| Cũng gần tới lúc bế giảng, tôi bắt đầu lo lắng. Chúng tôi phải 
                  chia tay bởi kì nghỉ hè. Danny và tôi, mỗi người một nơi. 
                  Chúng tôi sẽ chỉ gặp nhau cho đến mùa tựu trường tới. Chỉ ý 
                  nghĩ này thôi đã khiến tôi không chịu nổi. Cần phải giải quyết 
                  vấn đề này với anh ấy. Một buổi tối, hai đứa đang trong phòng ngủ của tôi (với lí do 
                  ông bài), tôi gượng khỏi sự vuốt ve của anh, chuẩn bị nhảy vào 
                  lửa.
 _Danny, chúng mình phải nói chuyện. Chuyện nghiêm túc.
 _Có chuyện gì vậy, Chris? Sao cục cưng của anh lại tỏ vẻ 
                  nghiêm trọng thế?
 _Em không biết giải thích với anh thế nào, Danny. Em sợ…Sắp 
                  tới kì nghỉ rồi…Chúng mình sắp phải chia cắt. Em không biết em 
                  có chịu được phải sống xa anh không nữa? Em sẽ nhớ anh lắm. 
                  Mình…mình có thể làm gì đó để được ở chung với nhau, mùa hè 
                  này…để còn gặp nhau…tiếp tục thương nhau?
 Tôi đã không chờ đợi chuyện anh phản ứng mạnh mẽ như thế này.
 _Em điên hay sao? Mình không thể làm gì được. Mình có thể nói 
                  gì? Nói rằng mình không thể xa nhau? Hay đấy! Chẳng khác gì 
                  nói mình ngủ chung với nhau. Không, em mơ rồi đó! Chris, 2 
                  tháng thôi, sẽ qua mau lắm. Anh cũng nhớ em vậy, đừng nghĩ là 
                  không. Nhưng mình không thể làm khác…vậy đừng lôi chuyện này 
                  ra nói với anh nữa. Với anh vậy là giải quyết xong rồi. Mình 
                  gặp lại nhau vào lễ khai giảng rồi mọi chuyện lại như cũ…
 Tôi há miệng sửng sốt. Tôi thấy mình không thể chịu nổi nữa, 
                  cái cách xấc xược hầu xóa đi vấn đề của anh. Cảm giác mình là 
                  một món đồ người ta xài, rồi giục, rồi lại lượm lại khi cần.
 _Vậy đủ rồi, Danny! Em chịu đủ rồi! Đúng vậy, em chán cảnh 
                  phải sống lén lút mà anh muốn. Em không xấu hổ khi nói với mọi 
                  người là em yêu anh, khi cần thiết. Em mơ ước … đúng vậy, em 
                  mơ, Danny. Em ước được cận kề bên anh, mọi lúc, và…cho đến 
                  ngày trọng đại. Tại vì em yêu anh, Danny, em có đủ dũng cảm để 
                  làm mọi chuyện vì anh. Anh thì chỉ nghĩ đến danh tiếng của 
                  mình. Anh sợ ánh mắt những người khác. Hãy xem cách anh đối xử 
                  với em ở trường. Em không tồn tại nữa. Anh nói rằng anh cần em 
                  à? Nếu thật sự như vậy, nếu anh không nói dối, nắm tay em! 
                  Mình xuống nhà, mình sẽ nói hết với ba và mẹ. Họ phải chấp 
                  nhận thôi … họ không thể thay đổi gì. Sau đó, mình lại nhà ba 
                  mẹ anh, thú nhận hế…
 _Câm đi, Chris!
 Danny đứng dậy, mặt tối sầm. Tôi tưởng anh sẽ đánh mình.
 _Anh cấm em, em nghe không? Anh cấm em nói bất cứ từ nào với 
                  bất kì ai! Anh không muốn mọi người biết mình là pédé! Anh 
                  không muốn cả thành phố khinh bỉ mình, xem mình là đồng tính. 
                  Anh sẽ không chịu đựng được. Chris, nếu như em nói chuyện này…anh 
                  chối hết…anh sẽ nói rằng em chạy theo anh…rằng em không ngừng 
                  dụ dỗ…
 Anh nắm vai tôi lắc mạnh.
 _Em đòi hỏi quá, Chris. Với em, anh mạo hiểm quá..Anh…anh nghĩ 
                  mình đừng nên gặp nhau nữa. Đúng thế...mỗi người một bên…mình 
                  chưa hề quen nhau. Em sẽ không còn khuất mắt để hỏi nữa còn … 
                  mục quảng cáo của em, em cứ dành riêng cho mình. Mình chia tay…những 
                  người bạn thân…đúng, như những người bạn thân.
 Anh buông tôi ra, tôi suýt ngã quỵ.
 _Danny…không thể được? Anh không thể làm vậy…
 _Được rồi … tốt nhất nên nói chia tay. Anh tiếc lắm, anh không 
                  thể làm khác…Chúc may mắn, Chris!
 Anh sập cánh cửa phía sau lưng. Tôi chẳng còn thấy gì nữa. 
                  Dòng nước mắt trào ra, lăn dài, không bao giờ cạn.
 
