| Tôi thấy tuần lễ 
                  trải qua thật đơn điệu và kinh khủng. Danny lại bắt đầu lẩn 
                  tránh tôi. Weekend cuối cùng cũng tới. Nhưng tôi biết, từ thứ 
                  sáu, là tôi được ở nhà một mình. Ba mẹ quyết định sang chơi 
                  nhà bạn 2 ngày. Tủ lạnh được lắp đầy những thứ tôi cần. Họ 
                  cũng biết Vanessa sẽ tới chơi với tôi. Sau khi ôm hôn tạm biệt, 
                  họ leo lên xe và lái ra đường. Tôi quay lại với Vanessa. Chúng tôi ngồi trên bậc thềm vừa sắp 
                  xếp lại kế hoạch cho thứ bảy và chủ nhật. Đến lúc chúng tôi 
                  phải chia tay. Tôi leo lên phòng ngủ. Tôi bắt đầu cởi quần áo. 
                  Tôi chỉ còn mặc quần lót và mang vớ. Có cái gì đó va vào cửa 
                  sổ, lại thêm tiếng nữa, lại nữa. Có người ném sỏi lên cửa sổ. 
                  Khi hết ngạc nhiên, tôi nghĩ chắc là Vanessa lại quên thứ gì 
                  rồi. Tôi mở cửa sổ, Danny đứng phía dưới, trên thảm cỏ, đầu 
                  ngước về phía tôi.
 Cậu hỏi thấp giọng.
 _Tớ lên được chứ, Chris? Chuyện quan trọng.
 Tôi kinh ngạc, não tôi như đang sôi. Trong ngực, tim tôi bắt 
                  đầu gõ thật mạnh.
 _Cửa đóng…để tớ xuống mở.
 Tôi với tay lấy cái khăn tắm quấn ngang mình, sao cũng được. 
                  Tôi hấp tấp chạy xuống dưới cầu thang.
 Cậu vào nhà, tôi đóng cửa phía sau. Không nói một lời, cậu 
                  theo tôi lên phòng.
 Cậu đứng đó, trước mắt tôi. Tôi không thể tưởng tượng nổi. Lại 
                  thêm một lần nữa, điều kì diệu lại xảy ra. Cậu nhìn tôi say 
                  đắm và tôi chìm trong ánh mắt cậu. Tôi không còn khả năng động 
                  đậy. Tôi biết, giây phút mà tôi từ lâu chờ đợi đã đến. Tấm 
                  khăn bung ra rồi rớt xung. Tôi không kịp làm gì để giữ nó lại. 
                  Chắc là tôi có vẻ ngốc lắm, mặt thì trơ ra, gần như không mặc 
                  đồ, lại không thể cục cựa.
 Cậu chăm chú nhìn thân thể tôi.
 _Tớ không thể nữa, Chris. Tớ không thể kiềm chế được. Tớ trở 
                  nên điên…
 Thật kì diệu. Chỉ hai bước chân. Tôi nằm trong vòng tay cậu. 
                  Môi cậu đặt lên trên cổ, trên mặt, trên tóc và trên miệng tôi. 
                  Tôi rên rỉ hạnh phúc. Cậu đậy tôi. Chúng tôi vật nhau trên 
                  giường. Tôi hầu như không nhận thấy trọng lượng cơ thể cậu 
                  trên người mình. Cậu cũng không tốn nhiều thời gian để lột hết 
                  phần quần áo còn lại trên người tôi, vốn đã chẳng còn lại bao 
                  nhiêu.
 Sau đó, một lúc lâu sau đó, trần truồng kề bên nhau, kiệt sức, 
                  chúng tôi trở lại với thực tại. Tôi thấy nó rất tuyệt vời. Tôi 
                  vẫn còn mùi vị cậu trên da. Tôi thấy thoải mái. Tôi chưa hề 
                  nghĩ một thú vui như vậy có thể tồn tại.
 _Tớ yêu cậu, Chris, còn hơn thế nữa. Tớ như loá mắt. Tớ đã 
                  nghĩ mình có thể chết khi…
 Tôi đặt một ngón tay lên miệng Danny. Cậu khẽ ngậm lấy.
 _Suỵt! Đừng nói gì hết. Tớ cũng vậy, tớ không có đủ từ để diễn 
                  tả những gì tớ cảm nhận, tất cả những gì cậu vừa cho tớ.
 Tôi đột nhiên thắc mắc.
 _Danny, tại sao cậu biết là tớ ở nhà một mình tối nay?
