Hôm nay lại đến kỳ lãnh lương. Như thường lệ, cô chủ giữ lại
phát cho tôi sau cùng. Tôi đã cụ bị trước nên trí trá dối vợ
là sau buổi nhận tiền, tôi sẽ mời vài người cùng làm đi ăn
để cám ơn họ giới thiệu hay truyền nghề lại cho tôi. Vợ tuy
không ưng nhưng chả lẽ lại ngăn cản. Khi nhận phong bì rồi, tôi đánh bạo mời cô chủ đi nhà hàng
do tôi đãi. Chả còn ai ở lại, nhưng cô vẫn làm ra vẻ khó
khăn. Một mặt cô hỏi sao tôi không rủ bạn bè mà có ý mời
riêng cô, một mặt cô lại sợ tôi tiêu pha tốn kém, không đem
về được mấy đồng.
Tôi phải nỉ non mãi về việc nhờ cô mà giải quyết khó khăn
đang khi thất nghiệp, cô giùng giằng rồi mới nhận lời sau
khi còn cố đề nghị để cô lo phần thanh toán thì mới chịu.
Dù gì cô cũng là chủ, lại có điều kiện thì dại gì tôi lần
khân cơ chứ, nên liền đó cô rủ tôi cùng lên xe cô ra đi.
Ngồi bên chiếc xe hạng sang, cạnh một người đẹp, tiện nghi
đầy đủ, nước hoa thơm lừng, tôi bỗng thấy tim đập loạn xạ.
Đầu óc lâng lâng, ngỡ mình đang nằm mơ lên cung tiên nào đó.
Đã bao lần ngắm trộm, biết là cô chủ đẹp mà lần này được
ngồi sát rạt cạnh cô, nhìn xiên bên hông cô, tôi mới nhận ra
vẻ đẹp trang trọng và kín đáo.
Trước đây những lần ngối đối diện, tôi đã biết ngực cô quả
đẹp, nhưng lúc này nhìn ngang một bên càng thấy nó gồ ghề và
quí phái hơn lên. Cái nịt vú chắc hẳn là hàng sang có hiệu
làm tôn lên nét bầu bĩnh của hai quả vú vun tròn. Những sợi
tóc theo hơi gió mát trong xe thổi bay loạn xạ chờn vờn xoa
nhẹ lên bầu ngực làm tôi muốn chết đứng.
Cô lái xe thong dong, hơi thở nhè nhẹ dịu dàng làm cho hai
bầu vú rộn lên rộn xuống, như mơn man, như lay động, như mời
kéo, như khêu gợi. Bàn tay tôi cảm thấy ngứa ngáy lung tung,
mặt muốn quay đi mà hai mắt thì lom lom nhìn lén.
Cô chủ thấy tôi giữ vẻ e dè thì nói chuyện cho vui. Cô nói
thản nhiên mà sao tôi như bứt rứt. Chợt cô hỏi tôi : ông
thấy thế nào ? Lối nói lơ lửng làm tôi bối rối. Tôi xoay mãi
trong đầu câu đáp sao cho cô hiểu được ý tôi.
Thấy tôi ngần ngừ, cô lại nhắc : sao ông kín tiếng thế, vẫn
chưa trả lời câu hỏi của tôi. Tôi mạnh miệng nuốt ực đám
nước ứ trong họng và ỡm ờ nói nước đôi : cô rất đẹp. Cô chủ
có vẻ hài lòng, nhưng lái sang một ý khác : không, tôi muốn
hỏi là ông thấy ngồi xe này thế nào cơ.
Tôi cũng mượn bóng gió ý đang ngồi trong lòng cô mà đáp tía
lia : êm lắm, mát lắm, giá được cô cho ngủ luôn một mạch còn
tốt nữa. Cô chủ cười khạch khạch : ông thật khéo nói, hèn
chi bà nhà cứ giữ rịt lấy ông.
Tôi lại đẩy đưa : thật ra tôi vụng về lắm, thưa cô. Có lẽ vì
thấy tội nên bà xã thương chịu cưu mang làm phúc. Nhất là
trước chiếc xe đẹp, êm, mịn, láng, thơm, mướt thế này thì
tôi càng ăn nói loạng choạng, mong cô tha lỗi.
Cô chủ hơi ngả ngửa ra cười, cái áo bị kéo căng, dồn đôi vú
cao nhọn lên lồ lộ. Sợi dây ngang của chiếc nịt vú hằn sâu
cơ bắp ở gần nách làm tôi chỉ ước mong sao những hạt núi bé
tí teo ở đó bật bung ra thì hay vô cùng.
