Hai tuần trôi qua kể từ lúc chia tay. Hôm nay là buổi học cuối
cùng. Ngày trao giải thưởng cuối năm, ngày trọng đại tiêu biểu
cho truyền thống nước Anh. Với thành tích cao của mình, người
ta nói rằng tôi sẽ được đặc biệt khen ngợi. Cả trường và các
phụ huynh đều có mặt trong buổi lễ phát thưởng.
Tôi chỉ nghĩ đến một chuyện. Danny hầu như không nhìn tôi,
cũng không nói tiếng nào. Vanessa biết được diễn biến kinh
hoàng của hoàn cảnh. Cô không biết nói gì để an ủi và động
viên tôi. Cô biết có làm gì cũng vô ích.
Tôi cũng nói cho cô biết ý định viết thư cho Danny. Cô đã kịch
liệt phản đối. Tối hôm qua, tôi vờ nghe theo. Nhưng trong giây
lát nữa đây, ngay sau khi tới trường, tôi vẫn còn ý định đưa
thư cho người cần nhận.
Trong xe hơi, tôi nhận thấy ba mẹ có vẻ im lặng. Trong lúc
xuống xe, ba nói giọng ảm đạm:
- Chris, chút nữa sau khi phát giải, chúng ta có một cuộc nói
chuyện rất nghiêm túc, con, mẹ con và ba.
Tôi đã không chú ý. Sau khi phát giải, chắc chắn là có chuyện
xảy ra. Trong khi ba lái xe đi đậu, tôi bước vào trường. Tôi
phải tìm thấy Danny. Chưa đi được vài bước, Kévin đã nhào ra
cản đường.
- Em gái bé nhỏ, chắc là em nghĩ mình sẽ được yên thân vào ngày
cuối cùng. Tao không thể bỏ qua cơ hội này, nếu không sau đó
tao sẽ không thể đánh mày suốt hai tháng trời.
Khỉ thật! Thằng ngu này tới phá vỡ kế hoạch của tôi còn mấy
đứa khác đi ngang qua, lãnh đạm hoặc cười cợt, không muốn can
thiệp.
- Tớ xin cậu, Kévin, hôm nay không được…quan trọng lắm, để tớ
đi…
Bỏ hết tự ái, lần đầu tiên tôi lạy lục nó. Tên đểu! Đương
nhiên là nó khoái lắm rồi. Không nể nang, nó đẩy tôi ra khỏi
lối đi. Tôi té nhào xuống đất, sau một bụi cây. Tôi cố chống
chọi. Kévin lột cặp tôi ra, đồ đạc văng tung toé trên cỏ. Nó
giơ tay, la lên.
- Cú này, mày sẽ nhớ suốt kì nghỉ hè!
Cú đấu chưa buông xuống. Nó nhìn thấy phong thư, dưới đất,
ngay bên cạnh nó. Nó đọc cao giọng những gì tôi viết trên đó.
“Dành cho Danny Crawford!”
- Khỉ thật! Cái gì đây?
Tôi không thể làm gì khác. Nó bóp cổ tôi. Tay còn lại nó xé
bao thư. Mặc cho những cố gắng của tôi, nó đã đọc. Gượng cười,
nó khinh bỉ.
- À, ra vậy, vậy là thật à? Mày cũng chỉ là một thằng pédé dơ
dáy, định chạy theo Danny. Nó giống tao, Danny, nó là đàn ông,
thật sự đàn ông! Khốn nạn! Nó muốn cua bạn tôi, đứa bạn thân
nhất. Đồ rác rưởi!
Tôi nhận một cú đánh thô bạo vào gò má trái, rồi cú thứ hai
ngay miệng. Tôi choáng váng, lờ mờ nghe nó nói.
- Đừng lo cho thông điệp của mày, bé gái. Tao sẽ làm người đưa
thư cho! Ngay chút nữa, Danny, nó sẽ nhận được lời tỏ tình của
mày. Bọn tao sẽ được dịp cười vui. Cuối cùng, mày cứ an tâm là
tao sẽ nói với tất cả mọi người rằng mày cũng chỉ là một thằng
pédé. Họ sẽ không cần mày ở trường nữa!
Tôi nhìn nó lạnh lùng.
- Không cần thiết đâu, Kévin. Mày sẽ không có niềm vui đó đâu…Tao
tự làm chuyện này.
- Mày muốn nói gì, thằng kia?
