| Cô chủ đi đâu biệt dạng đã mấy hôm tôi không gặp. Được cái, 
					dù hiện diện hay vắng mặt thì công việc vẫn tiến hành bình 
					thường vì phận ai nấy lo, giao khoán hết thảy. Sản phẩm nộp 
					có nguời cân đong ghi chép, chỉ cần cuối tuần cô chủ có mặt 
					phát lương cũng đủ. Nhưng riêng tôi lại thắc mắc hay là 
					tại mình mà cô chủ giận lánh mặt. Tôi nhớ lại hôm mặt chai 
					mày đá dám bóp vú, mò lồn cô. May mà nhận ra trời tối trễ 
					chứ không chưa chừng tôi đã thịt cô cũng nên. Nếu có chuyện 
					đó không phải hoàn toàn lỗi mình tôi vì cô cũng tham dự chia 
					xẻ vào. Tôi xấn xổ đè cô vào tường, vạch lột áo cô ra bóp nghiến 
					bóp ngấu hai vú, nào có thấy cô phản đối. Đành rằng cô bảo 
					thôi, nhưng tôi cứ bóp cô có nói gì đâu. Hai vú cô đáp ứng 
					sâu đậm cú nắn của tôi. Chả thế mà chúng sưng vều lên, cứng 
					nặng, ôm nâng trong tay đã hết biết.  Thậm chí tôi kê miệng bú nút chụt chụt cô cũng cho. Rên 
					rỉ mới khiếp chớ. Giá như cô giã cho cái tát thì tôi còn 
					hiểu là cô không bằng lòng, đằng này cô cứ ưỡn người ra cho 
					vú cao lên thì là thỏa hiệp chớ còn gì. Lại lúc tôi thọt tay vô váy, lòn luôn vào cái lót, xoa 
					rối mớ lông, nếu bất mãn cô phải đạp văng ra, ai lại rúm 
					người lại như vậy. Tôi móc, tôi cào, tôi nạo, tôi vét, cô 
					chỉ nhún chân choi choi nào có đánh mắng gì tôi đâu. Hiện giờ xì xào tôi đã nghe anh em bàn hay là cô chủ tính 
					chuyện sang nhượng cơ sở, như vậy liệu chủ mới có nhận bọn 
					tôi tiếp tục ở lại làm chăng. Lúc đầu tôi coi không nghiêm 
					trọng, nhưng bẵng mấy hôm không gặp cô chủ, tôi thấy cũng 
					hoang mang. Ừ thì lúc này người đông việc khó, lại nghề bóp vú ăn 
					tiền chẳng là cái thá gì, nhưng số người làm chờ thời không 
					thiếu, lỡ thất nghiệp thì lấy gì ăn. Các tay còn dò hỏi tôi 
					làm như tôi là tay hòm chìa khóa của cô chủ nên tôi phải 
					nghiêm trang nói là chính tôi cũng đang lo để các bố khỏi 
					đoán già đoán non xa. Tôi mang tâm trạng miên man này mỗi ngày vào chuồng bò. 
					Tôi đâm ghét con nỡm thậm tệ, tôi bóp lòi vú nó ra và thấp 
					thoáng đã định giúi luôn tay vào đít nó cho đỡ bực. (Truyện 
					từ CõiThiênThai.com) Tôi nghĩ đó là cô chủ, nên phải hậm hực 
					hành vì cô làm tôi thót ruột. Ngược lại con bò chẳng thông minh tí nào, cứ nạnh chống 
					lại tôi, cáu tiết tôi đá nó cũng trơ trơ không đếm xỉa. Ngày 
					một, ngày hai, cô chủ vắng mặt thì tôi càng bực nó thêm. Tôi 
					vùng vằng, quăng quật nó, con nỡm chỉ kêu be be như chọc tức. Đúng lúc sự giao động nâng cao tột đỉnh thì cô chủ xuất 
					hiện lúc giờ làm buổi chiều sắp mãn. Có lẽ cô vừa đi xa về 
					nên chưa kịp thay quần áo khánh tiết của cô. Cái áo lụa hoa 
					đỏ to ôm choàng cả lưng lẫn ngực, trông hoa hòe, hoa sói làm 
					sao. Lại thêm cái váy mini jean cứng ngắc lũn cũn quá khỏi 
					háng một tẹo bày đôi vớ ni lông màu nâu lợt coi bắt mắt quá 
					xá. Cô làng xàng qua hết khuôn chuồng này sang chuồng khác, 
					làm như không biết đến tôi. Tôi cũng làm cao đếch cần hỏi 
					han tới. Vậy mà sau rốt cô cũng ghé lại, tôi lơ như không để 
					ý. Cô gác một chân lên bực xi măng cạnh chuồng, cha mẹ ơi, 
					cặp giò no tròn của cô chui thun thút vào cái váy, tôi tưởng 
					như có thể nhìn thấy cái sịp bên trong. Cô thấy tôi im thì lặng lờ hỏi : ở nhà mọi việc tốt đẹp 
					chứ. Làm như tôi là quản lý của cô không bằng, tôi ngúng 
					nguẩy không trả lời. Cô nhắc lại, tôi bẳn gắt : tốt đẹp thế 
					nào được khi mà ai cũng đồn đoán cô sắp bán xí nghiệp. Cô cười khà khà trêu : có chuyện đó sao. Mà dẫu có như 
					vậy thì ông có gì phải lo, ông bóp vú khéo như thế sợ gì 
					thất nghiệp. Tôi quặc lại : sao đang tiến triển cô lại tính 
					sang tay cho người khác hưởng. Cô trấn áp lại : tôi có nói 
					với ông việc này chưa mà ông đổ diệt cho tôi. Thấy vẻ mặt cau có của tôi, cô thay đổi thái độ : tôi cần 
					nhờ ông tí việc. Tôi mới đi thăm nhà về, nếu ông được bà nhà 
					cho phép, tối nay đến nhà tôi. Cô nói và tự nhiên đưa cho 
					địa chỉ đã chuẩn bị sẵn, dường như cô đã có chủ đích từ 
					trước. Tôi định không cầm, cô phải nhỏ giọng : tôi có làm gì đâu 
					chứ. Tôi định nạt : không làm gì hả, mà khi không bỏ đi một 
					nước chẳng cho ai biết, song tự thấy vô lý nên lại thôi. Cô 
					không vừa, lẳng lặng để rơi tờ giấy rồi đi một nước. Tôi nửa mừng, nửa giận. Mừng là cô về, còn giận là chuyện 
					vu vơ ở đâu. Tôi vơ tờ giấy, xoay trong đầu cách nói năng 
					xin phép vợ. Tôi vội vàng bóp vú nặn nốt mớ sữa của con bò, 
					rồi quay nhìn chẳng còn ai, tôi hôn chụt lên mõm nó : mày có 
					duyên lắm bò ạ. Con nỡm be một tiếng như ô kê.