 Cậu phá lên cười.
 _Ờ thì…từ ba ngày nay tớ tìm cơ hội để nói chuyện với cậu. 
                  Không cách nào được, Vanessa và mấy đứa khác không buông cậu 
                  ra. Tối nay, tớ lại nhà cậu. Tớ định nói với ba mẹ cậu là tớ 
                  muốn gặp cậu vì có chuyện gì đó quan trọng. Khi tới nơi, tớ 
                  thấy họ lên đường. Đem theo nhiều đồ đạc như vậy, tớ đoán là 
                  không phải chỉ cho một vài giờ. Nhưng cậu đã ở lại với 
                  Vanessa. Tớ đã kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng cũng tới lúc. Tớ 
                  đã ném sỏi…
 Tôi nằm dài trên người cậu, khẽ nén nhẹ người mình vào cậu. 
                  Tôi xém trượt xuống giường trong tiếng cười.
 _Tớ sẽ không bao giờ tha lỗi chuyện cậu để tụi mình chờ lâu 
                  đến như vậy. Chỉ có một cách. Ba mẹ tớ vắng mặt suốt weekend, 
                  mà hiện giờ chỉ mới tới thứ sáu. Đừng nhìn tớ như thế. Cậu tới 
                  đúng thời điểm tốt: đây là một lời mời, tớ ra lệnh cho cậu 
                  phải chấp nhận.
 _Nhưng Chris, ba,mẹ…họ đợi tớ. Tớ đã không báo trước.
 _Danny Crawford, điện thoại của tớ tuỳ cậu sử dụng. Chỉ mới 10 
                  giờ tối thôi, tình yêu của tôi. Cậu bịa ra chuyện gì cậu muốn: 
                  cậu vừa được mời đi chơi, 2 ngày, ờ nhà một người bạn…Vậy là 
                  đủ, tớ nghĩ? Họ sẽ không lo lắng đâu. Cậu về nhà tối chủ nhật, 
                  vậy là xong.
 Cậu đã không cần suy nghĩ suốt nhiều giờ. Sau khi gác máy, cậu 
                  nằm lên người tôi và hôn miệng tôi. Chắc hẳn là chúng tôi đã 
                  mệt nhưng vẫn chưa hoàn toàn kiệt sức.
 Thật trơ trẽn nếu như tôi kể lại cho các bạn nghe chuyện diễn 
                  ra trong vòng 2 ngày hôm đó, thời gian chỉ thuộc về 2 chúng 
                  tôi. Chỉ nên biết là chúng tôi đã trải qua một giai đoạn không 
                  có lí trí. Chúng tôi uống cạn thú vui cho đến tận cặn. Tối chủ 
                  nhật, ngay cả cặn cũng không giúp chúng tôi giải khát.
 Chỉ có một sự cố nhỏ xảy ra trong suốt 2 ngày. Sáng thứ bảy, 
                  có người bấm chuông. Tôi mặc vội cái quần jean và đi mở cửa. 
                  Vanessa tới như đã hẹn. Say sưa trong hạnh phúc, tôi hoàn toàn 
                  quên mất cô ấy.
 _Ơ…Vanessa, cậu đó hả? Khỉ thật! Tớ bận lắm…không được. Tớ…không 
                  rảnh cho đến…tối mai. Quan trọng lắm, đừng giận tớ!
 Vanessa cười, mắt nheo lại, giọng bí mật.
 _Trời đất…có phải Danny không?
 Khuôn mặt rạng rỡ và đôi mắt thâm quầng của tôi cũng đủ để trả 
                  lời.
 _Tớ thương cậu và tớ hài lòng về cậu. Cậu thật may mắn! Tớ để 
                  cậu yên cho đến thứ hai nếu cậu hứa kế cho tớ nghe mọi chuyện.
 Tôi trở lại với Danny lúc này đã sẵn sàng nhảy qua cửa sổ nếu 
                  có nguy hiểm.
 Tối chủ nhật, trước khi ba mẹ quay về, tôi cứ tưởng bọn tôi 
                  không thể chia cắt.
 
 Thời gian trôi qua với vận tốc ánh sáng. Danny và tôi lại trở 
                  lại với thói quen. Mỗi ngày, anh dẫn tôi về tới tận nhà. Chúng 
                  tôi luôn có lý do để lẩn vào trong phòng ngủ. Tôi cũng làm 
                  quen với ba mẹ anh. Tôi thấy họ có vẻ không tự nhiên. Với hạnh 
                  phúc hiện có, tôi cũng không để ý đến chi tiết này. Đến phiên 
                  mình, tôi lại nhà anh. Chúng tôi luôn cẩn thận. Lúc nào cũng 
                  phải cảnh giác, không ngừng nghỉ, không để lộ ra một từ, một 
                  cử chỉ, một thái độ nào bất lợi cho chúng tôi.
