| Theo dự trù lẽ ra chúng tôi phải tới nơi khoảng mười một giờ 
					trưa, nhưng lúc hai đứa đẩy cánh cổng dẫn vào nhà Taylor thì 
					cũng đã trễ chừng nửa tiếng hơn. Tại bậc thềm, Vanessa, 
					Nancy cùng Gloria lập thành ban tiếp tân. 
 - Bà già nó, tớ sẽ lấy hết cả hai thằng!
 
 - Kềm tớ lại nhanh, bằng không tớ xông vô hãm tụi nó bây giờ!
 
 - Vanessa, Nancy, ngưng ngay trò con nít của mấy người lại 
					đi! Còn hai kẻ đang yêu kia, mau mau lên, các cậu trễ lắm! 
					Mọi người ai cũng tề tựu đông đủ cả rồi!
 
 Nancy giữ chúng tôi lại, còn Vanessa với Gloria chuồn vào 
					bên trong thông báo sự có mặt của hai đứa tôi.
 
 - Đợi đã nào, quý ông. Đầu tiên quý ông sẽ phải tuân theo 
					một thủ tục nhỏ bắt buộc. Đâu phải tự tiện muốn đi là đi như 
					thế?
 
 Cô chìa ra hai chiếc khăn quàng cổ.
 
 - Phải bịt mắt lại.
 
 Cô làm chuyện đó rất kĩ lưỡng. Tôi chẳng còn nhìn thấy được 
					gì nữa. Cô bảo hai đứa nắm tay nhau rồi đẩy chúng tôi tới 
					trước. Tôi đoán mình đi băng qua căn nhà, rồi cô bắt hai đứa 
					dừng lại trên cái hành lang dài dẫn ra vườn. Tôi ngạc nhiên 
					bởi sự yên lặng tuyệt đối đang ngự trị tại đây. Cô đã dẫn 
					chúng tôi tới hoang mạc đìu hiu hút gió gió sao? Theo bản 
					năng, tôi siết chặt bàn tay Kévin.
 
 Sau lưng chúng tôi, Nancy la to:
 
 - Quý ông có thể gỡ khăn bịt mắt ra!
 
 Tôi sửng sốt đến độ để chiếc khăn tuột khỏi tay. Tôi ôm chầm 
					lấy Kévin. Bằng một cử chỉ bảo vệ, anh ôm tôi vào lòng. 
					Lương khách mời đông bao la, gồm hơn hai trăm người. Tiếng 
					hoan hô nhiệt liệt bùng nổ, dâng lên nhanh như cơn gió lốc. 
					Trong cơn bão tố, ai đó đã hét:
 
 - Một nụ hôn!
 
 Tất cả cùng đồng loạt:
 
 - Một nụ hôn! Một nụ hôn! Một nụ hôn!
 
 Chầm chậm, Kévin quay sang tôi. Tôi nhắm mắt. Anh hôn tôi 
					cuồng say. Sự yên tĩnh lại trở về, dường như chẳng thể chấm 
					dứt. Môi anh vừa rời khỏi môi tôi, anh chỉ kịp thì thầm vào 
					lỗ tai tôi:
 
 - Họ không cần phải yêu cầu làm gì; Dù sao chăng nữa, anh 
					cũng sẽ trao cho em nụ hôn này.
 
 Những tràng pháo tay, huýt sáo, hò reo lại một lần nữa nhấn 
					chìm chúng tôi. Tôi và anh hướng về phía đám đông. Ba mẹ với 
					bạn bè đứng ngay hàng đầu tiên. Đằng sau họ là gia đình hai 
					đứa, trình diện đủ bộ, không thiếu mống nào. Ngay cả những 
					người dè dặt, cho đến ngày hôm nay vẫn chưa chịu chấp nhận 
					chuyện tình cảm giữa chúng tôi. Bằng cách nào mà các bậc phụ 
					huynh đã thuyết phục được họ nhỉ?
 
