| Đã đến lúc chúng tôi chia tay để ai về nhà nấy như mọi ngày. 
                  Danny do dự. _Chris, sẽ rất hay nếu như một ngày nào đó … nếu cậu không có 
                  gì làm, mình có thể ở lại với nhau một thời gian thay vì chia 
                  tay. Mình có thể lại nhà tớ…hoặc nhà cậu. Tớ muốn xài thử máy 
                  tính của cậu, hoặc cậu lại chơi máy tính nhà tớ. Ơ thì, nếu 
                  cậu thích.
 Nếu tôi thích? Đương nhiên là thích rồi. Cậu ấy chưa nói hết 
                  câu thì tôi đã đề nghị chiều ngày hôm sau, ở nhà tôi. Tôi nói 
                  rõ rằng mình sẽ báo lại với ba mẹ, nhưng sẽ không có vấn đề gì.
 Trở về nhà, tôi dọn dẹp lại căn phòng. Tôi đã chờ đợi giây 
                  phút này lâu lắm rồi. Khổ thật! Từ đây đến chiều mai thật là 
                  lâu…
 _Chào mẹ, con giới thiệu với mẹ Danny Crawford mà con nói với 
                  mẹ hôm qua về chuyện hôm nay cậu ấy lại nhà mình chơi!
 _Rất vui được biết con, Danny. Chào mừng con đến chơi. Nhưng 
                  con không cần để ý đến bác làm gì. Lên phòng chơi đi các con. 
                  Nhớ xuống khoảng 17h. Mẹ đã chuẩn bị bánh và thức uống.
 Danny cám ơn một cách lịch sự, và chẳng cần nói thêm gì, chúng 
                  tôi chạy nhanh lên cầu thang.
 _Chà, nó dễ thương quá, cái phòng của cậu. Nó cũng giống như 
                  chủ, vừa ngoan lại vừa ngăn nắp.
 Tôi cười.
 _Cậu nói thế chứ, tớ vừa mới dọn dẹp hôm qua, vì tớ biết là 
                  cậu sẽ tới.
 Cậu ta muốn xem mọi thứ: mấy cuốn sách của tôi, những mẫu tàu 
                  và máy bay thu nhỏ, mấy cái đĩa CD, cả mấy cuốn băng Video. 
                  Cậu nhìn những poster và ảnh trang trí không gian của tôi. 
                  Chúng tôi mở nhạc nghe. Cũng như tôi, cậu không thích nhạc 
                  Techno lắm. Cậu thích Rock, Pop, Teenpop … Tôi có hàng đống.
 Tôi mở máy điện tử. Cậu lại ngồi kế bên. Chúng tôi đua một 
                  cuộc đua xe kinh hoàng. Chúng tôi tắt máy, vẫn cầm bàn điều 
                  khiển trong tay. Sự hăng say giúp tôi quen cậu đang ở gần. Tôi 
                  thua. Cậu hét lên chiến thắng. Cậu không biết là mỗi khi tôi 
                  phạm lỗi là lúc vai cậu chạm vào người tôi.
 Mệt mỏi vì tập trung cao độ, cậu nhìn tôi, mắt vẫn còn sáng 
                  lên hứng khởi.
 _Tớ chưa từng chơi vui thế này. Tớ thấy thoải mái với cậu, 
                  Chris, không thể tưởng tượng nổi!
 Tôi nhanh chóng quay mặt đi. Không được để cậu đọc được những 
                  gì trong mắt tôi. Tôi nói.
 _Ưøa, mình hợp nhau, tốt lắm.
 Cậu đứng dậy. Tôi thấy hơi hụt hẫng khi không còn cậu bên cạnh. 
                  Cậu hỏi.
 _Chris, tớ không biết… Vanessa… là bạn gái cậu à?
 _Ơ không, Vanessa còn hơn là bạn gái. Bạn thân của tớ … giống 
                  như người chị.
