| Tiệc tan, hiểu lầm nhỏ cũng tan. Những tuần 
					lễ sau, với rất nhiều nỗ lực và bền bĩ, mỗi người chúng tôi 
					cũng đạt được một bằng lái xe. 
 Cùng với các bậc phụ huynh, chúng tôi hẹn nhau tại Oxford để 
					coi mắt căn hộ. Họ đã chọn nơi ở cho chúng tôi trên một đoạn 
					đường nhỏ yên tĩnh với nhiều khu chung cư khá đứng tuổi, khu 
					nào khu nấy gần như y chang nhau. Địa điểm này cách một 
					trong những ngôi trường danh tiếng nhất nước Anh khoảng 
					chừng hai chục phút lái xe. 23, Greenstreet: là địa chỉ nhà 
					mới của hai đứa. Căn hộ nằm ở tầng bốn, tầng trên cùng khu 
					chung cư..
 
 - Chris Parker, Kévin Taylor, mời các con vào trước!
 
 Chúng tôi mở cửa.
 
 Một lối ra vào rộng thênh thang, được chiếu sáng bởi ánh 
					nắng từ cánh cửa sổ đặt ở đầu bên kia, dẫn tới mọi phần khác 
					trong căn hộ. Phía bên tay trái mở ra phòng khách, rồi tới 
					phòng ngủ. Phía bên tay phải, bốn cánh cửa xếp thành hàng. 
					Nhà bếp, phòng tắm, nhà vệ sinh, chiếc tủ ngầm ăn sâu vào 
					tường. Chưa chi, vừa chạy lung tung từ phòng này sang phòng 
					khác như mấy đứa con nít- à mà chúng tôi cũng vẫn còn là trẻ 
					con chút chút-, hai đứa đã vạch ra hàng ngàn kế hoạch trang 
					hoàng, dưới mắt nhìn giễu cợt của ba mẹ hai bên. Như mấy 
					thằng ranh, chúng tôi không ngừng ôm hôn cảm ơn họ rối rít 
					vì những món quà tuyệt vời họ tặng cho hai đứa. Chúng tôi cứ 
					ngỡ như nơi đây giờ đã chính thức trở thành nhà mình, chẳng 
					chịu rời đi.
 
 Ý kiến từ mẹ thật sáng suốt:
 
 - Tốt, các con, ba mẹ để các con tự do tính toán. Ba mẹ sẽ 
					đi dùng trà, dạo vòng quanh thành phố rồi quay trở lại đón 
					mấy đứa sau... để xem nào... hai tiếng đúng.
 
 Họ chưa đóng chặt cánh cửa thì chúng tôi đã cuống cuồng hôn 
					nhau muốn đứt hơi. Vấn đề nhà cửa hiện nay chưa có đồ đạc 
					hay giường chiếu gì hoàn toàn không gây chút trở ngại. Khi 
					yêu người ta có thể yêu nhau điên loạn ngay cả dưới đất. 
					Bằng cách thức khá đặc biệt, chúng tôi đã xông đất căn hộ 
					mới.
 
 Khi phụ huynh quay lại, Kévin và tôi đã phải tiếp nhận đôi 
					lời phàn nàn về việc cần kíp phải ủi thẳng quần áo hai đứa.
 
					~*~ Công việc dọn nhà đòi hỏi mọi người phải ra tay. Một ngày 
					khùng điên. Cả bọn mướn một chiếc xe vận tải hạng nhẹ. Phải 
					mất ba giờ để chấm dứt việc chất đồ lên đó. Herbert giữ tay 
					lái chiếc xe, Gloria ngồi kế cậu ấy. Bọn tôi chạy theo phía 
					sau. Đích đến: Oxford!!!
 Tới xế chiều, tất cả đều uể oải, nhưng mọi thứ đã đâu vào đó. 
					Một lần nữa, ba mẹ lại ra tay cứu nguy tạm thời cho chúng 
					tôi. Họ cho hai đứa mượn tạm chiếc giường ngủ, cái bàn ăn, 
					vài chiếc ghế, một chiếc ghế bành. Ngày mai sẽ chính thức 
					bắt đầu giai đoạn mua sắm. Chúng tôi sẽ trích tiền từ ngân 
					quỹ dự trữ cho những năm tới.
 
 - Chris, tớ ghét cậu vô cùng tận. Nhờ ơn cậu mà tớ đây rỗng 
					túi. Nhưng, thật chẳng thể chịu nổi nữa. Bấy nhiêu đây chỉ 
					để làm vừa lòng chuyện tình cảm giữa hai thằng ngốc nghếch 
					đương yêu hay sao. Khỉ gió! Căn hộ thật tuyệt vời!
 
 - Tuyệt vời! Nó còn tệ hơn cả tuyệt vời đấy chứ! Chỉ có mấy 
					đứa gay mới sở hữu được vận may như thế này thôi. Giả sử mai 
					đây tớ biết chắc mình có được một phần mười những gì tụi nó 
					có, tớ tự nguyện trở thành đồng tính. Cậu nghĩ sao, Gloria?
 
