| Trường và cả thành phố đang cực kì sôi động. Tối nay sẽ diễn 
                  ra ngày lễ hàng năm của Swidon. Tại sao là ngày 4/5? Chẳng còn 
                  ai nhớ được từ lâu rồi. Điều quan trọng là tất cả mọi năm, cứ 
                  đến ngày này là lễ. Ngày giải trí duy nhất mà cái thành phố hà 
                  tiện như Harpagon dành tặng cho mọi người dân. Lần duy nhất 
                  trong năm mọi người thoát khỏi những thói quen nhàm chán. Chúng tôi chuẩn bị cho sự kiện trọng đại. Robert sẽ là kép 
                  nhảy của Nancy. Điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Vanessa 
                  sẽ đi với tôi. Ngày hôm ấy các tiết học chẳng còn gì hứng thú.
 Từ nhà, trước khi gặp Vanessa, tôi tự chuẩn bị cho mình như 
                  trước giờ chưa từng làm. Cả trường hẹn nhau ở phòng nghi lễ 
                  thành phố. Tôi biết Danny cũng tới đó. Thật trẻ con, nhưng tôi 
                  muốn cậu thấy mình. Vì cậu, tôi muốn mình càng hấp dẫn càng 
                  tốt. Tôi bận một cái quần jean bó sát, có lẽ hơi quá. Một cái 
                  tee-shirt ngắn để lộ bụng và rốn. Tôi ngắm mình trong gương. 
                  Chẳng bao giờ tôi dám đi chới với bộ dạng như vậy. Tôi thấy 
                  mình cũng khá dễ thương. Tôi đi kiếm Vanessa.
 Cô huýt sáo ngưỡng mộ.
 - Chris, nếu tớ không biết cậu là … thì tớ đã lập tức quỳ dưới 
                  chân cậu rồi!
 Cả cô cũng ăn mặc mát mẻ trông khêu gợi. Bất kì đứa con trai 
                  nào cũng ngã quỵ thôi. Vừa cười chúng tôi vừa đi về phía buổi 
                  lễ.
 Căn phòng đã đầy người. Mọi người đều vui vẻ nói chuyện, sẵn 
                  sàng cho cuộc vui thâu đêm. Khi chúng tôi bước vào, ánh sáng 
                  mờ ảo chớp nháy theo điệu nhạc. Nhiều đứa đã bắt cặp trên sàn 
                  nhảy, khệh khạng dìu nhau theo những bản nhạc tiếp nối. Trong 
                  đám đông đó, tôi thấy Robert và Nancy. Những đứa khác đang 
                  ngồi xung quanh mấy cái bàn tròn. Ở quần bar, đã có những tên 
                  bắt đầu nốc rượu. Một cách tự nhiên, Kévin cũng trong đám đó.
 Tôi lại để ý những cặp nhảy. Tôi thấy Danny. Cậu đang nhảy với 
                  một con nhỏ tóc nâu dài rất đẹp, cao và mảnh khảnh. Tôi không 
                  biết nhỏ đó. Chắc nó không học trong trường. Họ có vẻ hiểu 
                  nhau lắm. Tôi đột nhiên thấy lạnh trong tim. Vanessa đi kiếm 
                  rượu. Lưng dựa vào tường, gần cửa ra vào, tôi không thể gỡ mắt 
                  ra khỏi Danny và cô bạn nhảy. Cậu bất ngờ thấy tôi. Trong giây 
                  phút đó, ánh mắt cậu và tôi dính vào nhau. Cậu nhảy lạc nhịp. 
                  Cậu nhìn tôi, từ từ đi ra xa bạn nhảy. Tôi suýt tin cậu đi về 
                  phía mình. Người đẹp tóc nâu nắm tay cậu lại. Cậu lại tiếp tục 
                  nhảy nhưng mắt không hề rời tôi.
 Vanessa lay tôi dậy, thức uống trên tay.
 - Chris, đừng có nhìn nó vẻ thèm thuồng như thế, cả phòng sắp 
                  nhận thấy rồi. Cậu điên hay sao vậy?
 - Nó cũng vậy, nó nhìn tớ đấy, Vanessa.
 Bực bội, cô nắm tay tôi kéo về phía cái bàn chỗ không có ai 
                  ngồi. Tôi ngồi kế một đứa con gái mà tôi nhận ra là Gloria. Cô 
                  ấy cũng học chung trường, chúng tôi từng nói chuyện vài lần. 
                  Cô khá dễ thương. Bạn trai cô, Herbert đi chung với cô. Tôi 
                  cũng biết cậu ấy nữa. Cả 4 người, chúng tôi nói chuyện một 
                  thời gian. Robert và Nancy, thấy chúng tôi từ xa, cũng lại 
                  nhập bọn. Vanessa đột ngột cắt ngang sau nửa giờ nói chuyện.