 _À, thấy hai người luôn bên nhau, tớ cứ tưởng, cậu và cô ấy, 
                  hai người …
 Cậu ngừng nói, chú ý đến cái kệ sách trong phòng. Cậu phát 
                  hiện một bức ảnh đặt trong khung kính. Cầm lên nhìn.
 _Chris, thằng nhóc mập ở truồng nằm trên tấm mền này là ai vậy? 
                  Khoan đã. Để tớ đoán xem. Khỉ thật! Là cậu đó hả?
 Cậu chạy đi vừa cười lớn. Tôi chịu không nổi … tôi chết vì xấu 
                  hổ. Tôi nhảy chồm lên giựt lại tấm ảnh cho cậu khỏi chọc nữa. 
                  Tôi vươn tay. Theo quán tính, tôi chồm tới người cậu, cố gắng 
                  lấy lại món đồ trong khi cậu giương nó lên cao khỏi tầm với 
                  của tôi. Để ngăn tôi không với tới, cậu dùng tay giữ chặt 
                  người tôi lại. Mọi thứ như đứng yên. Chúng tôi đắm đuối nhìn 
                  nhau. Tôi thấy mình yếu đi. Chân tôi không còn vững nữa. Không 
                  khí trở nên nặng, rất nặng. Danny không cười nữa.
 _Danny…trả tớ … tấm ảnh.
 Mọi sự diễn ra ngoài ý muốn. Tôi không muốn … nhưng tôi đã 
                  không thể. Chìm đắm trong ánh mắt Danny, tôi tiến sát mặt mình. 
                  Như bị hút, cậu cũng làm tương tự. Môi chúng tôi chạm nhau, 
                  dính chặt. Tôi nhắm mắt, tay ôm tóc cậu. Miệng chúng tôi như 
                  gắn lại với nhau, rất nóng, cũng rất dịu. Lưỡi cậu chạm vào 
                  răng tôi. Tôi bay bổng trong cơn chóng mặt. Tôi không còn nhận 
                  thức về thời gian. Chỉ với nụ hôn này, trái tim tôi như muốn 
                  nổ tung, trái tim cậu đập như điên sát ngực tôi. Tôi vuốt ve 
                  tóc và cổ cậu. Tay cậu chạy dài trên lưng, trên thân tôi. 
                  Chúng ôm tôi sát vào cơ thể cậu. Tôi cảm nhận được sự khát 
                  khao của Danny, cậu không thể không thấy sự hứng phấn của tôi.
 Tôi không biết bằng cách nào chúng tôi đã tách ra được. Tôi 
                  kiệt sức. Theo bản năng, tôi tựa đầu vào cậu.
 _Danny … Danny ơi…Đã từ lâu lắm rồi…
 Cậu thô bạo đẩy tôi ra, đôi mắt đầy sự sợ hãi.
 _Tớ xin lỗi…tớ không biết mình bị gì…Trò chơi…sự kích động…tớ 
                  không muốn…chỉ là tai nạn, Chris, mình quên đi, mình đừng nói 
                  nữa, được chứ? Cậu không giận tớ chứ?
 Tôi thấy mình ngốc nghếch, không hiểu chuyện gì xảy ra với cậu. 
                  Khỉ thật, tôi thấy cậu ấy cũng…
 _Danny, cậu sao vậy? Cậu không hiểu gì à? Thật tuyệt! Tớ đã 
                  không dám nói với cậu… tớ đã đợi nhiều tuần rồi. Tớ luôn nghĩ 
                  chuyện này không thể được…và…mà cậu vừa mới hôn tớ. Từ ngày 
                  đầu tiên gặp cậu ở trường, tớ tin là tớ luôn mơ về chuyện này. 
