| Tôi mang theo tấm chi phiếu và câu chúc của 
					cô chủ về với vợ. Cô nàng cũng biết mười mươi bữa nay anh 
					chồng nhận lương lần đầu tiên nên nóng lòng trông đợi. Nhưng 
					chừng thấy bộ mặt tươi rói của tôi và liếc nhìn đồng hồ thấy 
					đã trễ trễ nên cô nàng đanh mặt lại ngay. Tôi hỏi gì, mợ 
					cũng chẳng buồn lên tiếng, tẩm ngẩm tầm ngầm như bị ai móc 
					túi. Sống với nhau lâu năm, tôi biết rõ mười mươi cô nàng 
					đang giận. Tôi đâm ra tự trách mình, cũng tại cái miệng thọt 
					thẹt có gì cũng khoe nên giờ phải nhận lấy hậu quả. Đàn ông 
					đàn ang, ai mang tật phổi bò là dại mọi đàng, các bà chúa đa 
					nghi lại còn ghen chí mạng, lỡ có được giới nữ xun xoe thì 
					chớ hé môi kể với vợ. Ai biểu tôi có gì cũng khai thốc khai 
					tháo ra, y như tù cải tạo khai lý lịch khi vào trại, ai cũng 
					nghĩ “ nói ra cho sạch để an tâm mà ngủ cho khỏe “. Có anh 
					chỉ hẹn vớ vẩn với tình nhân cũng khai, chẳng bỏ sót một ly 
					ông cụ, thế nên chừng bị nhốt hàng năm, bảy năm mới thấy 
					mình ngu quá cỡ. Tôi cũng đang ở vào trường hợp này. Đi làm, được cô chủ 
					ái mộ thì câm tịt đi cho được việc, đằng này về khai hết với 
					vợ, lại còn hoa lá cành mắm muối chêm vào, nên giờ có bị hắt 
					hủi cũng đáng. Tôi phải xun xoe để tình trạng bớt căng thẳng 
					đi. Thành ra tưởng là đem nguồn vui về gia đình thì lại là 
					rước của nợ vào nhà. Vợ tôi giận bỏ vào phòng, chẳng nhìn 
					nhỏ gì đến tấm chi phiếu, chỉ nằm khóc rưng rức. Tôi lò dò 
					theo vào mở hết tần số tán để cô nàng nguôi.Nàng khóc kể rấm rứt : trời ơi, tưởng anh làm nghề gì lại 
					chọn đi bóp vú, bóp thế nào đến nỗi cô chủ giữ trịt lại đến 
					giờ mới thả cho về. Anh đi đi, đến đó mà bóp vú cổ, lết về 
					đây làm gì. Đúng là oan ơi ông địa, nào tôi đã sơ múi được 
					gì cô chủ đâu (dù trong lòng tôi rất muốn), chỉ vì mới được 
					nghía thôi nên lúc nào cũng nhộn nhạo mơ tưởng đến cặp vú 
					của cô ta.
 Lúc này, tôi phải vuốt bụng mà gỡ nợ với vợ đã. Không gì 
					bằng phải tương kế tựu kế mới làm cho ả hết ghen, tôi vò đầu 
					vò tóc rối bung và hét thi với vợ : thế này có bực không, 
					nhục phải đem thân đi bóp vú lấy tiền, vợ chẳng thương tội 
					thì chớ còn ghen với ghè. Bà làm như vú ai muốn bóp cũng dễ, 
					phương chi người ta mướn mình để bóp vú bò, chớ hòng tưởng 
					là mình được tha hồ bóp vú người ta mà có ngày rước họa. Và để kể lể công lao hãn hữu, tôi nhăn nhó mè nheo : bà 
					tưởng làm nghề bóp vú vinh lắm à. Bà thử ghi tên đi xin việc 
					xem có ai chịu mướn bà không ? Đàn ông người ta dư ăn dư để, 
					không gì bằng chỉ muốn tì tì ở nhà bóp vú vợ, của ta ta nựng 
					chẳng ai dám giành, đằng này vì thiếu việc phải đi bóp vú bò, 
					nhục ơi là nhục. Gặp con bò nhấm nhẳng, bóp nó cứ trơ ra, 
					phải nịnh phải nọt, phải than phải vãn, phải rà phải rề, 
					thậm chí còn phải rê rê cái vú của nó lên môi hôn như hôn vợ 
					mà nó có chịu nghe theo đâu. Tôi kể hăng quá (vì tức mà lỵ) nên có gì phẹt ra hết (đấy, 
					lại sắp sửa dại dột nữa rồi), bà có biết có lúc tôi phải dọa 
					nó cật lực nó mới khiếp. Nhờ đó mới được rủng rỉnh đồng 
					lương đem về, em (tôi đổi sang cách xưng hô này để đánh động 
					lòng thương của vợ) chẳng vui và mừng thì thôi, còn ghen cái 
					nỗi gì hổng biết. Tôi thực tài, lúc đó tưởng tôi có thể khóc tu tu lên được. 