 Đằng sau nữa, trường học. Gần như nguyên trường, với Ngài 
					hiệu trưởng dẫn đầu. Các thầy cô giáo của tôi, của Kévin, 
					các bạn học cùng lớp. Tôi hiểu mình mắc nợ Vanessa và mấy 
					đứa kia vì đã tụ họp được nhiều người đến thế.
 
 Trước khi bị nuốt chửng bởi đám người ấy, tôi nhận ra khu 
					vườn được trang trí siêu lộng lẫy. Bên trái tôi, dọc theo 
					căn nhà, một bàn tiệc đứng dài ngoằng đầy ắp đồ ăn thức uống. 
					Các bàn ăn lớn được xếp theo hình cung tròn với những chiếc 
					dù che mưa, nắng. Chính giữa, một sàn nhảy đã được dựng sẵn. 
					Đặt trên bệ là một dàn loa. Tôi được biết, không lâu sau đó, 
					rằng Robert đã tình nguyện làm D.J hoà nhạc cho bữa tiệc. 
					Khu vực góc vườn, cùng những băng ghế, cho phép người ta 
					ngồi nghỉ ngơi, tách biệt với đám đông ồn ào, hoặc đi tản bộ, 
					hóng gió.
 
 Họ nhào vào chúng tôi. Tôi không còn đếm được mình đã nắm 
					bao nhiêu cánh tay, đã hôn lên bao nhiêu chiếc má. Đầu tôi 
					hơi quay cuồng. Nhưng vẫn chưa đủ choáng váng để không khỏi 
					phát hiện mớ bồ bịch cũ của mình cùng mấy đứa con gái mà anh 
					chàng Kévin nam tính nhà ta từng một thời chinh phục.
 
 Các ly thuỷ tinh nổi đầy bọt sâm panh bắt đầu được chuyền đi 
					khắp nơi. Chúng tôi phải cắn bụng hy sinh, vì truyền thống 
					mà phải lê bước hết nhóm này sang nhóm khác để khỏi bỏ sót 
					người nào.
 
 - Tôi rất tự hào về các cậu. Đáng tiếc là tôi phải chứng 
					kiến các cậu rời khỏi trường tôi. Các cậu cứ an tâm, những 
					hiện tượng nổi bật như các cậu đây sẽ lưu lại trong tâm trí 
					tôi rất lâu và... ờ, vâng... cả trong trái tim tôi nữa.
 
 Ngài Hiệu Trưởng chắc chắn vừa trao cho chúng tôi lời khen 
					ngợi nức nở nhất suốt quãng đời sự nghiệp của ông. Những lời 
					chúc mừng và động viên từ các giáo viên tiếp tục nối đuôi. 
					Lời thầy dạy thể dục của Kévin khiến tôi cảm động nhất:
 
 - Kévin, tôi chắc rằng nếu cậu không có được Chris bên cạnh, 
					cậu vẫn sẽ luôn là con số không như ngày đầu tiên tôi gặp 
					cậu. Vì kì tích cậu ta đã tạo nên, tôi tha lỗi cho nụ hôn 
					đầu của các cậu ngay trên sân vận động. Bởi vì, ngày hôm ấy, 
					tôi xém chết vì đứng tim đấy, đồ con nít ranh!
 
 Chúng tôi còn được dịp tiếp nhận những nụ cười, đôi phần 
					gượng gạo, những lời xin lỗi thẹn thùng từ các ông cậu, bà 
					dì, các anh chị em họ, vân vân và vân vân... những người đã 
					không chịu hiệu, đã giận dỗi, đã nổi cơn tanh bành và cũng 
					là những người... giờ đây lại mở miệng mời chúng tôi tới 
					thăm họ thường xuyên....
 
 Các món khai vị góp phần bôi trơn miệng lưỡi. Không khí nhìn 
					chung khá vui vẻ và giờ dùng bữa cũng đã tới gần. Đây chính 
					là lúc ba chọn để leo lên bục, với cái micrô trên tay. Ông 
					gọi ba Kévin.
 