 - Này, Nancy! Vậy sao được? Cánh đàn ông chúng tôi sẽ làm gì 
					trong viễn cảnh của cậu đây? Bọn tôi tự xoay sở hay cũng 
					chuyển hệ luôn?
 
 - Cậu chẳng hiểu ráo rọi gì hết, Herbert. Chẳng qua mình 
					đang ghen tới chết trước cái cặp tình nhân ngu sinh hạnh 
					phúc này. Nếu tớ không thương chúng như hiện giờ, tớ sẽ cắt...mấy 
					cái ấy của chúng đem ngâm dấm.
 
 Tôi chẳng hiểu tại sao Kévin lại lăng xả vào.
 
 - Ngớ ngẩn, Nancy. Cho dù bọn tớ không bao giờ sinh con được, 
					bọn tớ cũng còn cần chúng lắm.
 
 Không khí đột nhiên chùn xuống.
 
 - Kévin, Chris... Tớ không rõ tương lai mình sẽ ra sao, 
					nhưng nếu, ... theo tình hình hiện nay thì ưu tiên là với 
					Nancy,tớ... bọn tớ, một ngày nào đó, có nhóc tì... tớ không 
					muốn ai khác ngoài các cậu làm cha nuôi cho lũ nhỏ. Nhưng tớ 
					nghĩ đến lúc đó, Nancy cũng cần có ý kiến...
 
 - Robert! Dĩ nhiên là em tán thành rồi! Hơn nữa, tụi mình 
					làm đứa đầu tiên liền bây giờ, nếu anh muốn!
 
 Trong những tiếng cừơi ngất tiếp diễn sau đó, hai đứa được 
					nhận nghĩa vụ cha nuôi cho nguyên một bộ tộc con nít mà nhờ 
					trời, phải cần đến cả điện Buckingham mới có thể chứa hết.
 
 Họ rời đi rất muộn. Lần đầu tiên, chúng tôi còn lại một mình 
					nơi căn hộ mới. Trong sự bình yên lắng đọng, chúng tôi không 
					biết nói gì. Công việc đã xong, ai cũng mỏi mệt. Kévin leo 
					lên giường ngủ, tôi theo sau anh. Từng ngón tay anh vờn nhẹ 
					mái tóc tôi. Chúng tôi thiếp đi.
 
 Ngày mai hai đứa phải đem trả chiếc xe tải.
 ~*~ Trường học khai giảng trong hai tuần nữa. Điều khẩn 
					trương nhất cần làm là hoàn tất việc ghi danh, Kévin thì ở 
					Oxford, còn tôi vào Trường Báo Chí và Thông Tấn. Tôi cũng 
					phải tới trình diện tại toà soạn báo Tin tức buổi chiều, để 
					nhận thời khoá biểu làm việc.
 Oxford không phải dễ ăn. Kévin bận bịu nguyên tuần. Ngay cả 
					thứ bảy anh cũng không chắc mình được rảnh, vì lí do tập 
					dượt ở sân vận động hay tham gia thi đấu thể thao.
 
 Phần tôi, ngôi trường đào tạo phóng viên cầm chân tôi mỗi 
					buổi sáng, từ thứ hai tới thứ năm. Còn buổi chiều tôi hoạt 
					động tại toà soạn. Như thế, ngoài thứ bảy và chủ nhật, tôi 
					rỗi thêm được ngày thứ sáu.
 
 Chuyện sinh sống, chúng tôi không cần lo lắng nhiều. Ba mẹ 
					đã mở ra cho chúng tôi các tài khoản ngân hàng. Việc còn lại 
					chỉ là bỏ vào trong đó số tiền 5000 euros đã được ban tặng 
					một cách hào phóng tại buổi lễ sinh nhật. Đó chỉ mới là nền 
					móng tài chính. Gia đình hai bên đã quyết định sẽ tiếp tục 
					thay phiên nhau hỗ trợ nhu cầu trang trải của chúng tôi bằng 
					cách bỏ thêm vào mỗi tài khoản 200 euros mỗi tháng. Cộng 
					thêm, công việc bán thời gian của tôi đem lại cho hai đứa 
					thêm 250 euros. Chúng tôi chẳng còn gì để mà than phiền, vì 
					hai đứa đâu cần trả tiền nhà.
 
 Mọi thứ đều ổn thoả, chúng tôi có vài ngày để sắp xếp phía 
					bên trong căn hộ theo sở thích riêng, mua sắm các món đồ gỗ 
					cần thiết, lắp đầy kệ và tủ lạnh với lương thực dự trữ cùng 
					đồ đạc gia dụng.
 
 Hai đứa đồng ý với nhau rằng việc gấp rút nhất là mớ đồ gỗ 
					dùng trong bếp, những chiếc tủ với ngăn kéo, kệ để sách, một 
					chiếc giường ngủ đàng hoàng. Như thế, chúng tôi sẽ có thể 
					trả lại đống đồ mượn tạm từ ba mẹ.
 