					Vợ tôi hoảng quá, vội trụt ngay xuống giường, đến ôm tôi 
					nựng, nước mắt nước mũi nhoẹt nhòe. Nàng bù lu bù loa : em 
					biết rồi, em xin lỗi, và nàng đưa cao tay định vả vào má 
					mình bốp bốp. Tôi hoảng hồn phải giữ ngay lại và đưa lên môi 
					hôn xoa dịu. Vợ tôi kéo đầu tôi dựa vào ngực cô, tôi nghe rõ tiếng 
					trái tim đập ịch ịch. Tôi mơ màng hít hương thơm tỏa ra từ 
					khoảng vải áo nổi u của vợ, mắt lim dim mơ màng. Vợ tôi thút 
					thít nho nhỏ và như sực nhớ ra nên lè nhè hỏi : lúc nãy anh 
					có bảo gặp ngày con bò giở quẻ, anh phải dọa nó mới chịu 
					nghe. Vậy anh dọa nó ra sao. Tôi ớ ra, đúng là chẳng cái dại nào giống cái dại nào. 
					Biết sao đây, cũng tại cái miệng ham ăn ham nói của tôi mà 
					ra nông nỗi. Tôi ậm ừ, chọn lối diễn tả cho gọn và đơn giản, 
					nhưng cái vẻ lúng túng của tôi có thể càng làm vợ nghi thêm 
					nên thôi thì một lần nói cho sạch để dù có trăm năm nằm 
					trong ngục tù của vợ cũng đã sao. Nên tôi cười cầu tài ngay được mà rỉ rả kể : có gì đâu 
					cưng. Lúc đó anh chợt nhớ chuyện tào lao kể bên nhà nên anh 
					dọa con bò : mày mà bướng bỉnh, ông làm cho một phát thì 
					đừng có trách “. Vợ tôi cười tóe lóe như vòi nước bị bung không kịp chẹn 
					giữ, nàng pha trò vào : vậy rồi con bò sợ quá phun sữa tồ tồ 
					ra, có phải không ? Tôi cũng vui lây nên đía toán loạn : chứ 
					còn gì nữa (và tôi giở giọng trêu vợ), giống cái y hệt như 
					nhau, cũng như em vậy, anh nựng mà cứ trơ ra là anh bụp cho 
					một cú là nước nôi gì ọc ra hết. Vợ tôi thẹn quá, đấm thùm thụp vào người tôi và kêu nheo 
					nhéo : anh lại ví em với con bò thổ tả đó à. Anh bóp vú nó 
					chứ còn em thì anh lại leo lên, khác nhau hẳn, sao anh so 
					sánh như nhau lãng òm vậy.  Tôi vui vì vợ đã trở lại bình thường. Tôi xun xoe hôn cô 
					và nhõng nhẽo : thôi, đừng buồn anh nữa. Em cho anh sờ một 
					tẹo cho đỡ buồn bàn tay, cả ngày vắng bóp vú em anh buồn 
					muốn chết. Vợ tôi còn cố giảng giải : bóp vú bò đã đời còn 
					bảo là không được bóp, anh nói thế các ông cả ngày đi làm 
					hùng hục ở sở không được bóp vú vợ, chắc là chết hết. Sẵn đang được vợ cưng, tôi mè nheo thêm : ấy thà là chẳng 
					có gì hết thì đành chịu. Đằng này vú bò một bên mà vú vợ thì 
					không ai chịu cho được. Em nghĩ coi có khác gì, vú và lồn vợ 
					đêm đêm nằm cạnh bên mà bắt nhịn thì còn gì khổ sở cho bằng. 
					Vợ tôi toét miệng ra, đưa ngón tay xỉ xỉ vô trán tôi mà hót 
					: anh chỉ được nết vẽ chuyện không ai bằng, nói tới nói lui 
					rồi cũng èo xèo xin bóp vú vợ. Nói vậy, nàng cũng giục tôi : thì ăn một chút cho đỡ đói 
					rồi vào em cho sờ. Tôi từ chối ngay : không được, anh có đói 
					cũng tạm chờ được, chứ chưa bóp vú vợ thì nhịn không xong. 
					Vả lại, bóp vú em mà được ngậm sơ sơ thì có khác gì ăn cơm 
					no đâu chứ. Tôi lôi sềnh sệch vợ đi, nàng cứ ơ hay, ơ hay mà 
					chân riu ríu bước theo. Tôi với vợ quện nhau như đôi nhện, tôi ôm cứng lấy nàng 
					mò gỡ và cởi lột áo cô ta ra. Chao ơi, vú vợ ngày nào chả ti, 
					chả sờ vậy mà chúng vẫn mỗi lần trông mỗi lạ. Hay là tại vì 
					cô nàng vui nên vú nở uỳnh oàng, hay tại tôi tơ tưởng lẫn 
					lộn giữa vú vợ và vú cô chủ mà có ý xằng ý bậy này chăng ? Tôi bóp vú vợ nghệt một thì nàng nghệt hai, mắt đờ ra, 
					miệng he hé, thấy hàm răng nàng đều và trong như ngọc, tôi 
					bóp hai vú man dại. Hai bầu vú trẹo qua trẹo lại dưới làn da 
					tay, sao mà êm, mà mềm, mà căng căng, mà sung túc đến thế. 