 - Andrew, miễn có chuyện ông để tôi một mình đối diện với bà 
					con. Đừng chuồn chứ!
 
 Ba chồng tôi bước lên cùng ba tôi. Đám đông túm tụm lại trên 
					sàn nhảy. Kévin và tôi bị đẩy ra đằng trước. Ba tôi tằng 
					hắng cho thông cổ họng:
 
 - Ờ... Quý bà cùng quý ông... làm ơn chú ý. Tôi... Trước hết 
					tôi xin cảm tạ mọi người đã đáp ứng lời mời của chúng tôi 
					nhiều như vậy. Chúng ta có mặt tại đây, cùng với nhau, để tổ 
					chức tiệc mừng cho hai sự kiện trọng đại. Việc đầu tiên, là 
					sinh nhật lần thứ mười tám của Kévin và Chris. Tôi chẳng rõ 
					hai đứa tụi nó xoay sở ra làm sao mà chúng ra đời gần như 
					cùng một ngày nhằm bắt chúng ta phải tụ hội về đây nhân dịp 
					này.
 
 Lác đác vài tiếng cười ủng hộ.
 
 - Sự kiện tiếp theo, là lễ kỉ niệm năm thứ hai tính từ khi 
					chúng mới... gặp gỡ. Tôi chẳng ngại nói thẳng với quý quan 
					khách rằng tôi không kém phần hãnh diện và hạnh phúc mà ăn 
					mừng nó. Tôi chỉ có duy nhất một đứa con trai. Tôi vẫn luôn 
					mong có thêm đứa thứ nhì... Số phận ngẫu nhiên ban tặng nó 
					cho tôi, hơn nữa, tôi lại chẳng cần phải tốn công sức nuôi 
					nó lớn.
 
 Lại thêm vài đợt cười khác và tiếng vỗ tay rào rào.
 
 - Cho nên, xin cảm ơn mọi người thêm lần nữa, cảm ơn những 
					người thân và kém thân, đã tham dự cùng chúng tôi. Như quý 
					vị cũng đã đoán được từ trước, thời khắc trọng đại đã đến. 
					Giây phút trao quà cho chúng, đặng chúng giữ lại được một kí 
					ức khó quên từ buổi tiệc hôm nay. Chris, Kévin, các con lại 
					đây!
 
 Ba đưa tay ra trước. Ông đang giữ những chiếc chìa khoá. Tôi 
					nhận lấy chúng. Tôi không hiểu. Tôi ném mắt nhìn ngờ vực về 
					phía Kévin. Anh cũng bối rối như tôi.
 
 - Các con, ba mẹ tặng cho các con những chiếc chìa khoá này. 
					Ba mẹ hy vọng, mẹ, Andrew, Charlotte và ba, rằng đây sẽ là 
					cần nối dẫn các con đến với cánh cửa hạnh phúc. Đây là những 
					chìa khoá cho căn hộ mới của các con tại Oxford.
 
 Tôi gập cả người vì nấc. Kévin ôm chặt tôi, cơ thể anh co 
					giật. Tôi có thể thấy anh đang run rẩy như một chiếc lá 
					trước gió. Phần tôi, lá tôi đã nằm dưới gốc cây từ đời nào.
 
 - Ồ! Không phải sang trọng gì lắm... căn hộ nhỏ, hai phòng, 
					nhà bếp. Cả bốn người đều nghĩ rằng... xa ba mẹ... sẽ rất 
					cần kíp... để giúp đỡ các con... cùng nhau đối mặt với... 
					cuộc sống mới... Andrew.... cầm micô đi... tôi chịu, không 
					thể nói tiếp nữa.
 
 Tôi che gíấu xúc cảm mà mình không thể kiềm lại được trên bả 
					vai Kévin. Anh tựa đầu vào tôi. Tôi cảm nhận được từng giọt 
					nước mắt anh lăn dài xuống cổ mình. Sau lưng chúng tôi, đó 
					đây có tiếng sụt sùi.
 