                  Tớ yêu cậu, Danny, tớ không thể làm gì khác. Cậu bảo tớ quên 
                  đi à? Tớ không thể, Danny, ngay cả khi tớ muốn, tớ cũng không 
                  thể …
 _Ngưng ngay chuyện điên rồ của cậu đi! Cậu nói gì vậy? Cậu 
                  không phải pédé chứ? Tại sao cậu không trả lời? Đừng nói với 
                  tớ rằng tụi nó chọc cậu ở trường là đúng! Chris, trả lời tớ là 
                  không đúng đi! Điên thật, tớ không phải pédé! Cậu đừng nghĩ … 
                  chỉ vì…hồi nãy…tớ không biết tại sao…Nghe này, Chris, nếu cậu 
                  kể cho bất kì người nào nghe chuyện vừa xảy ra, tớ sẽ không 
                  tha cho cậu. Cậu phải cẩn thận đấy, nếu tớ nghe bất kì lời bàn 
                  tán nào về chuyện này. Kể từ ngày hôm nay, mình không quen 
                  nhau nữa, mình không gặp nhau nữa. Tớ…tớ phải về nhà…thế là đủ 
                  rồi!
 Không để tôi kịp giải thích tiếng nào, cậu chạy đi, làm như 
                  tôi là quỷ. Tôi chưa kịp thả mình xuống giường thì mẹ đã đứng 
                  trước cửa.
 _Danny đi rồi à? Nó có vẻ vội lắm?
 Tôi gắng gượng.
 _Nó sự nhớ là phải về nhà sớm…để gặp…gia đình.
 
 Ở trường, sáng ngày hôm sau, tôi gặp cậu trên hành lang. Cậu 
                  đã không nhìn mặt tôi.
 Tôi gục ngã. Tôi đã tốn công tìm kiếm, nhưng tôi vẫn mãi không 
                  hiểu. Tôi đã không làm gì quấy, không gợi mở cũng không ẩn dụ 
                  chuyện gì, không một hành động không đúng chỗ trong suốt nhiều 
                  tuần lễ. Cậu ấy càng không. Chuyện xảy ra, ngay cả khi bọn tôi 
                  không muốn, như thế, đột ngột. Chúng tôi hút lẫn nhau một cách 
                  không tự chủ. Tôi đã không kiềm chế mình được, cậu ấy cũng vậy. 
                  Chúng tôi hôn nhau với nỗi đam mê, vui thích. Tại sao cậu lại 
                  không muốn chấp nhận?
 Vanessa đã tìm ra câu trả lời thay tôi.
 _Chuyện gì vậy Chris? Nhìn mặt cậu kìa, quỷ nó thèm nhỏ dãi! 
                  Vậy không ổn chút nào. Đừng nói với tớ là cậu khỏe. Nhìn mắt 
                  cậu đi! Cậu khóc suốt đêm à? Rồi, lại bắt đầu nữa!
 _Vanessa…Danny…nó tới nhà tớ hôm qua…Bọn tớ chơi với nhau…thoải 
                  mái…tớ không biết chuyện xảy ra thế nào…bọn tớ đã hôn nhau…một 
                  nụ hôn thật sự…
 _Chris! Tớ biết trước là cậu cuối cùng cũng sẽ lấy ước mơ làm 
                  sự thật. Cậu si đến chết rồi! Danny Crawford! Chỉ có bọn con 
                  gái mới hấp dẫn nó thôi! Tối qua cậu đã nằm mơ rồi, chắc chắn. 
                  Cậu đã tưởng là thật. Bước từ trên mây xuống đi. Nếu cứ tiếp 
                  tục, cậu vô bệnh viện tâm thần là vừa.
 _Thế còn “cái đó”? Khi nó dán vào người tớ, tớ cũng mơ thấy 
                  “cái đó” của nó à? Tớ thề là chẳng bịa cái gì cả! Vanessa, 
                  thật sự là như vậy. Tớ vẫn còn vị của lưỡi nó trong miệng. 
                  Thật phi thường! Thiên đàng! Tớ đã không muốn chuyện này chấm 
                  dứt. Tớ cứ lâng lâng. Tự nhiên, nó lại đẩy tớ ra. Nó nói là 
                  không cố tình làm như vậy…rằng chỉ là tai nạn…rằng nếu như tớ 
                  kể lại chuyện này, nó sẽ không tha cho tớ. Vanessa, nó nói 
                  không muốn gặp mặt tớ nữa. Sáng nay…nó đã vờ không nhìn thấy 
                  tớ.
