| Nhờ được cô chủ cho phép nên buổi trưa nào tôi cũng mò vào 
					nghỉ tại phòng làm việc của cô chủ. Ở đây có đặt máy điều 
					hòa nên tôi thấy dễ chịu sau những giờ vật lộn vắt sữa với 
					con bò mắc dịch bướng bỉnh. Chả biết nó có hiểu mô tê gì chăng mà luôn giở giăng giở 
					cuội khiến tôi phát bực. Nó ngủng ngoẳng quay đít òm òm 
					khiến tôi vuột tay khỏi vú nó, dọa mấy nó cũng cóc nghe. Lắm 
					khi bực, tôi lấy dây lôi buộc chặt đuôi nó vào quanh cổ để 
					nó khỏi vỗ bạch bạch vào cái chỗ đen ngòm mất dậy mà nó cứ 
					nhơn nhơn. Cứ đúng lúc cô chủ lảng vảng gần chỗ tôi làm là con bò lại 
					be be mấy tiếng y như mét thót với cô chủ về hành động tôi 
					phạt nó. Cô chủ cũng bênh nó mới lạ, nên tôi tức muốn chết. 
					Ai đời, cô chủ luôn đổ diệt là tôi ăn hiếp con bò : nó biết 
					gì đâu mà ông chèn ép nó thế. Tôi biết ông buồn tôi nên mượn 
					nó làm chỗ giải tỏa nỗi bung xung. Tôi cáu gắt lại cô : tôi bực gì cô chứ. Nó ương ngạnh thì 
					tôi phải trị nó, có thế mới thu được nhiều sữa như cô chủ 
					muốn. Sao lại chê trách tôi. Cô chủ lại chen vào : tôi hỏi 
					ông con bò nó ngúng nguẩy thì cũng như đàn bà vậy. Chả lẽ bà 
					nhà lẳng nhẳng rồi ông cũng áp dụng thẳng tay như nó. Tôi tịt ngòi, nhưng ấm ức. Cô chủ lại ví con bò với phụ nữ, 
					cô có biết cho rằng chính vì tôi luôn nghĩ con bò là cô nên 
					khi nó nhùng nhằng không cho tôi bóp vú là tôi chỉ muốn phết 
					vào đít nó mới nghe. Các bạn đồng nghiệp thấy tôi thậm thụt vào phòng cô buổi 
					trưa thì có vẻ ganh tị và lời ong tiếng ve bịa ra những điều 
					hết sức rùng rợn. Chả thế mà vợ tôi cũng được nghe bàn tán 
					lọt đến tai nên hoạnh họe tôi phải biết. Nàng đánh đòn nhẹ lại chuyển sang đòn nặng, có lúc lại giở 
					trò ăn vạ với tôi. Nàng cấm tôi không được đụng chạm đến 
					nàng, tôi lì lợm thì nàng dùng dây tăng cường cột chặt vạt 
					áo, ống quần để tôi không làm ăn, khoắng mó gì được. Bả chơi lối cột thắt nút chết cứng đến năm, sáu, bảy, mười 
					lần, chỗ nào cũng lù lù như mớ lòi tói khóa nghiến cửa kho 
					đề phòng bọn trộm thăm viếng. Đã thế lại còn nai nịt bên 
					trong, thứ áo nịt gì dầy như mo cau, đụng đến có gờ, có cạnh, 
					y như sờ tấm gôc thì còn nước nôi, thú vị gì nữa. Trông cô cứ như tượng gỗ bo thêm lớp xi măng cốt sắt cứng 
					phè phè, chẳng còn đường nét của giới nữ chi nữa. Tôi hận 
					lắm vì thiếu bóp măn và thằng em bị cấm vận nên càng bức 
					bách quá lắm.  Chuyện khí tồn tại não thì đàn ông còn làm ăn gì được, nó 
					làm cho tay nào tay ấy mụ mẫm chết tiệt, mặt mũi xà lơ, giữa 
					háng lúc nào cũng đeo lủng mủng cái ô dài ngoẵng mới mệt. Chả biết cô chủ có toa rập với mụ vợ tôi để hành hạ tôi tai 
					ác mà thời gian gần đây cô diện tưng bừng khiến tôi muốn lăn 
					đùng ra ngay. Nách áo thì xẻ rộng mà bên trong thì mặc dấm 
					dớ ba cái món dệt dệt thêu thêu, nửa mờ nửa ảo làm tôi ấm 
					ách đứ đừ. Tôi đem ý tưởng này bộc bạch với cô : mấy ông cùng làm chơi 
					nghịch bung tin tôi được cô chủ ưu tiên nhiều thứ nên mụ vợ 
					nhà tôi ghen xanh ghen xao cả lên. Bà ấy cấm vận tôi triệt 
					để, cô chủ lại trêu ngươi làm tôi chết lên chết xuống. Xin 
					cô thương đừng diện những món hiện có nữa, chứ tôi e bị bệnh 
					quá cô ơi. Cô chủ cười ương ngạnh, dí dỏm bẻ ngược lại : sao ông lại 
					cấm tôi, tôi thích thì tôi mặc sao cũng được, tại ông nghĩ 
					vớ vẩn chứ có phải tại tôi muốn khiêu khích gì ai đâu. Tuy 
					vậy, cô cũng chỉ vẽ khéo cho tôi : sao ông hiền thế, bà nhà 
					là của ông, ông có toàn quyền hành động mà. Bà nhà cột dây 
					cột nhợ gì thì cũng là dây, chả lẽ ông chịu thua không biết 
					dùng dao cắt béng đi sao. Tôi như người mơ ngủ được xối cho gáo nước để tỉnh. Tôi hiểu 
					ra một điều giản dị như vậy mà đầu óc để đâu không chú ý. 