					Hai núm vú mới rà sơ đã vểnh hết lên, nhọn, cứng, săn và nở. 
					Tôi chúm môi đặt nhẹ hết lên đầu vú này lại đổi qua đầu vú 
					nọ làm vợ rên lên nho nhỏ. Tôi hôn mà hai tay bợ nguyên phía dưới vú nâng lên cho 
					bầu ngực dồn cao càng gây thêm hứng thú cho tôi nghịch. Tôi 
					lè lưỡi rê rê lên từng núm vú, quét sền sệt lên hai quầng vú, 
					bóp nhún nhún cho hai vú cương lên, vợ tôi í a như đang hát 
					ru con mình. Tôi bóp bú thích quá nên xùng xục không ngừng. Vợ tôi vặn 
					người, rồi oằn vai, đẩy ưỡn ngực nhô ra, hai vú lình bình 
					như hai dề lục bình trôi sông, tấp vào cọc cầu ao nằm chịu 
					trận, mặc cho người sờ người bóp. Tôi đưa tấm chi phiếu cho vợ, nàng đăm chiêu nhìn, vẻ 
					mừng rỡ. Hai mắt ánh lên vẻ thán phục khi thấy con số ghi 
					trên tờ giấy có vẻ ngoài dự tưởng. Thấy vợ da diết, chẳng 
					hiểu sao tôi móc nốt số tiền mặt cô chủ cho đưa cho nàng : 
					và đây là phần thưởng riêng cô chủ tặng. Vợ tôi có vẻ xao xuyến, nhưng lại e phá vỡ niềm vui vừa 
					dấy lên nên nàng đưa tay ra nhận món tiền tôi đưa. Tuy vậy 
					nàng cũng hỏi nhóng cho có chuyện : thế cô chủ có nói tại 
					sao lại tặng thưởng thêm cho riêng anh không ? Tôi chẳng còn 
					úp mở gì nên có sao nói vậy.  Tôi bảo vợ : em biết không, cô chủ bảo lượng sữa anh nặn 
					được nhiều nhất nên khuyến khích anh (tôi dấu biệt ý cô chủ 
					đòi hỏi tôi ráng về thực tập bóp vú vợ để có thể thu được 
					nhiều sữa hơn nữa, tay đầu tư nào chẳng nhắm món lợi lộc cho 
					mình). Vợ tôi nào có vừa nên nói móc : chớ không phải tại anh 
					bóp vú nhuyễn quá mà cô ấy thưởng cho anh hả. Nàng lôi hết 
					mớ tin tức lưu cữu trong đầu từ hổi nảo hồi nào ra uy hiếp 
					tôi : anh chẳng khoe có lần nhìn anh bóp vú, cô chủ đỏ mặt 
					lên, chắc là cô ấy nghĩ được anh bóp vú, cô thưởng anh khoản 
					đó đấy. Tôi đâm dỗi : nói chuyện với các bà chán bỏ mẹ. Quanh đầu 
					quẩn đuôi rồi cũng lòi cái ghè tương ra, lúc nào cũng nghĩ 
					đàn ông chúng tôi thích bóp vú bậy. Tôi đã nói với em bao 
					lần đừng nghĩ vớ vẩn mà nặng đầu, cô ấy thiếu gì người muốn 
					bóp, cần gì phải nhờ anh. Nhưng vợ tôi còn lẩm rẩm thêm : thì các cô có chồng nói 
					làm gì. Muốn hay chả muốn, đêm nào chồng cũng đè ra bú bóp, 
					còn cô chủ có ai đâu. Người ta bảo đàn bà độc thân dễ bị ám 
					ảnh chuyện tầm bậy lắm, huống chi suốt buổi nhìn các ông vật 
					vú bò như vật vú vợ, biết đâu cô ấy chẳng nghĩ tưởng đến lối 
					bóp vú của anh làm cô xả bỏ được ẩn ức của cô ta. Vợ tôi còn gá vào đoạn cuối làm tôi lùng bùng lỗ tai : 
					anh biết không, lắm cô nhìn cảnh bóp vú mà bị khích động đến 
					quần lót ướt mẹp ở trỏng đó anh. Đầu óc tôi choáng váng, tôi 
					không ngờ vợ tôi im im mà có lắm ý độc đáo đến vậy. (Hết Phần 8 ... Xin 
					mời đón xem tiếp
					Phần 
					9) |