 - Alô, đây đây, Andrew Taylor chịu trách nhiệm đảm nhận phần 
					công việc còn thiếu sót của xứơng ngôn viên nhà Parker. Sự 
					chuyển giao này vẫn sẽ tiếp tục đưa ra nhiều ngạc nhiên lý 
					thú. Kévin, Chris, một món khác cho hai đứa. Có thể nó không 
					quan trọng bằng món đầu, nhưng dầu sao cũng khá tiện ích. 
					Chụp nè, Kévin!
 
 Ông quẳng ra một xâu chìa khoá khác. Kevin chụp lấy nó. Đến 
					đây, tôi hiểu liền lập tức, cả Kévin cũng vậy. Đó là những 
					chiếc chìa khóa xe hơi.
 
 - Mấy con, các bậc phụ huynh luôn mang tư tưởng vị kỷ. Thành 
					ra, bọn ba tự nhủ với nhau rằng các con sẽ ở xa ba mẹ. Đương 
					nhiên, ba mẹ sẽ đến thăm các con... mỗi khi có dịp... nhưng 
					nếu... với chiếc xe này... hai đứa cũng quay trở lại Swidon... 
					chúng ta sẽ nhân đôi thời gian tụ họp... Dù sao thì, ba chúc 
					các con may mắn... trong đợt thi lấy bằng lái... khỉ thật! 
					Cả tôi cũng nhịn không nổi...
 
 Thật quá mức chịu đựng! Họ không tài nào làm được mọi thứ 
					trên sau lưng chúng tôi. Vào giây phút ấy, tôi chợt nhận ra 
					họ yêu thương chúng tôi biết dường nào.
 ~*~ Chúng tôi đã không kịp phục hồi lại. Họ đã chuẩn bị tiết mục 
					này thật chi tiết, từ đầu tới đuôi. Đến lượt mẹ với 
					Charlotte, mẹ chồng tôi, đồng loạt leo lên bục cùng cánh con 
					gái, Vanessa, Gloria và Nancy. Charlotte mở lời trước:
 - Chris, Kevin, các con vừa nhận được quà từ ba mẹ mình. Qua 
					quá trình tổ chức lễ mừng sinh nhật này, ba mẹ đã phát hiện 
					ra rằng ba mẹ không phải là những người duy nhất yêu thương 
					tụi con. Mọi người đã tỏ ra trên mức rộng lượng. Các con sẽ 
					tìm thấy, trong phòng ngủ Kévin, những gì tất yếu các con 
					cần để dọn vào căn hộ mới. Các con sẽ ngạc nhiên trước minh 
					chứng cho tình bạn to lớn đó. Họ đã cùng nhau quyên góp mà 
					chẳng báo cho ba mẹ biết trứơc. Vẫn còn dư một tờ ngân phiếu 
					5000 euros giúp các con khởi sự cuộc sống độc lập. Các con, 
					mẹ tin rằng các con nợ tất cả những ai hiện diện tại đây 
					không chỉ đơn thuần là một lời cảm kích đâu.
 
 Chúng tôi đã không thể lên tiếng cảm ơn. Ít ra thì cũng 
					không phải liền tức khắc. Họ đã khiến chúng tôi choáng đền 
					gần như bất tỉnh. Làm sao bọn tôi nghĩ tới được chuyện này? 
					Căn hộ, xe hơi, cộng thêm tất cả những gì bọn tôi sắp sửa 
					khám phá. Chúng tôi biết phản ứng như thế nào khác, ngoại 
					trừ dính chặt cứng vào nhau, như thể để tự bảo vệ trứơc một 
					mối nguy hiểm vô hiện hữu. Họ hiểu vấn đề. Họ ùa tới chỗ 
					chúng tôi, nửa cừơi sung sướng, nửa khóc nức nở. Trong niềm 
					vui cùng sự vui vẻ của mình, họ đã đẩy đưa chúng tôi giữa 
					những tiếng cười hân hoan và những cái ôm hôn chân tình. Họ 
					đã kéo chúng tôi ra khỏi nhau. Tôi chỉ còn thấy hình ảnh 
					Kévin ngày càng tách xa tôi, khi họ cõng tôi lên. Tôi đâm 
					hoảng. Tôi chẳng hiểu vì sao. Quá nhiều cảm xúc, chắc vậy. 
					Tôi phản xạ liền theo bản năng. Tiếng thét vang lên từ lồng 
					ngực tôi:
 
