| Đầu óc tôi xần vần, trước mắt lù lù cặp vú cô chủ hổn ha hổn 
					hển căng vạt áo, lại thêm cái mát của máy lạnh trộn lộn với 
					sức nóng từ ngoài hắt vào làm tôi còn xính vính hơn nữa. Đã thế, cô chủ lại chọc ghẹo, nửa úp nửa mở, dồn tôi vào kẹt 
					cứng, hết hỏi vớ vẩn chuyện này lại xà lơ xà bát chuyện khác 
					làm tôi quính quáng. Cô hỏi toàn chuyện liên quan đến nghề 
					lạ của tôi, từ chuyện bóp vú bò rồi cà khịa sang chuyện thử 
					bóp vú vợ, lại lằng nhằng hỏi lửng lơ về ai đó mới chết. Thà cô nói toẹt ra tôi nghĩ đến cô hay có ý muốn thực tập 
					nơi cặp vú cô thì tôi còn biết đường bạo mồm bạo miệng thú 
					thực rồi đến đâu thì đến. Đằng này, những chỗ tẩm ngẩm tầm 
					ngầm của cô khiến tôi biết mười mươi cô đang ví tôi vào việc 
					của cô, nhưng bố tôi bảo cũng chẳng dám vơ vào. Thành ra tôi 
					giống anh tham ăn cắn một miếng quá to bị người khác bắt gặp 
					nên nghẹn trợn trạo, không nuốt vô mà cũng chẳng khạc được 
					ra. Làm mặt ngầu một lúc, tôi thử dò hỏi cô chủ bằng cách thả 
					quả bóng thăm chừng mà cố tạo vẻ ấp úng để khiêu khích cô. 
					Thấy tôi ấp úng, cô giục : ông bực mình hay đang băn khoăn 
					chuyện gì cứ thật thà nói ra, biết đâu tôi có thể giúp ông 
					chăng ? Tôi lại rụt rè tí ti và lè nhè nói : có lẽ tôi phải xin cô 
					chủ cho thôi việc. Cô chủ giật nẩy mình chặn hỏi : chắc bạn 
					bè đùa nghịch khó chịu nên ông bực mình hả. Tôi giải thích 
					các đồng sự rất tốt, nhưng công việc khiến tôi không thoải 
					mái.Đến lượt cô chủ ngạc nhiên, rồi xúc lời để tôi nói rõ hơn. 
					Tôi liếc hai quả vú xịt xịt của cô chủ nên lấy trớn phun hết 
					tâm sự ra : cô chủ nghĩ coi suốt ngày bóp vú bò rã cả tay, 
					làm mãi một việc bắt nản, lại thêm lâu lâu con đĩ giở chứng 
					õng a õng ẹo, đập đuôi vào lỗ đít, chán chết.
 Cô chủ có vẻ lắng nghe, tôi hừ một tiếng và tiếp : tưởng làm 
					nghề gì ai dè đi bóp vú lấy tiền. Đã phải dằn lòng tưởng 
					tượng xuống còn bị con đĩ khó dễ, cô bảo tôi còn thiết tha 
					gì nữa. Cô chủ ngả người ra cười, cái cười của một người 
					đang thú vị. Tôi cũng vui vì những gì khó nói thì tôi đã nói béng ra được 
					nên cảm thấy miệng lưỡi trơn tru. Cô tò mò : thế liệu ông 
					đừng tưởng tượng có được không ? Tôi kể lể : nói như cô chủ 
					thì dễ ẹc, nhưng cả ngày vắng vợ lại xọp xọp bóp vú ai đâu, 
					bảo đừng nghĩ, đừng nhớ, đừng tưởng, chắc không là người 
					thường. Huống chi… Cô chủ tho lõ mắt theo dõi. Tôi được thể, nói phéng ra : 
					huống chi, việc tôi làm bị cô chủ rè rè theo dõi, càng làm 
					tôi bức bối thêm. Tôi nói mà lăm lăm nhìn như xoáy vào vú cô 
					chủ. Cô cảm thấy nhột nên lúc đầu khoanh hai tay trước ngực, 
					sau vẫn thấy hai bầu vú dềnh dàng liền vội quơ cái áo khoác 
					vào, cài nút cẩn thận. Xong cô nói như muốn tôi thay đổi ý : 
					ông không việc gì phải xin thôi việc, tôi cần ông, từ ngày 