 Một mình, trong phòng tôi hay phòng anh, chúng tôi ngày càng 
                  khó kiềm được quán tính. Thỉnh thoảng, không thể kiềm chế, 
                  chúng tôi đã đi quá xa. May là không ai mở cửa trong những lúc 
                  ấy. Thật khó mà cưỡng lại được sự cám dỗ xác thịt. Những lần 
                  khác, chúng tôi lại bất cẩn hơn. Những khu nhà bỏ hoang, những 
                  cánh đồng, cách không xa thành phố, là nơi che chở cho tình 
                  yêu của chúng tôi.
 Tôi ngày càng không chịu nổi sự lén lút này. Mỗi ngày một chút, 
                  tôi càng thấy khát khao ngày trọng đại mà tôi sống công khai 
                  với Danny. Anh thì, ngược lại, hoàn toàn thích nghi với lối 
                  sống hiện giờ.
 Đó là điểm tối duy nhất trên bức tranh. Thái độ của anh với 
                  tôi, ở trường, làm tôi khó xử. Anh lạnh nhạt, giữ khoảng cách. 
                  Giống như anh nghĩ là chỉ việc chứng tỏ mình giao lưu với tôi 
                  thôi cũng đủ làm lộ mối quan hệ thực sự giữa bọn tôi. Vậy cũng 
                  được! Một lần, tôi đến sân vận động để động viên anh, nhân một 
                  buổi thi đấu. Điên tiết, anh cấm tôi không được làm vậy nữa. 
                  Tôi bị tổn thương. Từ lâu đã không thích thể thao lắm, tôi như 
                  được chích thuốc ngừa mãi mãi.
 Tuy vậy, Danny yêu tôi, yêu như điên. Không chỉ là sự thu hút 
                  bên ngoài. Ngay lúc chúng tôi ở một mình, anh thay đổi hoàn 
                  toàn. Anh êm dịu, say đắm, thèm muốn sự vuốt ve của tôi. Không 
                  một giây phút nào tôi thoát khỏi vòng tay anh. Lại thêm một 
                  weekend nữa diễn ra, ở nhà ba mẹ anh, còn tuyệt hơn là cái mà 
                  chúng tôi đã trải qua ở nhà tôi. Anh thủ thỉ vớ itôi những từ 
                  yêu đương mà tôi có cảm tưởng như chưa từng được nghe. Anh 
                  dựng nên những kế hoạch tương lai cho anh và tôi. Nhưng điều 
                  kì lạ là trong tương lai hạnh phúc ấy, thế giới, mọi người 
                  xung quanh chúng tôi, không tồn tại.
 Về phần tôi, tôi không thể yêu nhiều hơn nữa. Cứ mỗi ngày trôi 
                  qua, sự hiện diện cận kề của anh càng trở nên bức thiết. Danny 
                  là không khí tôi hít thở, là nước tôi uống. Vừa rời khỏi anh 
                  là tôi đã thấy nhớ. Tôi chỉ nghĩ tới anh. Tôi chỉ sống vì anh. 
                  Tôi không thể chịu đựng được những giờ không có anh bên cạnh.
 Hơn hai tháng đã trôi qua. Ở trường, Vanessa,Robert và Nancy, 
                  cả Gloria và Herbert, cặp này vừa mới gia nhập vào nhóm bọn 
                  tôi, bao bọc tôi bởi tình bạn. Đương nhiên chỉ có mình Vanessa 
                  mới biết được chuyện tình lãng mạn của tôi.
 Ba mẹ tôi cũng nhanh chóng nhận thấy những lúc tôi lơ đãng, 
                  những lúc tôi tránh mặt họ muốn ở một mình, khi tôi nghĩ tới 
                  Danny. Để trả lời những câu hỏi của họ, tôi đáp là sắp hết năm 
                  học, số lượng bài tập, mệt mỏi. Họ đã tin tôi. Cảm ơn trời! 
                  Mặc dù bận bịu chuyện tình cảm nhưng tôi vẫn là một học sinh 
                  giỏi, một học sinh xuất sắc.
 
                  (Hết Phần 4 ... Xin xem tiếp
                  
                  Phần 6) |