 _Tớ không thể tin được. Cậu đã đốn ngã Danny Crawford…Trời, 
                  biết tin vào ai được nếu đứa nam tính nhất trong những thằng 
                  đàn ông …
 Cô ngừng nói ,ra chiều suy nghĩ cẩn thận.
 _Cậu không hiểu rồi, chẳng hiểu gì hết, Chris! Nếu nó làm vậy, 
                  tức là nó cũng thương cậu, lại thắm thiết nữa kìa. Nhưng nó 
                  xấu hổ. Nó không muốn chấp nhận. Trong tư tưởng, nó không nghĩ 
                  đến chuyện bị thu hút bởi một thằng đẹp trai như cậu. Khỉ thật! 
                  Cậu thật may mắn, Chris! Nó là đứa con trai tuyệt vời! Tớ biết 
                  cần phải làm gì. Nếu như nó thật sự cần cậu, nó sẽ trở lại. 
                  Nghe Vanessa này. Đừng khóc nữa cưng. Cần có thời gian, cần 
                  phải kiên nhẫn! Cậu phải từ từ, thận trọng…Nó không tồn tại 
                  nữa…làm ra vẻ như không thấy nó, nhưng làm sao, cho nó thấy 
                  cậu. Trên hành lang, trước cổng ra vào…cậu nắm được chứ? Chơi 
                  trò mèo bắt chuột. Tớ không cho nó quá một tháng, tin tớ đi!
 Chắc là Vanessa có lí. Tôi chưa hề nghĩ ra chuyện cậu không 
                  muốn,như tôi, chấp nhận sự khác biệt của mình. Cậu từ chối sự 
                  thật bằng những vũ khí hiện có: trốn chạy, cắt đứt và đe dọa.
 Như chết ở trong tim, tôi quyết định nghe theo lời chỉ dẫn của 
                  Vanessa. Thật khó! Hàng chục lần, tôi tưởng mình yếu đi. Tôi 
                  đã giữ vững. Tôi cũng vậy, tôi đã lơ cậu đi. Tôi giữ khoảng 
                  cách rất xa với cậu, nhưhg không quá. Tôi tránh ra về cùng lúc 
                  với cậu. Đương nhiên là Vanessa và Robert cặp kè với tôi khi 
                  tôi về nhà. Cậu ấy chắc phải nhận thấy. Khi cậu ở gần xung 
                  quanh, tôi cười lớn tiếng hơn với những đứa bên cạnh.
 Rồi cũng đến một ngày, tôi bắt gặp ánh mắt cậu dán vào tôi, 
                  rồi quay đi thật nhanh. Vanessa cũng thấy. Kể từ lúc ấy, như 
                  tình cờ, Danny luôn cố tình ở gần cạnh tôi. Chắc cậu muốn nghe 
                  những gì tôi nói? Hay là cậu khởi sự chuyện giải hoà? Vào 
                  những lúc như vậy, tôi thường kéo tay Vanessa,Robert hay Nance 
                  đi chỗ khác, làm như không chú ý đến sự hiện diện của cậu.
 Một thời gian ngắn, không thể tránh khỏi, giữa đám đông, Danny 
                  đứng trước mặt tôi, mặt tái mét, cậu thì thào.
 _Chris…khoẻ chứ?
 Tôi cố gắng giữ bình tĩnh để trả lời một cách lãnh đạm.
 _Ai? Tớ hả? Vẫn khỏe, nhờ trời. Còn cậu, chắc cũng khỏe?
 Tôi bỏ đi không đợi cậu trả lời. Tránh nhưng ánh mắt tò mò, 
                  tôi nhắm mắt, lưng tựa vào tường.
 “Nó sắp đổ rồi, thiên thần của tôi, nó sắp đổ rồi. Kiên nhẫn, 
                  một chút kiên nhẫn nữa thôi.Vanessa đã có lí.”
 
                  (Hết Phần 3 ... Xin xem tiếp
                  
                  Phần 4) |