Không biết khi đi ve gái các vị có gặp may mắn, dễ dàng
không chứ sao tôi bầm trầy hết sức. Ngay đến người hiện trở
thành vợ tôi ngày nay mà tôi cũng trọc đầu, lao đao mãi mới
đạt được. Trước nghe các cụ lớn tuổi than “ nhất chặt tre,
nhì ve gái “, tôi cho là các cụ nói quá đáng, chứ đàn bà con
gái đâu quá khó khăn đến vậy. Cho nên khi bặp được em và hẹn hò cô ấy đi chơi, tôi láu táu
muốn đốt nhanh giai đoạn, xun xoe cầm tay cầm chân, rồi a
thần phù hôn đại lên má lên mặt cô ta. Thấy cô thẹn thùng
khép nép, tôi nghĩ chắc mẻm đến nơi, nên quơ tay chụp đại vô
ngực, bị cô xáng cho một cái nổ đom đóm mắt.
Tôi chợt tỉnh, bàng hoàng thì nàng vùng chạy thoát, tôi phải
níu giữ lại, năn nỉ ỉ ôi xùi bọt mép nàng mới tha thứ. Tôi
ca bài ca “ ông đi qua bà đi lại “ muốn khản cả cổ, khô cả
họng, thê thiết hơn bị bồ đá, nàng mới ngo ngoe dặn : anh mà
còn ẩu tả chụp bậy chụp bạ là tui cho rớt luôn.
Khiếp quá, tôi ngồi đâu mọc rễ ra đó, cóc dám nhúc nhích cục
cựa thì lúc ấy cô nàng lại gắt : sao bỗng dưng ì ra như đá
vậy. Các vị có nghĩ là phụ nữ rắc rối, kỳ cục thế nào không.
Tấn công thì bị mắng là bốc hốt mà ngồi im thì bảo là đần
độn.
Thì ra nghệ thuật cua gái mỗi người có cách riêng. Phụ nữ
thích mềm mỏng và mình càng tỏ ra ngây ngô bao nhiêu thì họ
càng thương tội bấy nhiêu. Cho nên lần đó, tôi khóc lên rưng
rức thú thật với nàng : anh bị em dằn mặt một lần nên không
dám cà rà. Bồ tôi ngày đó (vợ tôi bây giờ) cũng nấc theo :
chèn ơi, sao anh hổng nói, tại khi không anh ôm vô chỗ độc
làm em quính lên, sợ anh lấn tới.
Rồi nàng ôm chầm lấy tôi, kéo vít đầu tôi giúi vào ngực nàng.
Tôi thẫn thờ không hiểu ất giáp gì hết. Nhưng mà dễ dầu gì
được nàng cho tựa vô cái chỗ mà tôi mong bằng chết, nên tôi
im re cứ lẳng lặng gục vô.
Chao ôi, mùi gì thơm còn hơn Channel # 5, lại êm còn hơn gối
bông, mềm còn hơn xu xa và ấm còn hơn bánh ít. Toi giụi giụi
hoài, nàng xoa đầu tôi ra rít, âu yếm như mẹ yêu con, tôi
thích quá như rúc còn hơn rúc mẹ nũng nịu.
Hôm đó, chẳng cần tôi ngỏ lời “ xin “, cô ấy cũng lẳng lặng
“ cho “, cho hết, cho hết, tất tần tật. Tôi như con heo hùng
hục bú mớm mẹ, rồi còn bày đặt leo lên bụng cô mà làm gì
hổng biết nữa. Đến khi cả hai buông nhau ra thì trời tối mịt
tối mù, quần áo hai đứa vất bừa bãi khắp nơi.
Tôi bẽn lẽn như thằng ăn cắp, trong khi nàng hốt hoảng hỏi
tôi chưa có kẻng à. Sau này tôi mới biết nàng chọc tôi là
hai đứa đã “ ăn cơm trước kẻng “ nên cứ rúc rích cười với
nhau mỗi khi nhắc lại.
Bây giờ tôi lại đang ve cô chủ. Cũng thuộc típ người như vợ
tôi, vừa đá bóng vừa thổi còi. Tôi mà tỏ vẻ mình là cầu thủ
lão luyện chắc là bị phạt việt vị ngay, nên có lẽ tôi phải
lạnh lùng và dần dà chinh phục cô mới hi vọng được việc.
Cho nên, hôm sau vào sở gặp cô tôi tỉnh bâng. Tôi lùi lũi đi
về chỗ chuồng bò của mình, ơ hờ lôi cái vú xệ sữa của nó mơn
mơn kích thích. Cô chủ nhìn vẻ mặt chù bụ của tôi cũng giả
lơ.