					ông vào làm, sản lượng thu cao, hay ông chê lương thấp, tôi 
					có thể thương lượng riêng với ông. Tôi nghĩ bụng lương thì làm đếch gì, mỗi ngày cô để tôi nựng 
					bóp vú thì tôi sẽ làm suốt đời thôi. Tuy vậy mà nào tôi dám 
					nói, nên y như anh bị táo bón, mặt mày đần độn ra. Cô chủ cứ 
					giục cầm canh : thế nào, ông đồng ý chứ. Tôi quay lưỡi bảy lần rồi kè nhè : đã vậy về còn bị vợ đổ 
					ghè tương, cứ hỏi vặn vẹo ở lại bóp vú gì mà lâu thế. Cô chủ 
					nghĩ tôi có bị oan không ? Thế nên tôi định về đuổi gà cho 
					vợ và độc quyền bóp vú mỗi bà ấy thôi để cảnh nhà yên vui.Tôi không dè tôi bạo miệng dữ đấy chứ. Cô chủ lại lẳng lơ : 
					ông nói với bà ấy không ai dễ đưa vú cho ông bóp đâu, bà ấy 
					đừng sợ. Rồi cô lại xuề xòa cười : cũng tại ông bóp khéo quá 
					nên bà nhà mới nghi. May là ông mới bóp vú bò, chứ thực sự 
					ông bóp vú người thì chắc bà còn lồng lộn lên dữ.
 Xong cô chủ an ủi tôi : ông có người vợ yêu thương vậy là 
					quí. Ông nên săn sóc bà nhiều hơn để gia đình êm ấm. Từ từ, 
					tôi sẽ sắp xếp để ông làm việc thoải mái hơn và buổi trưa 
					nếu nóng ông có thể ghé vào đây nghỉ ngơi mát mẻ, tôi sẽ để 
					ngỏ cửa sẵn. Tôi mở cờ trong bụng, nhìn chăm chăm cô chủ. Dù cô đã mặc 
					cái áo khoác ngoài, thấp thoáng đôi vòng cơ bắp của bầu vú 
					vẫn nhỉnh nhang coi nhức nhối, bàn tay tôi chỉ chực xòe ra 
					chạm vào đó. Chẳng biết sao mắt tôi trở nên da diết biết bao. Tôi những 
					tưởng tia mắt tôi đang chọc thủng những mắt sợi đan thành 
					nhũng nụ hoa chúm chím trên ngực áo cô chủ và lôi cái núm vú 
					ra. Trước mắt tôi, bay lượn hai nụ hồng có giắt thêm hai hạt 
					lựu đang lung linh biểu diễn tưng bừng. Bất đồ, tôi không giữ được bình tĩnh nên buột miệng khen : 
					đẹp, hết sức đẹp. Cô chủ chen vào : ông đang khen gì thế. 
					Tôi giật mình : không có gì, vậy mà cũng khật khùng vơ quàng 
					đại : ờ, nhưng cô thật đẹp. Ánh sáng trong phòng rất dịu mà tôi cũng thấy mặt cô chủ 
					hồng sáng lên. Cô vội vã nhắc tôi : đã đến giờ, ông ra làm 
					việc tiếp đi. Công việc dang dở từ từ rồi chúng ta sẽ liệu. Cô chủ lại lững thững đi trước, tôi cun cút đi sau. Vẫn là 
					thân phận đứa con theo kè kè bên mẹ. Lần này, không được 
					ngắm hai vú thì thay vào lại được nghía cặp mông cô. Ôi, 
					cũng là thứ tuyệt hảo không thua gì cặp đào tiên của cô chủ.Tôi lại bắt đầu nghĩ bậy : ôi, giá gì được kê đầu vào đó nằm 
					thay gối và mũi hít mùi da thịt của cô thì quí hóa biết bao. 
					Cô chủ vẫn dửng dưng, đánh đòng xa hai mông bập bùng như cái 
					rổ nhỏ úp lên, tôi nuốt thầm nước miếng ực ực.
 Cả buổi, không thấy cô chủ bén máng lại gần nơi tôi làm, 
					nhưng vẫn thấy bóng cô lảng vảng cạnh đó và đôi khi chợt bắt 
					gặp cái nhìn kín đáo của cô hướng về phía tôi. Tự dưng tôi 
					thấy hăng hái vô cùng. (Hết Phần 13 ... Xin 
					mời đón xem tiếp
					Phần 
					14) |