					Thế mà cũng xưng danh là nam nhi. Tôi lí nhí nói với cô chủ 
					: cám ơn cô đã nhắc nhở, sao tôi lại xuẩn ngu đến vậy nhỉ. Cô chủ cười lỏn lẻn, nửa như trêu ngươi, nửa như khích bác. 
					Tôi hí hửng ra mặt, chỉ mong sao chóng hết giờ. Cô chủ còn 
					dềnh dang chưa chịu bỏ đi, cứ lắc lia thân hình như chong 
					chóng. Mỗi xung động của cô làm cho cả người cô rung như 
					chuông, hai vú đong đưa như mẹt thóc coi bắt mắt hết sức. 
					Tôi đó đẫn cả người, miệng tớp tớp như cá đớp rong, cô chủ 
					thấy vậy lại trêu : ông lại nghĩ vớ vẩn gì thế. Chiều về, mặt tôi bí xị, vợ ngạc nhiên muốn hỏi, tôi vờ như 
					không biết. Tôi lẳng lặng vào nhà. Vợ nhắc ăn cơm, tôi cũng 
					ơ hờ như chẳng đói. Tôi đi thẳng vào buồng chẳng buồn thay 
					quần áo. Tiện tay, tôi nhón lấy con dao sắc dấu biến đi. Vợ thấy tôi 
					làm ngầu thì rón rén đến dọ hỏi. Tôi lờ đi than mệt mỏi, 
					nàng giục tôi đi tắm rồi ra ăn cơm. Tôi hét lên không đói và 
					nằm oặt ra giường.  Vợ vào, tôi vờ ngủ. Nàng hết sờ trán lại sờ lưng, tôi rên hừ 
					hừ như lên cơn sốt. Vợ lăn vào săn sóc, tôi gắt gỏng đuổi đi. 
					Nàng càng cố chen vào, tôi lụ bụ trách : nàng hắt hủi ta, 
					còn hỏi han làm gì. Nàng cấm đoán ta, bắt ta phải nhịn thì 
					ta nhịn, sao lại ép ta phải ăn. Vợ tôi có vẻ xúc động. Tôi đấm một cú mạnh vào tâm tưởng cô 
					: nàng về phòng đi, để mặc ta. Và tôi quay phắt vào vách như 
					không có chuyện gì. Vợ tôi giùng giằng mà nào chịu bỏ đi.
					 Đợi một lúc, cô lại ghé nằm cạnh tôi, gác đùi, tay quặp, lôi 
					tôi sát vào. Tôi vẫn đẩy xô, chừng nghe tiếng nàng thút thít 
					khóc thì quay lại mắng : bà thương yêu gì tôi, bà chỉ nghĩ 
					đến mình bà, vợ chồng mà bà nai nịt như ụ phòng thủ. Bà cấm 
					đoán tôi, cả tuần nay tôi mụ cả người, tôi chưa đi kiếm chỗ 
					khác là may cho bà. Bà đừng bắt tôi phải cư xử cứng rắn, bà 
					lui đi, không tôi chẳng giữ được, làm càn bà lại chê trách. Vợ tôi vẫn nũng nịu. Tôi càng làm cao, nàng càng nhượng bộ. 
					Cuối cùng tôi chẳng cần dùng đến con dao mà chính vợ tự xin 
					cởi các nút cột để giải thoát mọi buộc chặt trên thân. Nàng loay hoay mãi vẫn không sao gỡ ra nổi vì nút bị buộc 
					chết cứng. Tôi đưa con dao bảo : nàng cột kỹ quá thì gỡ sao 
					cho ra. Hãy cầm lấy dao mà cắt phăng đi cho nhanh. Tôi thấy 
					nàng cởi bỏ áo và lù lù cái nịt vú cồm cộm như manh giáp, 
					tôi phì cười. Chẳng chờ tôi yêu cầu, nàng lòn tay tự cởi cái 
					gông che ngực ra.  Ôi đôi vú nức nở như mời gọi, rung rung như cành liễu, lất 
					phất như trời mưa, hai núm vú nâu sẫm càng làm tăng thêm vẻ 
					tròn đầy của bầu ngực vun cao. Tôi muốn thò tay sờ vào, 
					nhưng cố ngăn làm cao để vợ càng sợ. Chỉ đến khi vợ lột luôn cả quần thì tôi mới đưa hai tay ra 
					đón. Tôi bảo nàng : vào nằm với anh, đừng bao giờ giở quẻ mà 
					không xong đâu. Lần này anh xí xóa, lần sau anh sẽ chẳng 
					tha. Vợ tôi nép vào âu yếm, tôi còn lơ ngơ thì vợ đã nắm tay hai 
					tay tôi đặt vào ngực và háng bảo tôi hãy vo bóp đi. Tôi còn 
					băn khoăn e dè thì chính nàng đã dạy cho tôi cách thức phải 
					sờ mó như thế nào. Tôi thở phào và lan man như đang được sờ vào cô chủ thân yêu 
					của tôi. Vợ tôi nào biết ý nghĩ ma tịt này mà thấy tôi láu 
					táu day vò vú với móc sâu vào lỗ nẻ của nàng thì cười hích 
					hích thú vị : mấy hôm cấm anh mà em cũng hậm hực thiếu thốn 
					chứ có sướng vui hơn anh đâu. Tôi gạt đi : em đừng nhắc chuyện cũ. Giờ lo vui hưởng của 
					sẵn có trước mặt đi đã. Và tôi vật nàng ra, miệng cán bú 
					nhanh nhảu không kịp cho nàng lách tránh. Chỉ nghe nàng kêu 
					re ré : nhột quá, anh… (Hết Phần 16 ... Xin 
					mời đón xem tiếp
					Phần 
					17) |