| Thời gian trôi qua nhanh kể từ lần đầu tiên tôi gặp Danny.Mới 
                  đây đã hai năm. Ngày hôm nay, khi nghĩ về anh-tôi thường nghĩ 
                  về anh, tôi vừa thấy rất êm dịu, lại vừa có chút đau đớn. Sau một khỏang thời gian dài suy nghĩ, tôi nhận thấy chuyện 
                  mình làm chỉ tổ hại cho bản thân mình. Trong sự thú nhận khó 
                  khăn, tôi đã hy vọng anh lên gặp mình. Nắm tay tôi trước mặt 
                  mọi người, anh cuối cùng cũng chấp nhận. Phải chi anh dám nói 
                  “Tô cũng giống cậu ấy. Cậu yêu tôi và tôi cũng yêu cậu”. Anh 
                  đã sợ , đã yếu đuối, hòan tòan thản nhiên, bất động. Thay vì 
                  hòan tòan chinh phục anh, tôi lại đào ra, giữa chúng tôi, một 
                  hố sâu ngăn cách không thể vượt qua. Cái danh tiếng quỷ quái 
                  của anh đã thắng: Người ta không giao du với một thằng pédé.
 Sau buỗi lễ kết thúc năm học đáng nhớ đó, kì nghỉ hè bắt đầu, 
                  Danny và ba mẹ cậu lập tức rời đi. Tôi cũng không thấy mặt con 
                  họ ngày khai trường. Ba và mẹ thân yêu chắc chắn không mất 
                  nhiều thời gian để hiểu được mối nguy hiểm khủng khiếp mà tôi 
                  có thể gây ra cho con mình. Họ chắc cũng đau khổ hối hận đã để 
                  cho chúng tôi có nhiều thời gian bên nhau, Danny và tôi. Chúng 
                  tôi nhanh chóng biết tin rằng nhà Crawford đã dọn đến Oxford, 
                  cách khỏang bốn mươi cây số.
 Buổi tối cùng ngày với sự phô trương đầy tai tiếng của tôi, 
                  chúng tôi đã thảo luận,tôi với ba và mẹ. Mọi chuyện xảy ra ổn 
                  thỏa. Tôi được biết rằng mẹ đã đọc những bản nháp được vứt 
                  không cẩn thận vào sọt rác và bà đã báo tin cho ba biết, ngay 
                  trước lễ trao thưởng. Những lời thú nhận trước công chúng giúp 
                  tôi miễn được phần nào lí giải của mình. Tôi, các bạn cũng 
                  nghĩ vậy, đã chịu một bài thuyết giáo nhưng chẳng có gì nghiên 
                  trọng. Cho dù họ nghĩ như thế nào, họ cũng không làm gì khác 
                  hơn là chấp nhận tôi như tôi đã là, tức là … khác người. Tôi 
                  cũng ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng ba, ngược lại, lại khá 
                  hãnh diện vì tôi và vì sự dũng cảm mà tôi đã thể hiện. Chi 
                  tiết cuối cùng: Tôi không cần phải dài dòng về Danny, sự thật 
                  hiển nhiên trước mắt họ.
 Vì tôi mà họ thay đổi chương trình nghỉ hè. Tôi phải cùng họ 
                  sang Pháp chơi, trong vòng 1 tháng. Ba mẹ cố gắng giúp tôi 
                  khuây khỏa, giúp tôi quên nỗi buồn mà họ đóan là rất lớn. Nhờ 
                  vậy, khi trở về Swidon, tôi cảm thấy hơi đỡ hơn.
 Vanessa và cả nhóm cũng tiếp sức. Mọi người đều tỏ vẻ quan tâm 
                  chăm sóc tôi đến nỗi hình ảnh Danny cũng trở nên mờ hơn. Chúng 
                  tôi cùng trải qua tháng cuối cùng của kì nghỉ, hầu như không 
                  rời nhau. Tuy vậy, có những lúc, ban đêm, tôi mơ thấy Danny 
                  hôn mình. Chỉ một chi tiết làm tôi lo lắng. Hai hoặc ba lần, 
                  tôi thấy Kévin lảng vảng xung quanh.