Khi ai nấy vào đúng yên vị chỗ của họ rồi thì cô chủ dạo
quanh một lượt như duyệt binh và xem ai làm, ai nghỉ. Tôi
chẳng chú ý làm gì, cứ lo việc của mình. Cô chủ hắng giọng
như báo đã đến và đứng trước chuồng xem. Tôi cũng để yên.
Chính cô chủ mở lời trước, hỏi han tôi việc tối qua. Tôi
nhấm nhẳng trả lời : được cô cho uống về đầu óc loăng quăng.
Bà xã ép uống nước chanh, xoa dầu, bôi vôi vào chưn mong cho
tỉnh mà càng thấy nóng ran, nóng rực. Trong đầu lúc nào cũng
nhớ lời cô chủ trêu ghẹo về quả bầu.
Cô chủ có vẻ xúc động, tôi rỉ rả kể tiếp : liền đó, tôi đòi
ra vườn sờ bầu. Tại tôi loạng choạng quá cỡ, bả sợ tôi té
nên thuyết phục ôm tạm hai trái bầu của bả. Chèn ơi, gì mà
nó nhăn dễ sợ, sờ muốn ráp rúa cả da bàn tay. Tôi lè nhè chê,
bà xã gắt gỏng : tối rồi hổng thấy đường thì rờ tạm cũng
được có sao. Tôi nạt ngang bà ta : nói như bà thì nói làm gì,
bầu với bí gì mà héo quơ héo quắt, chẳng thấy sướng tay.
Bà vợ cáu nói dỗi : bầu của tôi lâu ngày thì co héo như vậy,
cũng tại người ta trồng bầu thì o o bế bế, còn ông thì lo
vặt lo vo, bảo sao chúng không sớm quắt queo lại. Rồi bả bỏ
đi.
Tôi nhìn lầng quầng trước mắt hai quả bầu khác mướp rụp, vừa
to, vừa nặng, vừa láng, vừa thơm. Cả đêm cứ ôm hai trái bầu
đó mà ngủ nghê gì được. Cô chủ cười khà khà, thú vị với trò
“ mèo bắt chuột “ của tôi. Cô đáp làng xàng : thì treo đó
còn đó, hổng bưng lúc này thì bợ lúc khác, có hái xuống đâu
mà sợ héo, sợ teo. Có khi nhờ nhử nhử vậy mà bầu còn no, còn
núc là khác.
Tôi đã đi được một phần ba chặng đường nên cố theo me gỡ bài
cào : nhờ cô chủ giữ hộ, đừng để ai đụng chạm vô, tui thích
thứ bầu phải nguyên vẹn, chớ thứ bị măn mó rờ rẫm bầu chin
mõm mòm thì ăn thua gì.
Cô chủ cười hắc hắc, ngửa hẳn người. Hai trái bầu căng ra
như hai ụ pháo đài, đầu đạn lú nhọn hoắt. Tôi nổi hứng nên
nhằm vú bò mà xục bóp liên tục, sữa phún rào rào. Cô chủ
khen : hai tay ông vò bóp chắc sướng, ông mà áp dụng bóp bầu
thì chúng vỡ tan mất thôi.
Lời nói của cô không làm tôi điêu đứng mà con mắt có đuôi
của cô quét làm tôi muốn rụng rời. Con mắt lá răm cay phải
biết, thứ đó mà nhai với “ hột vịt lộn “ tè he của cô chủ
thì dám say tới cả tuần chưa tỉnh.
Tôi vẫn bóp xùn xùn vú con bò mà mắt thì dán chặt vào đôi
mông lù lù cô chủ. Sao mà chúng giống như hai quả dưa hấu bự
gắn dính sau đít cổ vậy. Tôi bỗng thấy khát khô cả cổ, nghĩ
giá mà được cắn một miếng chắc mát ruột mát gan.
Cô chủ thấy chuyện vãn đã tạm đẩy lui được sự bực bội của
tôi nên xun xoe bỏ đi. Dáng cô nhấp nhổm như tay Xì nhảy
nhạc rốc, đít ngoáy vung thiên, tôi thấy rõ cơ bắp cô rung
bần bật và tệ hại nhứt là mép sịp nổi hằn, coi ngứa mắt và
tục tĩu vô cùng.
Trời bắt đầu hầm hập nóng, tôi nghe giữa háng vừa bị ai lận
khúc củi vô đó. Tôi phải khệ nệ dạng bớt chưn ra. Con bò
bỗng nhiên đánh một vòng quay đít, cái đuôi nó đập phạch
phạch vô cái lỗ đen ngòm. Tôi chửi nó : mày chơi gì mà thâm
đen thế hả. Con bò ngẩn tò te, kêu be be. Tôi chửi toáng lên
: be be con mả mẹ mày, mới trưa đã ngứa…
(Hết Phần 15 ... Xin
mời đón xem tiếp
Phần
16) |