| Được anh bạn cùng đi tù về giới thiệu, lai còn hứa sẽ hết 
					lời nói để bà chủ nhận tôi vào làm, tôi mừng quá đỗi. Vừa 
					thất nghiệp mà chộp ngay được việc khác thì còn gì bằng, nên 
					ba chân bốn cẳng tôi phóng tuốt về nhà khoe với vợ. Tôi hí 
					hửng gọi um khi vừa vào tới cửa : mình ơi, mình hỡi. Nhà hàng xóm đang mở cải lương hết cỡ, lại thêm cái loa 
					phóng thanh của phường cũng oang oang tin tức buổi sáng, nên 
					không nghe tiếng cô ấy đâu. Tôi lẳng lặng bước vào, bà xã 
					đang bò dài ra lau sàn nhà, cái đít no tròn, ngúng ngẩy thấy 
					ghét. Giá lúc khác tôi đã a la xô vào sờ soạng cho đỡ, nhưng 
					lúc này nỗi vui của tôi rộn ràng nên cố nuốt nước miếng quên 
					đi. Tôi giựt phéng cái giẻ lau, lôi xềnh xệch vợ lại cái bàn gần 
					đó. Tôi ga lăng hết sức nên kéo ghế ra và nghiêng người lịch 
					sự mời công nương ngồi. Vợ tôi có vẻ lạ khi thấy tôi xun xoe, 
					nàng nghĩ tôi muốn nịnh đầm để được cô cho sờ một tí.Nàng vung tay đun đẩy : thôi đi ông nỡm, người ta đang làm 
					việc mà lại muốn giở trò. Cô định đứng bật dậy đi lau nhà 
					tiếp, tôi phải giữ lại kể lể : má mày hiểu sai ý ta rồi, bữa 
					nay khác, anh cần khoe với em một việc. Nàng vẫn chưa chịu 
					tin, song cũng chần chừ đứng nghe : nói gì thì nói nhanh đi, 
					để tôi còn lo cơm nước.
 Tôi nói nhanh : anh vừa kiếm được việc làm mới. Vợ sững ngay 
					: có thiệt hôn, ở đâu vậy. Chưa gì cô ta đã ôm lấy tôi hôn 
					kịt kịt : chồng em giỏi quá, chốc nữa xong việc em sẽ thưởng 
					cho anh. Tôi nhớ lại lời giảng giải của anh bạn nên tỏ ra băn khoăn. 
					Dáng cách này vợ tôi nhận ra ngay nên hỏi dồn : anh còn 
					chuyện gì nữa. Sao tự dưng rầu rầu vậy. Tôi lúng túng vô 
					cùng. Tôi cố tìm lời giải thích cho vợ rõ : nghề này dễ mà 
					khó em à. Anh bạn bảo phải thực tập mới làm được. Nói thế 
					xong, tôi gãi đầu gãi tai, khó khăn quá chừng. Vợ tôi vội đứng dậy, nhường ghế cho tôi và an ủi : khó khăn 
					thế nào, anh cứ nói ra, biết đâu em giúp được. Tôi lại đắn 
					đo một lúc : chính anh cũng lạ nữa chứ, vì anh vẫn làm hoài, 
					có phải học hỏi gì đâu mà sao anh ấy lại bảo khó. Anh còn 
					nhắn nhe là càng làm được nhiều thì càng lĩnh nhiều tiền mới 
					kỳ. Vợ tôi vừa có vẻ ngạc nhiên vừa hỏi dồn : anh nói đại ra đi, 
					cứ lần khân mãi, sốt cả ruột. Mà nghề ngỗng chi sao nghe kỳ 
					cục vậy. Tôi nói nhanh vào : là nghề bóp. Vợ tôi cười lên 
					khùng khục, bò lê bò càn : tưởng gì nghề bóp mà anh làm như 
					sửa máy hay phát minh không bằng. Tôi nhăn nhó như cái bị : em đừng tưởng thế mà lầm. Bóp dễ 
					thì hơi đâu họ đi mướn người làm để phải trả lương, lại còn 
					khoán càng bóp nhiều càng tiền lớn. Em nghĩ coi có đúng 
					không ? Vợ tôi có vẻ hơi thông thông, nhưng vẫn còn chưa chịu : đấm 
					bóp thì còn phải qua trường lớp, chứ xoa bóp thì dễ ợt. Anh 
					chẳng bóp tì tì, có thầy mẹ nào dạy đâu mà cũng liến thoắng 
					như ma. Và nàng tủm tỉm cười xỉ vào trán tôi : thấy ghét. 
					Tôi dội ngay một câu nói lạnh toát cho nàng hạ ngay cơn 
					trửng giỡn : cũng là bóp nhưng cái bóp này khác. Bà đừng vội 
					xem nhẹ mà hỏng việc. Và tôi cà rà kể cho vợ nghe : người ta mướn tụi anh bóp vú, 
					mà không phải chỉ một vài tay đâu, họ nói càng có nhiều 
					người bóp vú thì càng hay, họ trả bao nhiêu cũng không ngại. 