 - Thôi được rồi, tớ không phải tới đây để nhìn mấy đứa khác 
                  hoặc là để nói nhảm suốt đêm. Chút nữa gặp. Lại đây, Chris, 
                  chúng ta nhảy thôi!
 Chúng tôi bước vào sàn nhảy, cùng nhún nhảy một điệu rock kinh 
                  dị. Tôi thả mình theo nhịp điệu. Hơi nóng bốc lên trong người. 
                  Cách đó 2 mét, không hơn, Danny không ngừng nhìn tôi. Như bị 
                  thôi miên, tôi lại tiếp tục chăm chú nhìn cậu. Cậu không cần 
                  nói. Tôi đọc được trong mắt cậu những gì tôi đã luôn mong tìm 
                  thấy. Mắt tôi cũng nói những điều tương tự.
 Vanessa đột nhiên véo tôi thật mạnh.
 - Cẩn thận chứ! Hai người bắt đầu gây chú ý rồi. Tụi mình 
                  ngưng và đi gặp mấy đứa kia đi!
 Bàng hoàng, tôi theo sau cô. Chúng tôi tìm lại mấy đứa kia. 
                  Tôi không thiết nói chuyện nữa.Không cần cậu chạm vào người 
                  tôi, tôi có cảm giác như vừa làm tình với Danny. Mọi người rôm 
                  rả chung quanh tôi. Vanessa lại lay tôi lần nữa.
 - Hey, cậu hết mơ mộng chưa? Nếu mọi người làm cậu chán thì 
                  làm ơn nói liền đi!
 Gloria đang bàn về Kévin.
 - Thật tiếc, nó thật sự là một thằng ngu, gã đó. Chú ý kĩ một 
                  chút, về ngoại hình thì nó cũng đẹp đó chứ. Nhưng coi kìa, nó 
                  cẩu thả chưa từng thấy! Một đứa ngu, cực kì ngu!
 Tôi quay mặt về phía quầy bar. Danny vừa ngồi vào đó, gần chỗ 
                  Kévin. Cậu kêu một ly bia và uống cạn một hơi. Lại thêm một ly, 
                  rồi một ly nữa. Lâu lâu cậu lại ngó sang nhìn tôi. Cậu lại 
                  uống tiếp, tôi không biết cậu đã uống bao nhiêu ly rồi. Tôi 
                  thấy hơi lo. Cái loa làm chúng tôi giật bắn người khi thông 
                  báo buổi tiệc sẽ tạm dừng trong lúc bắn pháo bông ở bên ngoài.
 Cả đám đông ùa ra ngòai một cách mất trật tự. Nơi đốt pháo 
                  bông ở cách chúng tôi chừng vài trăm mét, bên một cái hồ nhỏ 
                  nằm giữa trung tâm công viên Swidon. Cả 6 người, Vanessa, 
                  Robert, Nancy, Gloria, Herbert và tôi, chúng tôi hoà vào đám 
                  đông. Cả công viên tối om. Đèn đường đều được tắt hết để mọi 
                  người có thể thưởng thức pháo hoa. Mọi người dính kết lại vớ 
                  inhau thành từng nhóm, trên lối đi, thảm cỏ.
 Phải đợi nửa tiếng để bảo đảm mọi người có mặt đông đủ. Trong 
                  suốt thời gian chờ đợi, tôi đắm chìm trong suy nghĩ. Tôi chắc 
                  chắn là Danny vẫn chưa quên tôi. Hơn nữa, cậu ấy kết tôi, 
                  nhiều hơn là tôi tưởng tượng. Aùnh mắt cậu không thể gạt tôi 
                  được. Về phía Danny, cậu cũng biết cảm xúc cậu gây ra nơi tôi. 
                  Liệu cậu có thể vượt qua mọi rào cản, mọi cấm kị đã ăn sâu 
                  trong người mình? Tôi lại phải tiếp tục đợi…chờ đợi… Ngu thật! 
                  Chỉ làm mất thời gian, chúng tôi đã có thể hạnh phúc bên nhau 
                  nếu cậu muốn.
 Viên pháo đầu tiên kéo theo chùm tiếng rít réo rắc làm im bặt 
                  mọi tiếng xôn xao. Cơn mưa đủ màu sắc sặc sỡ làm đắm chìm mọi 
                  người trong sự im lặng cùng cảm giác ngây ngất, lâu lâu lại có 
                  tiếng trầm trồ thán phục Tất cả, chúng tôi ngẩng đầu lên bầu 
                  trời. Sau lưng, một bàn tay vịn vai tôi, kéo tôi về phía sau. 
