| Trò chơi “ mèo vờn chuột “ giữa cô chủ và tôi làm tôi mệt 
					cầm canh suốt buổi sàng. Lại thêm con bò mắc dịch dường như 
					cũng muốn trêu chọc tôi làm lúc nào tôi cũng thấy hậm hực 
					trong lòng. Vú nó bị tôi vặt đến không còn nguyên vẹn hình 
					dáng, méo mó, trầy trụa, be bét, bởi tôi luôn nghĩ đang hành 
					bể cặp vú cô chủ trả thù mà hóa ra nông nỗi. Bởi vậy khi mọi người nghỉ tay, tập trung ăn trưa thì tôi 
					vẫn hì hục hành con bò. Không phải vì tôi ham hố việc mà vì 
					tức đến no ngang nên cứ tì tì ở lại bóp vú con bò. Có lẽ 
					không thấy tôi ở phòng ăn trưa, nên cô chủ lò dò ghé xuống 
					chuồng bò. Cô đi nhẹ quá, tôi đâu có hay nên ì ạch nắm choét 
					lấy vú con bò mà giựt, mà xóc, mà quăng quật, trong khi 
					miệng nhỏng nhảnh kêu um : cho chết tiệt đi, bỏ thói chọc 
					giận người ta, ông bóp cho vú thè lè, sứt sẹo để mà tởn tới 
					già. Mãi tới khi nghe tiếng cô chủ kêu xin hộ con bò, tôi mới sực 
					tỉnh. Cô hỏi một câu xanh dờn làm tôi xửng vửng : hình như 
					không phải ông đang hận con bò mà đang nghĩ hành cặp vú của 
					ai. Cái kiểu nói lửng lơ của cô càng làm tôi óc ách hơn, chả 
					lẽ lại xác nhận là mình đang nghĩ vần vú cô. Nào đã hết. Cô còn nói loáng thoáng thêm : hay là ông giận 
					tôi chọc ông nghịch vợ, nếu thế thì cho tôi xin lỗi. Cô nói 
					mà chẳng biết vô tình hay cố ý, cô lắc mình một cái làm cái 
					áo căng ra, cặp vú thiệt trăm phần trăm nhúng nha nhúng 
					nhính coi muốn cắn hết sức. Tôi mụ người đi vì thời tiết nóng thì ít mà vì “ rung rinh, 
					rung rinh cái vú rung rinh “ của cô chủ thì nhiều. Nghĩ rằng 
					nếu cô chủ cứ đứng ì ra tại chỗ chắc tôi dám a la xô vô hành 
					hung làm bậy, nên tôi nói xẵng : cô làm ơn về nghỉ đi, đầu 
					óc tôi đang muốn điên lên đây, cô xớ rớ tôi thấy nực lắm. Cô chủ trố mắt ra, có vẻ ngơ ngác trước sự hùng hổ vô lối 
					của tôi, nhưng cũng cố nói một lần nữa : ơ hay, sao ông lại 
					cáu lây sang tôi. Tôi biết bà nhà không làm ông vui nên hỏi 
					han để tìm cách giúp ông hạ hỏa, ông không khen thì chớ lại 
					cà khịa cả tôi là sao. Tôi ù hết hai tai đến không còn biết phải trái, tôi nói càn 
					: cô mà giúp được tôi hạ hỏa à, trái lại còn tăng hỏa thì có. 
					Ngực cô lừng lững thế kia, lúc lắc còn rung rinh, rung rinh 
					thì bố ai mà hạ lửa cho được. Không ngờ tôi “ giận mất khôn “ mà miệng mồm không bưng lại 
					kịp, chừng phun cái ý tối mò mò của mình ra rồi mới biết hớ. 
					Tôi ớ ra, câm tịt, chờ lời cự của cô chủ. Nghĩ là chắc chắn 
					mười mươi sẽ bị cô chủ cho về đuổi gà cho vợ nên tôi bối rối 
					vô cùng. Lại thêm sự im im của cô càng làm tôi lo lắng thêm. Ai dè cô chủ im lặng một hồi như cân nhắc rồi thủng thỉnh 
					phán : tôi biết ông đang cáu nên không để vào tai lời ông 
					nói vừa rồi. Thế nhưng ngực tôi thì có gì là khiêu khích mà 
					ông bị ám ảnh dữ vậy, hay là ông mắc bệnh hoang tưởng, đi 
					đâu cũng thấy lù lù đem vú vợ theo. Tôi thông cảm với ông và 
					mừng cho bà nhà có người chồng chung thủy. Tôi mong ông đừng 
					hành con bò nữa, dù sao nó cũng là tài sản và nguồn lợi của 
					tôi, ông có giận thì nhắm hẳn tôi mà có hành động thay vì 
					văng vật nó. Tôi choáng váng ghê nơi. Cái lối nói úp úp mở mở của cô chủ 
					y như mê cung, tôi lạc vào chẳng còn biết đâu là đường ra. 