- Trong vòng chưa đầy một tiếng nữa, mày sẽ ngạc nhiên. Tao
không xấu hổ về bản thân mình.
Nó nhìn tôi chòng chọc, không hiểu. Cuối cùng nó cũng bỏ tôi
lại. Tôi thấy nó chạy nhanh vào trường, lá thư trên tay.
Tôi từ từ gượng dậy. Tôi đau khắp người. Môi chảy máu, mắt bắt
đầu sưng lên. Tôi thử phủi vết bẩn trên quần áo. Chắc là nhìn
tôi không được đẹp rồi. Tôi gom đồ đạc lại. Tôi thấy mình mệt
mỏi, dơ dáy. Chỉ một vấn đề đã được giải quyết: dù sao thì thư
của tôi sẽ đến đúng chủ trước thời hạn tôi định.
Tôi vào thán phòng. Thấy tôi, tụi bạn hốt hoảng.
- Chuyện gì vậy? Cậu bị sao vậy?
- Không có gì…Kévin…nó vừa ăn mừng buổi học cuối cùng…theo cách
của nó.
- Trời, lại cái thằng ngu đó! Cậu không được để như vậy. Mười
lăm phút nữa là buổi lễ bắt đầu rồi. Đi nhanh! Mình thử sửa
soạn lại một chút, trong toilet!
Hội trường chật kín khi chúng tôi trở lại, hơi trễ một chút.
Các bạn tôi đã làm mọi chuyện để tôi có thể trình diện. Chỉ
còn cái môi thâm tím và con mắt sưng phồng, bắt đầu chuyển
sang màu xanh đậm. Chúng tôi cũng kiếm được chỗ ở cuối hội
trường. Tôi thấy, ở phía dưới, ba mẹ mình, ba mẹ Danny. Anh
đang đứng tựa lưng vào tường, không xa khán đài. Ở bên cạnh,
Kévin, vẻ cười cợt. Không nghi ngờ gì, nó đã chuyển thư cho
tôi. Ngược lại, Danny tỏ vẻ lo lắng và căng thẳng.
Rốt cuộc thầy hiệu trưởng cũng ba hoa xong bài thuyết trình
chào mừng. Vừa dài vừa lê thê. Tiếng vỗ tay lốp đốp lịch sự
khi ông kết thúc. Mọi người nhanh chóng bước vào chủ đề chính
buổi lễ. Những học sinh xuất sắc được lần lượt nêu tên. Chúng
bước lên nhận phần thưởng. Các bậc phụ huynh thì xúc động chụp
ảnh con mình. Đến lượt tôi.
- Và bây giờ đến lược Chris Parker nhận được những lời hoan
nghênh vì thành tích của mình. Một thành phần đặc biệt ưu tú,
là vinh hạnh của cả trường chúng ta. Tôi xin liệt kê: Giải
nhất Anh văn, gảii nhất Lịch sử và địa lí, giải nhất Pháp văn,
gảii nhì Toán, giải nhì Lý,Hoá và các môn tự nhiên. Trước một
thành tích như vậy, chúng ta có thể tha cho cậu ấy những kết
quả thể dục yếu kém. Tất cả chúng ta đều tự hào có một học
sinh như vậy. Tôi yêu cầu mọi người vỗ tay và trân trọng mời
cậu lên nhận phần thưởng thích đáng.
Tôi đứng dậy, bước trên lối đi trung tâm. Mọi khuôn mặt đổ dồn
về phía tôi. Cùng với tiếng vỗ tay, tôi nghe được những lời
thì thào ngạc nhiên khi thấy tôi trong tình trạng thảm hại.
Tôi mất hết cảm giác. Theo quán tính, tôi leo lên từng bậc
khán đài. Tôi nhìn Danny. Anh có vẻ bất ngờ khi thấy tình
trạng của tôi.
Tôi cầm những cuốn sách dành cho mình và bằng khen danh dự đi
kèm theo. Người ta đưa cho tôi micro. Cả hội trường im lặng
tuyệt đối. Tôi lắp bắp một tràng cảm ơn. Thời cơ đã đến. Tôi
vượt qua nỗi sợ và ngần ngại. Tôi hít mạnh, nhảy vào lửa.
