Tôi đóng cánh cửa ở phía sau. Chúng tôi mặt đối mặt. Kévin kéo
tôi lại gần. Tôi đã không phải kháng. Trong mắt cậu, tôi đọc
thấy mọi sự lo lắng trên đời.
- Cậu đã quyết định như thế nào, Chris? Bây giờ, tớ muốn biết.
Bây giờ mà cậu ấy vẫn còn nghi ngờ về câu trả lời của tôi?
- Kévin … rất khó nói … mọi chuyện xảy ra quá nhanh … vẫn chưa
… tớ vẫn chưa biết, tớ chưa biết mình sẽ ở đâu. Nhà của tớ hay
nhà cậu, hay chỗ khác?
- Thằng ngu, cậu là thằng ngu! Chris, tớ chờ đợi lâu lắm rồi…
Miệng cậu dán chặt miệng tôi, êm ái. Tôi tan ra dưới nụ hôn,
trong vòng tay khép kín quanh tôi. Lần đầu tiên, hình ảnh
Danny trở nên mờ xa, xa thật xa.
Chúng tôi leo xuống … ờ… hơn một giờ sau. Ba mẹ không bàn luận
gì về sự trễ nãi này. Aùnh mắt bọn tôi đủ sáng để nói lên tất
cả. Giọng hơi châm chọc, ba hỏi.
- Sao rồi? Ngài đây đã quyết định như thế nào?
Tôi nói với mẹ.
- mẹ, con nghĩ tụi con cần sự giúp đỡ của mẹ để dọn nhà.
Chúng tôi phá lên cười. Ba nhanh chóng trở lại nghiêm túc.
- Chris, Kévin, ba mẹ rất vui vì quyết định của hai con. Chỉ
tương lai mới có thể nói được các con có chọn đúng hay không.
Các con còn trẻ, rất trẻ. Hãy đợi câu trả lời của thời gian.
Trong lúc này, đừng đốt cháy giai đoạn. Các con có phòng của
mình, ở đây. Điều cần kíp nhất, là ba mẹ của Kévin. Kévin, con
cho phép bác gọi cho họ, để nói rằng con sắp về. Họ chắc hẳn
bắt đầu thấy lâu.
Tôi cắt ngang.
- Ba, con đi với Kévin. Con nghĩ là sẽ khó khăn. Aûnh cần có
con. Aûnh đã có can đảm lại gặp ba mẹ. Con cũng phải làm như
vậy.
- Tốt, Chris, ba chỉ đợi có như vậy.
Kévin gọi điện. Trong cuộc nói chuyện, chúng tôi nghe được một
đoạn.
- ...nếu như Chris không đi với con, con sẽ nói cho ba mẹ biết
liền, con về, nhưng là để dọn đồ đạc.
Kévin chỉ đơn giản quên là anh vẫn chưa trưởng thành và rằng
ba mẹ tôi chưa hề đề nghị việc anh dọn tới nhà chúng tôi.
Ba hỏi.
- Cậu ở đâu, Kévin?
- Không xa lắm, ngài Parker, chừng nửa tiếng đi bộ.
- Bác chở hai con đi.
Mọi chuyện diễn ra không tệ lắm với ba mẹ Kévin. Tuy vậy, lúc
đầu, chuyện diễn ra hơi tệ. Tiếp đón lạnh lùng. Đương nhiên,
họ nắm được tình hình. Dưới cơn bão, Kévin chiến đấu anh dũng.
Về phần tôi, tôi được phong tặng nhiều tên gọi, không được dễ
thương lắm, ví như : tên lừa làm lệch hướng những đứa con trai
ngay thẳng. Phản ứng của Kévin không cần phải đợi. Anh bênh
vực tôi, như con gà trống kiêu hãnh đứng trên cựa mình. Rằng
chính anh mới là người chạy theo tôi, anh đã tán tỉnh tôi,
rằng ôti đã chẳng làm gì, rằng lúc đầu tôi đã từ chối.