                  Tôi sém la lên vì bất ngờ. Danny. Không buông tay, cậu thì 
                  thào.
 - Lại đây với tớ.
 Không có khả năng kháng cự, tôi theo sau cậu. Trong bóng tối, 
                  chúng tôi dần đi xa chỗ đám đông. Cách xa năm chục mét, dưới 
                  bóng một lùm cây, chúng tôi chỉ có một mình, mặt đối mặt.
 - Tớ…tớ thấy…cậu ra ngoài. Tớ muốn … nói chuyện…với cậu.
 Có chuyện gì đó không ổn. Aùnh sáng chùm đèn trang trí làm bớt 
                  đi bóng tối, tôi bắt gặp ánh mắt cậu mơ hồ, hốt hoảng. Cậu 
                  lúng búng từng chữ. Giọng không rõ ràng. Tôi biết là cậu đã 
                  quá say. Tuy nhiên tôi cũng trả lời.
 - Tớ nghe cậu, Danny.
 - Kể từ…cái hôm…nhà cậu… tớ không ngừng nghĩ đến cậu. Chris, 
                  cậu…tớ … tớ nhớ cậu. Tớ… tớ không biết…tớ bị gì. Tớ là một 
                  thằng ngu. Cậu…cậu giận tớ là có lí. Chris…khi mình hôn nhau…khi 
                  cậu nói với tớ…là cậu … yêu tớ…có thật không Chris?
 - Tớ đã không gạt cậu, Danny. Cậu làm tớ đau lòng lắm…Tớ đã 
                  không gạt cậu.
 - Kể cả hôm nay, sau…sau những gì tớ làm…cậu vẫn luôn yêu tớ?
 - Tớ không thể làm gì khác được, Danny, đúng, tớ…
 Tôi đã không thể làm gì khác, trong bóng tối, cậu chồm về phía 
                  tôi, như một gã háu ăn. Cậu ôm hôn tôi điên dại. Những sự mơn 
                  trớn vừa vội vã vừa thô bạo. Trời ơi, cậu hôi mùi rượu. Bằng 
                  sự kinh tởm. Tôi cũng có thể tách ra khỏi sự ôm ghì của cậu. 
                  Dany tỏ vẻ lúng túng. Tôi thấy cơn giận bốc lên trong người.
 - Tớ yêu cậu Danny Crawford! Tớ yêu cậu như chưa bao giờ yêu. 
                  Nhưng, tớ không cần phải kiếm sự dũng cảm trong những ly bia 
                  để nói với cậu chuyện này. Đúng vậy! Tớ mơ được ở trong vòng 
                  tay cậu, trong vòng tay của Danny Crawford thật, chứ không 
                  phải trong tay của một gã xỉn. Cậu cũng vậy, cậu yêu tớ, rõ 
                  ràng trước mắt! Cậu không thể phủ nhận với bạn thân mình. Cậu 
                  yêu tớ. Chỉ cần mình nhìn nhau cũng đủ hiểu rồi. Nhưng cậu tệ 
                  lắm, Danny. Cậu sợ bản thân cậu và nhất là cậu sợ những người 
                  khác. Tình yêu của tớ với cậu, tớ sẵn sàng nói ra cho cả thế 
                  giới biết. Cậu xấu hổ, ngay cả chính bản thân mình. Trong 
                  chuyện của tụi mình, chỉ có cậu mới có câu trả lời. Bây giờ, 
                  cậu hãy tỉnh rượu. Cậu hãy suy nghĩ khi đã thật sự tỉnh táo. 
                  Tớ sẽ đợi…Thời gian cần thiết…Tại vì là cậu…Tớ đã không thể 
                  chọn lựa…là cậu. Tớ để cậu một mình, tớ trở lại buổi lễ. Mình 
                  sẽ gặp nhau chừng nào cậu muốn.
 Tôi quay gót chạy đi. Tôi không muốn cậu cố giữ tôi lại hoặc 
                  bắt kịp tôi. Tôi sẽ không thể phản kháng thêm lần nữa.
 Tôi gặp mấy đứa kia đúng vào lúc pháo hoa đã kết thúc. Nhìn 
                  thấy tôi, Vanessa hiểu ngay là đã có chuyện xảy ra.
 - Chris, cậu đã ở đâu vậy?
 Cô kéo tôi ra xa.
 - Danny à? Bộ chuyện tệ lắm sao?
 - Nó xỉn. Tớ đã không thể chịu nổi khi nó đụng vào người tớ.
 Vanessa biết là, với tôi, buổi lễ coi như đã chấm dứt.
 - Được rồi, đi nào. Mình chào tạm biệt rồi về.
 
                  (Hết Phần 4 ... Xin xem tiếp
                  
                  Phần 5) |