 Tôi về, ăn vội ăn vàng, tắm rửa rồi báo với vợ định đi. Vợ 
					gọi giật lại : anh đàn đúm với ai mà hấp tấp thế. Tôi phải 
					giảng giải chuyện cô chủ nhờ và đưa cho ẻn xem tờ giấy ghi 
					địa chỉ, còn hồi hộp gạ : hay là em cùng đi với anh luôn thể. 
					Vợ tôi giẫy nẩy lên : cô chủ nhờ anh chắc là việc em không 
					làm được, em tới đó để lẩn quẩn chân tay anh thì cô chủ giận 
					chết.
 Tôi mừng húm, đàn bà kỳ cục vậy, mình dấu diếm là họ nghi 
					ngay, song mình cứ làm như rủ rê họ là y như các bà từ chối 
					liền. Tôi mở cờ nên lái nhanh cái xe ì ạch mong cho chóng 
					đến. Nhà cô chủ sang, đẹp và rất quí phái. Tôi vào phòng khách, 
					ánh sáng từ ngọn đèn mỹ thuật gắn vào tường hắt lên nóc làm 
					tăng vẻ huyền ảo lung linh. Lại thêm tiếng hát nhừa nhựa của 
					Nat King Cole được mở vừa đủ nghe dìu dặt một bài tình ca 
					lãng mạn. Cô chủ đón tôi trang trọng. Cô vẫn chưa thay cái củng 
					ngắn cũn cỡn ban chiều. Cho nên khi cô ngồi xuống sofa thì 
					đùi cô uốn cong như một phiến cẩm thạch bọc trong chiếc vớ 
					màu nâu non tuyệt đẹp. Cô chủ thân mật hỏi tôi : ông uống được tí rượu chớ. 
					Không chờ tôi đáp, cô rót chất rượu màu nâu đậm ra chiếc cốc 
					pha lê trong vắt đưa mời tôi. Chưa gì tôi đã chuếnh choáng 
					như say nên uống xoạch một hơi cho đã nư. Cô chủ im lặng theo dõi rồi hỏi : hình như ông có việc 
					không vui. Tôi cáu tiết hét : vui gì nổi khi mà sắp mất việc 
					đến nơi. Cô chủ gặn : ông nói sao, ai dọa dẫm ông. Tôi sẵn 
					bực từ mấy hôm nên trút sạch ấm ức : cô lẳng lặng bỏ đi làm 
					đồn đoán lung tung, ai cũng châu châu hỏi tôi, làm như có gì 
					cô cũng cho tôi biết hết. Thế mới bực, tôi đá con bò cũng vì 
					tức tối mà nó cứ lì lì. Cô chủ ngả người ra cười, chân hơi ghếch lên, tía má ơi, 
					cái củng nó đùn lên há toác khoảng trống, tôi muốn chóng mặt 
					luôn. Cả một vùng háng no ức bọc bởi lớp quần liền vớ ni 
					lông coi ngon và láng coóng hết lẽ. Lại thêm mấy cái hoa văn mắc dịch chằng trên áo như hai 
					bàn tay úp chụp đôi vú cô chủ khi cô ưỡn mình nó rung rung 
					thấy tắc tiếng làm sao. Cô chủ thấy tôi lom lom dòm không 
					chớp thì ghẹo : tôi mời ông đến để nhờ chút việc, chớ có 
					phải mời ông đến để chết sững ra đâu. Tôi mắc cỡ cách chi. Đã thế, cô còn vặn người một cái, vô 
					tình hai giò mất thăng bằng chao đi, há xoạc cái miệng củng, 
					cua cáy gì bị bung ra khỏi giỏ bò lồn ngổn hết cả.  (Hết Phần 
					24 ... Xin 
					mời đón xem tiếp
					Phần 
					25) |