					Vợ tôi sửng cồ ngay : đồ đàn bà thối thây, đưa vú cho người 
					ta bóp, đã trả tiền mà còn đòi có càng nhiều người bóp càng 
					chịu. Rồi nàng dứt khoát cấm tôi : anh không được làm chỗ đó, 
					ở nhà tôi nuôi, muốn bóp vú thì tôi cho bóp, hơi đâu thì bóp 
					cho bả.  Tôi biết bà vợ nghe chưa gẫy gọn : không phải là bóp vú bà 
					chủ đâu, ai cho mà bóp, loạng quạng chồng bà ấy phang cây bỏ 
					mẹ. Bóp là bóp vú bò, nhưng anh vẫn thắc mắc bóp vú bò thì 
					có đếch gì mà ồn ào. Vợ tôi lúc này mới vỡ lẽ nên cười lăn 
					cười lộn : bà này thiệt tốc kê, bắt người ta bóp vú bò mà 
					đòi phải thực tập. Đàn ông các anh tay nào chả giỏi bóp vú 
					vợ xoành xoạch cả ngày, chả học hành gì cũng bóp lòi phèo 
					bọn tôi ra, nay còn bày đặt thực với tập. Tôi bảo vợ : điều này không phải bà chủ đòi hỏi nơi anh, mà 
					chính là bạn anh nhắn nhe vậy. Anh ấy bảo ngày đầu vào làm 
					chẳng được là bao, lúng ta lúng túng, dần dần mới vỡ ra kinh 
					nghiệm, giờ thì anh ấy bóp nhuyễn vô cùng. Lắm hôm bà chủ 
					đứng xem anh ấy bóp vú cũng phải khen là bóp khéo. Vợ tôi phán một câu lãng xẹt : vớ vẩn vẽ chuyện. Anh cứ nói 
					với bạn khó như bóp vú vợ mà còn làm được, vú bò thì bóp 
					tràn có sao nào. Tôi gạt phăng : nói như bà thì người ta trả 
					lương làm quách gì. Bóp vú bò đây là nặn sữa, cốt phải được 
					nhiều, nhanh và khéo để kịp giao cho khách, chứ bóp nhàu 
					nhàu như vú vợ thì có gặm bã mía. Đến lúc này vợ tôi mới kêu lên : chết chửa, quan trọng thế 
					à, vậy anh phải làm sao ? Tôi mới dằn vặt thêm : đó mới là 
					chỗ bí ta đang gặp. Anh ấy bảo cần thực tập dưới sự giám sát 
					của anh ta, để chỉnh sửa ngay những khiếm khuyết, nên anh 
					mới lo. Vợ tôi tấp vào luôn : như vậy là anh cần một chỗ bóp vú thử. 
					Rồi nhanh nhảu cô nhận luôn : thì anh tập bóp vú em đây này. 
					Tôi thở dài sườn sượt : dễ thế thì kể gì. Em quên là anh ấy 
					bảo phải có sự giám sát để chỉ vẽ cho anh, liệu em có dám để 
					anh bóp vú em trước mặt anh ấy không ? Lại đến phiên vợ tôi chưng hửng : hay là anh ấy chơi trò nỡm 
					muốn phá vợ chồng mình. Thế trước đó anh ấy thực tập thì ai 
					tham dự để uốn nắn cho anh ta. Tôi xen liền : anh ấy bảo “ 
					muốn ăn thì phải lăn vào bếp “, tất nhiên là phải chấp nhận 
					cho anh bạn khác đến nhìn và hướng dẫn khi anh thực tập bóp 
					vú vợ. Vợ tôi chối băng : không, em không chịu. Ai lại để anh bóp 
					vú trước người lạ thì còn ra thể thống gì. Tôi nài nỉ : thì 
					em thông cảm, chứ muốn đi làm mà còn cố chấp thì sao ra việc. 
					Chứ em không nghe dạo này xăng nhớt lên giá, nhà bị tịch thu 
					phát mại, thất nghiệp dài dài, em khó khăn thì lấy gì tiêu, 
					trả tiền này tiền khác. Phương chi là chính anh bóp vú em, 
					chứ có phải anh ấy bóp đâu mà em ngại. Vợ tôi vẫn “ không, 
					không “ um miệng, tôi đã nghĩ thôi đành bỏ cuộc. Nhìn bộ mặt hãm tài của tôi, vợ tôi có vẻ nhượng bộ một bước 
					: thế thì khi anh bóp vú em, anh ta sẽ đứng đâu quan sát. 
					Tôi có vẻ ngơ ngác : ai mà biết, nhưng chả lẽ để anh ấy núp 
					sau lưng thì nào thấy tay anh bóp vú thế nào mà có ý với 
					kiến. Im lặng suy nghĩ mãi vợ tôi lại mớm lời : thế khi bóp vú thì 
					anh bóp ngoài áo hay là em phải cởi lột ra. Tôi phải nói 
					nước đôi : nào anh có làm lần nào đâu mà biết. Nếu em chịu, 
					cứ để anh bóp bên ngoài áo, chừng nào anh ấy chỉ dẫn sao lại 
					tính, anh nghĩ bóp ngoài hay bóp trong thì vẫn là bóp lên 
					cái vú, dù có lăng xăng lít xít một chút chứ có khác gì đâu. Vợ tôi lại vận dụng tư tưởng lâu lắc vô hồi rồi tặc lưỡi : 
					được, anh nhắn anh bạn tới chỉ dẫn cho anh. Em sẽ tùy cơ ứng 
					biến, nếu trắc trở khó quá thì ta ngưng, anh ấy có đè lột 
					được áo em ra đâu, anh nhỉ ? Tôi gọi ngay anh bạn. Hai bên hẹn hò giờ giấc. Vợ tôi hết cả 
					ý đồ đi lau sàn nhà nữa. Tôi phải loăn xoăn nịnh cô ấy : 
					trưa rồi, nghỉ đi em, ăn uống cái gì một chút, chiều anh lau 
					tiếp. Vợ tôi uể oải thu dọn xô, giẻ. (Hết Phần 1 ... Xin 
					mời đón xem tiếp
					
					Phần 2) |