					Huống chi, cô lại nửa ỡm ờ nửa nhứ nhứ, lấy người mà đá về 
					mình, tôi thật không hiểu ra sao. Cô nói con bò rồi gá vợ 
					tôi vào rồi lại như mở hé nẻo cho tôi hi vọng. Cái đoạn “ 
					nhắm hẳn tôi “ có phải là nhắn nhe nếu tôi có giận thì cứ đè 
					vú cô mà vặt mà hành chứ đừng mượn con bò để hung hăng. Tôi im suy nghĩ liệu bằng cách nào để “ nhắm hẳn vào cô “ 
					đây. Chứ hai quả vú lù lù của cô lẽ đâu cứ để khơi khơi 
					không có ai măn mó mà cô chịu nổi sao. Cô hãnh diện vì vú 
					đẹp, rồi cũng vì dáng dấp đồ sộ này mà cô cũng ước mong được 
					bàn tay đàn ông sờ mó vào chớ. Cô chủ cũng là con người, 
					chắc chắn phải có những yêu cầu, đòi hỏi thầm kín của nó. Cho nên tôi cố xoay vần đầu óc không phải chỉ bảy lần mà gấp 
					mấy số bảy lần để tìm ra một kế thì hay biết bao nhiêu. Nên 
					tôi lí nhí thưa : xin lỗi cô chủ vì đang bực nên tôi không 
					giữ ý tứ, mong cô không để tâm. Có điều tôi cũng băn khoăn 
					không biết tìm được dịp nào để tiếp cận mà bộc bạch mỗi khi 
					bực bội, giá được cô chủ cho phép và chỉ dẫn thì hay và quí 
					lắm. Tôi không dè bữa nay tôi văn vẻ đến vậy. Cô chủ đã tủm tỉm 
					cười. Cô nói : ông làm như tôi quá khó khăn, phòng tôi lúc 
					nào chẳng mở cửa đón khách, ông có điều gì cần cứ tự nhiên 
					đến. Đấy lại lối nói trên không chạm trời, dưới không đụng đất 
					của cô làm chết người như chơi. Phòng cô là chỗ nào : phòng 
					ngủ, phòng làm việc, phòng trong, phòng ngoài, phòng tắm, 
					phòng ăn… chỗ nào thì dứt khoát, đừng túm tụm như vậy tựa 
					đánh đố con trẻ thì bố ai đoán ra. Tôi còn đang bay lơ mơ ở đâu thì cô chủ lôi tôi ra thực tế : 
					tỉ như trưa nay chẳng hạn, nếu ông bực bội, ông có thể tạm 
					nghỉ vào phòng tôi tiếp khách xả hơi một chút, tôi nghĩ máy 
					điều hòa ở đó có thể giúp ông bớt nóng nảy một lúc. Ông sẽ 
					thấy khỏe liền. Tôi vin câu nói đó nên sốt sắng đứng rột dậy. Cô chủ te te 
					đi trước, tôi lẽo đẽo theo sau. Cô vào phòng, tôi cun cút 
					theo như cái bóng. Cô đường hoàng ngồi xuống ghế thường dùng 
					của cô, chỉ cái ghế đối diện mời tôi.  Ai ngồi vào chỗ nấy yên vị rồi thì cô chủ hỏi liền : sao ông 
					thấy mát chớ. Mới vào thì đâu đã mát chóng thế, nhưng tôi 
					cũng xuýt xoa khen để cô vui. Trong khi mắt tôi không rời 
					khỏi hai ụ tăng xê của cô chủ đang vờn vờn ở lưng lưng trên 
					mặt bàn. Của đó mới đang phì hơi mát ra lay tỉnh tôi. Có nhìn gần mới thấy đôi vú cô chủ thật tuyệt vời. Cho rằng 
					nó to thì không to, nhưng gọn và nung núc rộn ràng theo hơi 
					thở. Cái áo cô mặc như căng ra, sợi dây nịt vú đằn nơi hai 
					bả vai và như trĩu xuống vì trọng lượng của đôi vú. Cô chủ 
					cũng ngồi yên cho tôi ngắm. Bỗng dưng tôi ngầm so sánh vú này với vú vợ, “ mỗi người mỗi 
					vẻ mười phân vẹn mười “, vú vợ mềm vì bị tôi mằn mò suốt bao 
					năm lấy nhau ăn ở nên cái mềm của một vú mẹ nuôi con đâu 
					phải dở. Còn vú cô chủ hơi cứng hơn nhưng cũng mềm đâu thua 
					ai, giá được tựa đầu lên đó đánh một giấc chắc là ngủ say 
					đến chết cũng không biết. Phương chi nếu được đặt cái miệng 
					vào hít ngửi hay bặp bặp vài cái, chắc là dám “ tiêu diêu 
					miền hạnh phúc “ liền. Cô chủ thấy tôi im ắng quá thì hơi ngạc nhiên. Cô dò ý tôi : 
					thế nào, ông nghĩ về việc gì có vẻ đăm chiêu vậy. Tôi định 
					bộc bạch điều đang lẩn vẩn trong đầu, nhưng lại ớn sợ lợ lỡ 
					lời, nên vẫn im. Trưa qua, tôi không ăn tí gì vẫn thấy no. Vì ăn thầm hai quả 
					vú cô chủ cũng đầy đến tận cổ còn gì. (Hết Phần 12 ... Xin 
					mời đón xem tiếp
					Phần 
					13) |