 Vậy là như thế, chuyện tình tuyệt vời của tôi đã kết thúc, kết 
                  thúc bi thảm. Tôi muốn hét lên đau khổ. Tôi bị hạ gục, tử 
                  thương. Chỉ nghĩ là anh sẽ không ôm tôi vào lòng, không hôn 
                  tôi nữa, không làm tình với tôi cũng đủ làm tôi điên rồi.
 Tôi thật ngu. Tôi đã điên khi thách thức Danny, dồn anh vào 
                  chân tường. Là lỗi của tôi, tôi đã phá vỡ tất cả. Tôi phải gặp 
                  anh. Tôi sẽ xin lỗi anh, tôi sẽ hứa tất cả những gì anh muốn. 
                  Điều chính yếu là anh trở lại! Trời ơi! Cầu cho anh trở lại! 
                  Đó là điều duy nhất tôi cần. Không có anh, cuộc sống của tôi 
                  cũng không cần thiết nữa. Tôi rơi xuống đáy vực thẳm. Cho dù 
                  tôi có nhịn nhục, hạ mình cũng có quan trọng gì! Vì anh yêu 
                  tôi…tôi sẽ kiếm lại anh.
 Anh ấy có thực sự yêu tôi không? Câu hỏi bất chợt nảy ra. Đúng, 
                  anh yêu tôi! Theo cách của mình, một cách vị kỉ, với điều kiện 
                  là tôi không làm xáo trộn cuộc sống anh, rằng tôi không làm 
                  tối đi chỗ tối trên danh tiếng anh. Vì nó, anh không ngần ngại 
                  bất kì giây phút nào mà làm tôi vỡ nát. Tình yêu của anh không 
                  đủ trọng lượng. Anh sẵn sàng ất tình cảm của mình qua một bên 
                  mà không cần nghĩ đến tình cảm của tôi.
 Tôi có nên từ chối … cố thử, với thời gian, xóa đi hình ảnh 
                  của Danny trong trí nhớ? Thật sự không thể. Tôi không thể làm 
                  được, tôi cũng không muốn. Mặc cho khuyết điểm đó, tôi yêu 
                  Danny điên cuồng.
 Tôi phải thắng được sự ngoan cố của anh, bắt anh phải vượt qua 
                  nỗi ám ảnh về ánh mắt người khác. Sau này, anh sẽ biết ơn tôi.
 Lạnh lùng, tôi đã hiểu chuyện cần phải làm: đi cho đến cùng… 
                  cơ may cuối cùng của tôi.
 
 Đây là bản nháp thứ năm mà tôi quẳng vào sọt rác. Cuối cùng 
                  tôi cũng hoàn tất.
 “Danny yêu dấu,
 Thật không dễ viết cho anh những hàng này. Em thấy cô đơn, cô 
                  đơn khủng khiếp. Làm sao anh muốn em quên anh, khi mà mỗi ngày, 
                  anh đi ngang qua em mà không hề ngoái lại nhìn.
 Chỉ cần anh muốn, chỉ cần anh dám thử, chúng mình đã có thể 
                  hạnh phúc bên nhau. Mọi chuyện đều phụ thuộc vào anh, chỉ một 
                  hành động của anh. Em, em chỉ nghĩ về anh, về tình yêu của em 
                  dành cho anh.
 Lát nữa đây, trong vài phút tới, em sẽ cho anh thấy quà tặng 
                  tình yêu đẹp nhất mà em có thể tặng cho anh. Cầu trời cho anh 
                  hiểu. Nhưng xin đừng bao giờ nghĩ rằng hành động của em là lời 
                  thách thức.
 Em yêu anh, chỉ vậy thôi.
 Chris”
 Tôi gấp lá thư lại làm bốn và nhét nó vào 1 cái phong bì. Xong 
                  xuôi, tôi bỏ nó vào trong cặp.
 Tôi được biết, sau đó ít lâu, rằng ngày hôm sau, mẹ tôi, như 
                  mọi ngày, vào phòng tôi dọn dẹp và sắp xếp. Dưới bàn học, bà 
                  cầm sọt rác để đem bỏ. Tò mò, bà cầm một tờ nháp vò nát, mở nó 
                  ra và bắt đầu đọc. Bàng hoàng, bà ngồi xuống giường. Bà đã 
                  hiểu hết và bắt đầu khóc. Tôi đã phạm một sai lầm lớn.
 
                  (Hết Phần 6 ... Xin xem tiếp
                  
                  Phần 7) |