 
 Tháng chín đã đến và cùng với nó là ngày tựu trường.
 Buổi sáng, tôi thấy hơi căng thẳng. Đã đến lúc tôi phải đối 
                  diện, một lần nữa, với những đứa khác. Bây giờ, biết tôi là 
                  gay, mọi người sẽ phản ứng như thế nào hai tháng sau khi tôi 
                  thú nhận?
 Điểm khả quan đầu tiên, thầy hiệu trưởng đã không đả động đến 
                  việc ngăn cản tôi tiếp tục học ở trường ông. Có thể ông sợ bị 
                  chỉ trích vì phân biệt?
 Yếu tố khả quan thứ hai: không hề có đơn khiếu nại nào được 
                  gửi đến chống đối sự hiện diện của tôi.
 Nhưng tôi vẫn sợ.
 Trong suốt kì nghỉ, nhờ có sự cố gắng kết hợp của cả bọn, 
                  Vanessa cũng qua được kì thi lấy bằng lái. Chính trong xe cô 
                  mà chúng tôi băng băng tới trường. Robert,Nancy,Gloria và 
                  Herbert đợi chúng tôi. Những người bạn tuyệt vời! Tụi nó liên 
                  kết lại, bao bọc xung quanh tôi để báo động mọi hành động thù 
                  địch có thể xảy ra.
 Thật ra cũng chẳng cần phải lo làm gì. Ngay từ giờ học đầu 
                  tiên, tôi hiểu rằng mình được chấp nhận như lúc trước, thậm 
                  chí có thể nói là tốt hơn. Nhiều đứa con trai, cũng như con 
                  gái, mà tôi hơi quen, đột nhiên lại bắt tay và chào thiện cảm. 
                  Đương nhiên, tôi đã có một cuộc trao đổi ngắn gọn không thể 
                  tránh khỏi với thầy hiệu trưởng vì muốn được an tâm về hành vi 
                  của tôi.
 - Ngài Hiệu Trưởng, con vẫn là Chris Parker của năm ngóai. Con 
                  chưa từng bao giờ làm xáo trộn trường học với bất cứ chuyện gì, 
                  ngòai buổi lễ trao giải. Con xin bảo đảm với thầy là chuyện 
                  trở thành một yếu tố khả dĩ gây náo động nề nếp của trường 
                  không hề có trong ý định cũng như thói quen thường ngày của 
                  con. Con xin hứa!
 - Tôi tin cậu, Chris, tôi chúc cậu luôn có những thành tích 
                  tốt đẹp như năm vừa qua.
 Tôi không thể nói trước chuyện tương lai. Những ngày tiếp theo 
                  dành cho tôi rất nhiều bất ngờ.
 Trên hành lang, giữa đám đông, tôi chạm mắt Kévin, tên hung 
                  thần ngày nào. Tôi mất gần một tháng mới xóa hết được kỉ niệm 
                  của lần gặp mặt cuối cùng với nó. Tôi thụt lùi lại theo bản 
                  năng. Tên đểu đó chắc là sắp sửa rủa tôi là pédé và đáng tôi 
                  một trận nhừ tử. Không, nó đứng lại, trong khi tôi chuẩn bị 
                  tháo chạy. Nó nhìn tôi, bối rối.
 - Đừng sợ, Chris, tớ sẽ không đánh cậu…tớ muốn nói chuyện với 
                  cậu. Tớ…tớ đã thô bạo với cậu…Tớ biết…Tha lỗi cho tớ…Hết rồi, 
                  tớ sẽ không tiếp tục nữa. Không! Đừng đi! Cậu có thể ngồi đó…với 
                  tớ…chỉ một phút thôi, không hơn.
 Tôi không tin vào lỗ tai mình. Tò mò, vẫn còn hơi sợ, tôi đi 
                  theo nó. Chúng tôi ngồi xuống. Nó hơi yên lặng trong giây lát, 
                  rồi nói.