 - KÉEEEEVIN!!! TRẢ KÉVIN LẠI CHO TÔI!
 
 Hình như tôi đã rú lên như thú. Cảnh tượng quanh tôi như 
					quay chậm lại. Họ bỏ tôi xuống. Anh chạy về phía tôi, trong 
					không gian im ắng. Anh chạy từ từ, thật chậm.... Lúc tôi cảm 
					nhận được đôi cánh tay anh ôm lấy tôi, nâng tôi lên... thời 
					gian đã quay trở lại tốc độ bình thường. Tôi sắp phá hỏng 
					bầu không khí sôi nổi. Tôi vừa mới nổi đóa. Quá nhiều sức ép. 
					Phải định thần lại, và phải nhanh!
 
 - Kévin, mình cần cảm ơn. Anh đi cùng em chứ?
 
 Chúng tôi cùng leo lên khán đài. Tôi cầm lấy micrô.
 
 - Tôi sẽ chẳng bao giờ thứ tha cho niềm vui mọi người vừa 
					ban cho bọn tôi... Chuyện gì cũng nên có giới hạn, ngay cả 
					với hạnh phúc cũng thế. Hồi nãy, suýt chút nữa thì mọi người 
					đã vượt qua được mức giới hạn chịu đựng có thể rồi. Trong 
					thoáng chốc, tôi đã phát hoảng. Do lỗi ở mọi người, mọi 
					người đã làm quá thể. Tôi không cần phải xin lỗi làm chi. 
					Ngược lại, tất cả những gì tôi có thể nói với mọi người đây, 
					từ sâu tận trái tim mình... là lời cảm tạ chân thành nhất 
					trong suốt cuộc đời tôi. Mấy người muốn tôi không thể nào 
					quên. Mấy người đã thắng lợi. Lòng biết ơn trong tôi sẽ 
					hướng về mọi người rất, rất lâu. Anh Kévin?
 
 Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tôi chuyền micrô lại cho anh.
 
 - Ờ... Tôi còn biết nói gì thêm nữa? Nhờ sự tử tế từ mọi 
					người... nhờ lòng khoan dung độ lượng mọi người đã dành cho 
					chúng tôi, Chris và tôi là hai người hạnh phúc nhất trên thế 
					gian này. Tất cả mọi người, ngày hôm nay đây, đã mở ra cánh 
					cửa tương lai cho chúng tôi... cho phép chúng tôi... xin lỗi... 
					dựng nên tổ ấm uyên ương.... ngay cả khi nó... không hoàn 
					toàn giống với đại đa số các tổ ấm khác. Cầu xin ông trời 
					hãy ban phước cho mọi người vì sự cảm thông, tha thứ... 
					Khoan đã, tôi vẫn chưa xong. Lưu ý, mọi người vừa chứng kiến 
					được rằng đừng nên thử ngăn cách tôi khỏi Chris. Xin chào 
					quý thính giả trung thành! Một lần nữa, xin cảm ơn!
 
 Chẳng cần phải tốn công miêu tả sự phấn khích điên cuồng từ 
					gia đình cùng bè bạn. Nhưng cuối cũng tất cả cũng lắng xuống, 
					mọi người cùng nhau nhập tiệc.
 
					(Hết Phần 14 ... Xin xem tiếp
					Phần 15) |