 Chúng tôi cũng tính đổi giấy dán tường ngoài phòng khách. 
					Những thứ còn lại để sau hẵn đụng vô.
 
 Kế hoạch đã được vạch ra, giờ chỉ việc tiến hành.
 
 Nằm ngay rìa thành phố, một cửa tiệm đồ gỗ lớn đã thu hút sự 
					chú ý của chúng tôi. Hầu như toàn bộ mọi thứ đều được chọn 
					ra nhanh chóng. Duy có cái giường mới đặt ra nhiều vấn đề. 
					Có hàng chục chiếc, mẫu mã đa dạng, phong phú.
 
 Đoán được chúng tôi đang phân vân, một người chào hàng lịch 
					sự bước tới vào lúc chúng tôi đang ngồi trên một chiếc 
					giường để thử nghiệm sức đàn hồi cũng độ êm của nó. Khi ấy, 
					tôi đang mở miệng nói với Kévin:
 
 - Anh nghĩ nó thích hợp cho tụi mình không?
 
 Quá trễ! Tôi đã lỡ trớn. Gã nhân viên hơi khựng lại, nhưng, 
					với cung cách thản nhiên, chuyên nghiệp, gã hỏi:
 
 - Tôi rất hân hạnh được hướng dẫn, giúp đỡ quý khách nếu quý 
					khách xem lời khuyên từ tôi là hữu ích.
 
 Ngại ngùng, chúng tôi đã giải thích rằng hai đứa đang tìm 
					một chiếc giường thoải mái, trẻ trung, màu nhạt, đặc biệt là 
					với khung giừơng thật lớn. Gã đã chỉ cho bọn tôi hai hoặc ba 
					kiểu. Một trong số chúng, làm bằng gỗ thông, đã lọt vào tầm 
					mắt hai đứa. Bằng chất giọng pha chút châm chọc, gã đã khen 
					chúng tôi.
 
 - Sự lựa chọn đúng đăn! Chiếc giường này rất ư rắn chắn, quý 
					khách sẽ thấy.
 
 Chúng tôi đã không thể không phì cười.
 
 Hai đứa rời căn tiệm, hầu bao vơi đi 2000 euros. Đây có lẽ 
					là khoản chi tiêu lớn nhất nhưng nhất thiết phải có.
 
 Không lâu sau, việc lựa giấy dán tường cùng tranh vẽ trưng 
					trong phòng khách chỉ tốn đúng vài phút. Trở về nhà, chúng 
					tôi bắt tay ngay vào công việc trang trí, trong lúc chờ đợi 
					mớ đồ gỗ được chở tới, theo dự đoán là vào ngày hôm sau.
 
 Với sự có mặt của các vật dụng bằng gỗ, diện mạo căn phòng 
					khách hoàn toàn thay đổi. Lần đầu tiên đối với chúng tôi như 
					thế này cũng không đến nỗi xoàng. Tuy nhiên, công việc đã 
					không dễ dàng mấy. Tôi chẳng thể đếm được tổng cộng bao 
					nhiêu lần chàng Kévin mê muội của tôi buộc tôi phải trèo 
					xuống chiếc ghế thang, lấy cớ để hai đứa nghỉ ngơi. Hiển 
					nhiên, sau giờ giải lao, tôi còn mất sức hơn trước. Tuy vậy, 
					đích thân tôi cũng có lần bảo ảnh tạm hoãn công việc sửa 
					sang lại giữa chừng.
 
 Mọi thứ đã vào chỗ ngăn nắp, vẫn còn thiếu nhiều: thảm trải 
					nhả, đồ mỹ nghệ, tranh ảnh, tượng điêu khắc... chẳng có gì 
					quan trọng. Việc sắp xếp đồ dùng lại bắt đầu: quần áo Kévin, 
					quần áo tôi, khăn khiếu trong nhà, sách vở, chén dĩa, lần 
					lượt tìm nơi trú ngụ. Chúng tôi đặt hai chiếc tivi, một tại 
					phòng khách, một trong phòng ngủ- rồi dàn vi tính. Xong xuôi, 
					hai đứa đứng dựa vào nhau cùng chiêm ngưỡng thành quả lao 
					động
 
 - Kévin, chừng vài tuần nữa, sau vài đợt tiêu xài mới, mình 
					sẽ phải tổ chức tiệc tân gia. Anh thấy sao?
 
 - Ừm, mình sẽ mời tất cả, bạn bè với ba mẹ. Mình sẽ ăn mừng 
					thật lớn, thật linh đình.
 
 Tối hôm đó, mặc cho thể xác rã rời, hai đứa đã thề với lòng 
					phải kiểm nghiệm nhiều lần độ nhún của chiếc giường ngủ mới 
					toanh.
 
					(Hết Phần 16 ... Xin xem tiếp
					Phần 17) |