 - Chris, trong cuộc nói chuyện…khi cậu nói với tất cả mọi 
                  người, rằng cậu là pé…ơ…là gay…rằng cậu không phải là người 
                  duy nhất ở trường…là Danny mà cậu muốn ám chỉ phải không? Lá 
                  thư…nó nói rằng cậu thích cậu ấy…không có gì khác…Nhưng trong 
                  thán phòng, cậu muốn nói là cậu ấy cũng yêu cậu…Chết tiệt! 
                  Danny là bạn thân nhất của tớ. Tớ cần biết nếu như cậu ấy và 
                  cậu…
 Thằng ngu! Nó vừa nhắc tôi nhớ lại Danny. Chuyện này làm tôi 
                  đau. Tôi lấy tay ôm đầu, không nhìn nó.
 - Cậu sẽ không bao giờ biết, Kévin. Tớ có thể nói rằng tớ, tớ 
                  yêu cậu ấy. Tớ vẫn còn yêu cậu ấy. Nhưng tớ chỉ là một thằng 
                  pédé dơ bẩn, có đúng thế không? Khi cậu chôm lá thư, khi cậu 
                  đập vào mặt tớ, cậu nghĩ, có thể Danny từ chối sự tán tỉnh của 
                  tớ? Có thể cậu ta vừa bỏ rơi tớ và…tớ muốn cậu ấy trở lại? 
                  Không, cậu sẽ không biết đâu, Kévin. Nếu gặp lại Danny, bây 
                  giờ đang ở Oxford, nếu gặp lại cậu ấy, cậu chỉ việc đặt lại 
                  câu hỏi.
 Tôi không kềm nổi tiếng nấc, nó nhìn tôi, kì lạ.
 - Tớ cũng nhớ cậu ấy nữa, Chris…không phải cùng một kiểu với 
                  cậu, nhưng tớ nhớ cậu ấy…Chúng ta đều nhớ Danny, Chris, cậu 
                  yêu cậu ấy đến thế sao?
 Thay vì nhận được câu trả lời, nó thấy hai hàng nước mắt chảy 
                  dài trên má mà tôi không thể kiềm lại được. Nó hơi chồm về 
                  phía tôi nhưng đột nhiên khựng lại.
 - Tớ bắt đầu hiểu cậu, Chris. Tớ đã thật ngốc nghếch. Hãy quên 
                  những gì tớ từng làm…Mình…mình có thể thử trở thành bạ…hơi bạn 
                  một chút. Tớ là một tên đểu, một thằng súc sinh…nhưng…nếu cậu 
                  muốn, mình có thể, có thể, hiểu nhau.
 Nó đỏ mặt rồi đứng dậy. Nó không phải bỏ đi mà là chạy đi. Tôi 
                  thấy khó chịu. Khỉ thật! Tôi mơ hay sao? Tên điên đánh tôi gần 
                  như hàng ngày bây giờ lại đề nghị được trở thành bạn. Việc 
                  biết tôi là gay làm nó thay đổi đến thế? Một mình, trên ghế đá, 
                  tôi bật cười.
 Tôi vội vã kể lại câu chuyện cho tụi bạn nghe. Tôi phải hết 
                  mọi chi tiết để tụi nó cuối cùng cũng bắt đầu tin tôi. Vanessa 
                  bảo tôi phải cẩn thận.
 - Trời đất, cậu phải coi chừng gã này. Hiện giờ chắc là nó 
                  đang khoe khoang chuyện mình đùa cợt với cậu. Nếu cậu chấp 
                  nhận vào cuộc chơi của nó, nó sẽ ca cẩm với tất cả những ai 
                  chịu nghe rằng ngay cả mấy đứa pédé cũng bị nó hấp dẫn.
 - Đừng lo gì hết, Vanessa. Tớ cẩn thận như đi trên trứng. Hơn 
                  nữa, đó không phải là mẫu người đàn ông của tớ.
 
                  (Hết Phần 8 ... Xin xem tiếp
                  
                  Phần 9) |