Tôi bước vào cuộc chiến. Tôi đã nhấn mạnh những sự xúc phạm
hồi năm ngoái, về sự thay đổi của anh, của con họ, cả của tôi.
Tôi đã thêm vào là mình không muốn làm nguyên do của sự bất
hoà. Tôi yêu anh, nhưng tôi sẵn sàng đi vào bóng tối, biến mất
khỏi cuộc đời Kévin nếu như điều này làm ổn mọi chuyện. Chỗ
này, chết tiệt, tôi hoàn toàn nói xạo! Kévin bắt đầu la hét
rằng anh sẽ không chịu nổi nếu không gặp tôi nữa, rằng anh thà
là rời khỏi mái ấm gia đình.
Cuối cùng, bạn cũng tưởng tượng được một cuộc thảo luận ấm
cúng, trong gia đình, gần ánh lửa bập bùng của lò sưởi.
Cũng phải biết là ba mẹ anh đã trải qua một cơn chấn động dữ
dội. Cuộc nói chuyện trở nên bớt ầm ĩ. Tôi đã kể cho họ nghe
về cuộc sống của mình, gia đình, việc học. Tôi cũng nói thái
độ ba mẹ mình về sự khác biệt, sự thấu hiểu và tiếp đón của họ
với Kévin. Tôi khẳng định là mình nghiêm túc. Kévin không phải,
đối với tôi, là một cuộc mạo hiểm thoáng qua. Tôi đã chọn anh
như bạn đời. Anh cũng thuyết phục được tôi rằng anh cũng tiến
cùng một hướng.
Lời lí giải nghiêm chỉnh cuối cùng này cũng giải quyết được
mọi chuyện. Họ đau khổ chấp nhận hoàn cảnh. Sự thật khó nuốt.
Sáng suốt, họ biết đã quá trễ để thoái lui. Họ quyết định bỏ
mọi sự chống đối vào ngoặc đơn. Chính bà Taylor, mẹ của Kévin
đã đi bước đầu tiên.
- Chris, mặc dù vẫn còn trẻ, mặc cho … khuynh hướng của cậu,
chúng tôi thấy cậu rất chững chạc và đàng hoàng. Dù sao, ảnh
hưởng của cậu có thể nói là khả quan với Kévin trước giờ làm
chúng tôi lo lắng.
Không khí bớt căng thẳng, có phần ấm hơn khi tôi chuẩn bị ra
về. Ngài Taylor quay sang tôi.
- Chris, tôi nghĩ chúng ta bắt buộc phải gặp lại nhau. Tôi
không lấy làm sung sướng vì chuyện này, thú thật, nhưng tôi
biết rành thằng Kévin, với tính xấu của mình, nó sẽ không quan
tâm đến sự cấm đoán của tôi. Cho nên, hẹn gặp lại, Chris!
- Ngài Taylor, con sẽ làm hết khả năng để không làm ngài thất
vọng. Con hy vọng một ngày nào đó, hai bác sẽ chấp nhận.
Họ tuy vậy cũng tỏ ra khó chịu khi Kévin nắm lấy tay tôi mà
nói.
- Để con dẫn Chris về một đoạn, con sẽ trở lại đây chừng mười
lăm phút nữa.
Anh đã không cần phải đi xa. Không nói trứơc, ba tôi đợi cách
đó không xa. Ba làm như không thấy gì khi Kévin nhoài tới ôm
hôn tôi tạm biệt. Anh tận dụng để thì thầm vào tai tôi.
- Em không thể biết những gì anh có thể hi sinh để được ở lại
suốt đêm với em. Hẹn sáng mai, Chris!
Trong xe hơi, tôi kể lại cho ba từng chi tiết lần gặp đầu tiên
với nhà Taylor.
(Hết Phần 12 ... Xin xem tiếp
Phần 13) |
|