Chừng cô chủ đoán được ý tối mò mò của tôi nên lại trêu :
xem ra, ông đang ngắm cái gì ở đâu đó thì phải. Tôi lại ong
bướm thả ra theo : nói cô chủ đừng chấp, chả trước nhà tôi
có gieo giàn bầu, ngày nào tôi cũng ra ngắm. Lạ cái cả giàn
chỉ có hai quả, càng ngày càng nở lớn và trĩu nặng. Có lần
thích quá, tôi áp má và mũi vào hít lấy hít để, ai dè vợ tôi
bắt gặp mắng cho một trận. Bà ấy la trái bầu mà anh tưởng là
vú đàn bà cứ ệt mặt ra hít, không sợ người ta cười cho à.
Tôi bẽn lẽn quá, cô chủ.
Nghe tôi hót tỉnh bơ, cô chủ lại càng khích bác : ông đúng
là giàu tưởng tượng, đang ngồi xe mà lại tưởng đến giàn bầu,
ông hãy cố nhịn chốc về nựng cũng còn kịp. Và như phòng hờ
thời gian kéo dây dưa, cô chủ phạng luôn : nếu tối quá không
thấy bầu thật thì ông tạm nựng bầu của bà nhà, chắc cũng như
nhau. Nói xong, cô cười có vẻ thú vị.
Tôi quê bằng chết, nhưng đã lỡ vứt con bài tẩy lên bàn thì
đâm lao phải theo lao. Tôi ví von đến hay : ối, bầu với bì
của bà vợ tôi chán chết, qua bao mùa giờ nhăn nheo hết, cô
ơi. Vả lại, chưa đụng đến bà ấy đã giãy nảy : nhột mà, làm
tôi cụt cả hứng.
Cô chủ thấm đậm lối pha trò của tôi nên còn hỏi nữa : thì bà
nhà không cho, ông tìm đâu đó dùng đỡ. Tôi lại tố thêm cây
bài nữa : tôi cũng đã cố chứ, nhưng người thì chưa chịu,
người thì dứ dứ làm tôi muốn điên cái đầu.
Tôi thấy cô chủ liếc tôi một cái loằng ngoằn như chớp rồi cô
dỗ ngon dỗ ngọt tôi : ông đừng hấp tấp, đàn bà chỉ thích một
vừa hai phải, từ tốn nhẹ nhàng, mưa lâu thấm đất, Dục tốc
bất đạt, ông cứ rỉ rả chừng các bà xuôi lòng thì trái rụng
hái không kịp đấy.
Nói xong, cô thở phào phào, kêu mỏi, hơi ưỡn người ra làm
hai bầu vú như muốn xé áo nhảy ra ngoài. Tôi bắt quàng việc
này cướp lời nói ngay : ấy, cô đừng vươn mạnh nhỡ cúc áo bật
tuột thì rầy rà lắm.
Cô chủ lại liếc tôi một cái và đẩy đưa : cám ơn ông nhắc,
nhưng không sao, tôi đã chọn loại khuy tốt, ông chả sợ chúng
rớt rơi đâu. Tôi sao nhanh trí thế : nói vậy thôi, chứ tôi
nào dám để chúng rớt, phí đi, phải không cô.
Hôm đó, tôi ngồi ăn với cô chủ mà xững đi chẳng thưởng thức
gì cả. Cô phải nhắc đi nhắc lại mấy lần, mà ăn nào có ngon,
trong tâm chỉ ước ao được ăn hai quả bầu cô đang treo trong
áo chắc là no ngay liền.
Tối về, vợ đón thấy mặt tôi rầu rầu, chả hiểu lý do ra sao.
Tôi cũng làm mặt ngầu, la toáng lên về bạn. Cô hỏi tôi lâu
thật lâu, tôi mới nói nửa sự thật với cô : mình thì thích ăn
bầu mà các bố lại đòi bánh chưng, bánh tét.
Vợ tôi ngả ngớn cười to : tưởng gì, có thế mà anh cũng giận.
Nhà ta có sẵn bầu, anh ăn một lúc hai quả cũng được và thế
là vợ lôi tôi sềnh sệch rất vui : vào đây, em dọn bầu anh
sơi. Sợ anh ăn đến ứ cổ rồi không nuốt được.
Tôi líu ríu theo nàng. Vào phòng, tôi nhét vội cái phong bì
vào sợi giây đeo quả bầu và khi vợ tôi hớn hở như điên thì
tôi bắt đầu tháo giây bầu đề ôm hít hai quả nhủng nhẳng đeo
xệ cả ra đó.
Vợ tôi bị nhột rúm người lại, nhưng vẫn nhong nhỏng : ới ới,
hít thôi, đừng cắn vỡ toang cả bầu ra thì lần sau lấy gì mà
hít. Tôi lảng vảng thấy đang ôm hai trái bầu của cô chủ.
(Hết Phần 14 ... Xin
mời đón xem tiếp
Phần
15) |