- Tôi…Tôi cám ơn mọi người một lần nữa. Tôi vẫn chưa kết thúc…Tôi
có một chuyện rất quan trọng muốn nói với mọi người, rất quan
trọng với tôi. Chuyện không liên quan đến trường cũng như đến
chuyện học…Chỉ liên quan đến tôi. Mọi người … mọi người … gần
như mọi người đều biết tôi. Ít ra, mọi người tưởng là biết tôi…Ngày
hôm nay…mọi người phải biết chuyện này…
Tôi ngừng lại, lần cuối cùng. Tôi đã đi quá xa rồi.
- Tôi không muốn nói dối, không che đậy…chạy trốn, xấu hổ, sợ
hãi. Nhưng không, chuyện này không phải lỗi của tôi…tôi chẳng
có gì phải trách mình. Không phải là lỗi tôi, nếu như tôi
không giống như đa phần trong số mọi người…tôi khác người …
tôi là … tôi là gay. Tôi cũng không muốn…nhưng tôi là gay. Tôi
muốn yêu và được yêu. Đây không phải là điều nhục nhã…tôi
không phải bị bệnh. Chính xã hội chúng ta đã bắt buộc tôi phải
xấu hổ với bản thân mình, với những tình cảm và hành động của
mình. Theo tôi, chúng đều tự nhiên… Dù vậy, tôi cũng không thể
sống như những người khác. Từ nhiều tháng nay, tôi yêu người
đó…tôi biết anh cũng yêu tôi. Anh đang nghe tôi nói…tôi có
dũng cảm nói với mọi người mọi chuyện…để chúng tôi không cần
phải che giấu như những…Tôi hy vọng anh ấy…
Tôi dừng lại. Trong sự im lặng ngột ngạt, tôi chờ đợi một điều
gì đó. Vô ích.
- Không, chẳng có ích gì! Nhưng xin biết rằng, trong xã hội,
trong thành phố này…tôi không phải là người duy nhất yêu và
đau khổ. Nếu như…chỉ cần mọi người có thể hiểu tôi đã đau khổ
như thế nào. Tôi…tôi xin mọi người tha lỗi cho sự đường đột cá
nhân có thể đã làm sốc mọi người…Cám ơn đã nghe tôi nói!
Như trong cơn mộng du, tôi ôm chồng sách vào người, bước xuống
bậc thềm. Tôi thấy Danny cúi gầm mặt. Kévin nhìn tôi sửng sốt.
Có người nào đó phá vỡ sự im lặng bằng cách vỗ tay. Những
người khác tiếp theo…những người khác nữa…Cả đám đông đều đứng
dậy hoan hô nhiệt liệt. Không quan trọng, mặc xác họ, họ có la
ó tôi cũng không sao. Tôi hoàn toàn không quan tâm. Danny đã
không trả lời thông điệp của tôi. Tôi đã chơi lá bài cuối cùng
và tôi đã thua. Ở giữa lối đi, ba mẹ chạy tới. Tôi được họ ôm
vào lòng, thật chặt. Nhiều người vây quanh chúng tôi để nói
lời thiện cảm.Vanessa, Robert, Nancy, Gloria và Herbert cũng
dọn được đường vào. Robert nhào tới ôm hôn tôi.
- Chris, tớ thương cậu, cậu mãi là bạn tốt của tớ.
Ba nói.
- Chris, ở lại chơi với các bạn con đi. Mẹ và ba đợi con ở xe
hơi. Cứ thoải mái, ta gặp lại sau. Cả ba và mẹ đều yêu con.
Cả đám kéo tôi ra ngoài. Chúng tôi ngồi trên hành lang. Đứa
nào cũng muốn bảo đảm tình bạn tốt đẹp của mình. Các bậc phụ
huynh, cả học sinh, đi ngang qua đều tới bắt tay và nói vài từ
thân thiện. Vanessa thú nhận cô biết hết mọi chuyện. Chỉ có
một câu hỏi tụi nó muốn biết.
- Chris, nói xem, ai vậy?
Vanessa trả lời thay tôi.
- Mấy cậu mù hay sao? Câu đó đâu phải khó trả lời.
Cả bọn há miệng sửng sốt trước chuyện diễn ra trước mắt. Phản
xạ theo bản năng, tôi thụt lùi lại. Kévin đứng trước chúng tôi,
bối rối.
- Chris…tớ đã không thể hiểu…rất tiếc…xin lỗi.
Nó bỏ đi rất nhanh.
Trở lại với ba mẹ trên bãi đậu xe, từ xa, tôi thấy Danny đi
cùng ba mẹ anh ấy. Chuyện coi như chấm dứt.
(Hết Phần 7 ... Xin xem tiếp
Phần 8) |