Bước sang thứ hai, tôi chẳng muốn đi làm chút nào. Trời sáng
từ lâu, tôi vẫn còn lăn qua lộn lại không muốn dậy. Vợ tôi
phải nhắc mấy lần tôi cứ lần khân kêu mệt. Cô nàng lại tưởng
tôi vòi vĩnh nên xán lại, tự động vạch áo ra, nhét vú vào
miệng tôi, ca cẩm : này ngậm tí đi cho tỉnh rồi lo đi bóp vú
đem tiền về cho em, đừng làm nũng nữa. Tôi cứ để nguyên cái miệng chạm vào đầu vú vợ không há ra
đợp như mọi bữa. Nàng thấy lạ gắt lên : anh sao thế, bỗng
dưng lại giở quẻ, không sợ cô chủ giận đuổi việc sao. Tôi
than người mệt mỏi muốn nghỉ, vợ không nghe xềnh xệch lôi
tôi bắt đi. Tôi đâm cáu la toái loái.
Vợ dỗ ngon dỗ ngọt : ngoan đi cưng, chiều về em tắm rửa cho,
rồi anh muốn gì em cũng chịu hết. Tôi thở dài sườn sượt, dấu
béng không cho vợ biết tôi ngại gặp cô chủ. Biết ăn nói làm
sao đây, khi mà tôi đã trộm lợi dụng lúc cô say, lột áo cô
ra mà nhìn vú. Lại còn dám cả gan liếm bú vú cô nữa. Cũng
may, cô say nên chẳng biết, chứ bữa đó cô xáng cho mấy cái
bạt tai, la ré lên, vợ tôi hay được thì còn mặt mũi nào nữa.
Say gì thì say, chứ có lúc lơ mơ nhớ lại, cô phải biết tôi
đã làm hỗn cô rồi chứ. Cô sẽ phạt tôi cách nào đây. Giữa bạn
cùng làm, mà bỗng dưng cô trợn trừng trợn trạo đến bộp cho
vài cái và hăm he : để tởn tới già, đừng thấy tôi dễ mà bờm
xờm.
Đành rằng sẽ chẳng ai hiểu sao cô chủ giận quá đỗi, nhưng
hành động của cô sẽ khiến cho mọi người đoán mò ra là tôi sờ
bậy cô sao đó nên mới ra nông nỗi. Lấy mo nào mà bịt kín mặt,
còn trơ trơ ra thì bia miệng rêu rao suốt đời.
Vợ thấy tôi uể oải chả ra sao thì lại nghĩ tôi vớ vẩn muốn
vòi nàng. Một mặt cô nắm tay tôi lôi, một mặt cô đon đả nói
: trông cái mặt bí xị của ông là tôi biết ông muốn gì. Nói
xong, cô lăn xả vào người tôi nói dỗi : này tôi cho ông đó,
muốn ăn thịt ăn cá thì bố làm đại làm để rồi chạy nhanh đến
chỗ làm kẻo trễ trưa, người ta cười cho bám gấu vợ không nhả
ra nổi.
Chả là thường ngày, tôi vẫn đùa dai với vợ như thế. Dậy sớm
còn lo ì à ì ạch, quấn bám lấy cô riết có chịu buông đâu. Vợ
hất ra thì xán vào chụp bóp vú vợ tì tì. Cô ta nhột, giãy
đạp thì níu đè chặt chân tay lại mà rúc cù cho vợ lăn chiêng
bổ ngửa.
Kẻ kéo người rị, xống áo lả tả rơi, thế là mặt tôi cứ vùi
vào vú vợ mà chụp, mà hốt, mà măn, mà vỗ. Bóp chán chê làm
đầu vú to bè bè thì liếm, bú, day xoành xoạch, làm như hai
vú là cái bong bóng lợn trẻ vò chơi cho sướng.
Vợ la thì la mà cũng trở thành đồng lõa với tôi. Tôi đè vật
thì nàng la ơi ới đừng đừng, nhưng lại lăn chiêng đổ kềnh ra
trong vòng tay tôi. Không thích cũng phải thích, tôi nắm
được lai quần rị lột là nàng chịu phép.
Cơ man nào mà thấy mớ lông đen nhánh giữa háng trắng phau
phau thì bố ai nhịn được. Thế nên một hai đằn vợ ra, hai tay
chặn đôi giò vung như bão thổi, còn mồm thì chúi vào hôn lồn
nàng.
Vợ rống lên : nhột, đừng phá, song tôi có còn nghe ra lời lẽ
gì đâu, chiếc bánh bèo dọn sẵn bảo đừng ăn, ai mà chịu. Thế
là vợ cúm rúm như con cuốn chiếu, còn tôi thì cố banh như
trải rộng con đỉa ra và miệng môi cạp rần rần vô cái sẹo
thịt, ngon như nhai gỏi.
Tôi làm quá thì vợ vừa mệt vừa sướng hết chống cự được. Đành
ngả vật ra, bày hàng tét bét, mặc tôi vầy vò chứ còn lánh
chạy chỗ nào. Tôi cà, lết, hun, nhay làm nàng vật vã lăn
chiêng, hai giò quơ quơ để tôi phải lấy răng cắn giữ cái chỗ
béo ngậy không cho lăn ra khỏi miệng đang mút mát.
Tôi bú lăn bú lóc, bú đến hai mu tụ máu sưng vều lên, còn đỏ
nóng nữa. Chừng tôi đã đời nhả thì nàng chỉ có nước giãy tê
tê, phún bắn khí nhờn nhờn ra. Tôi nhấc miệng, mới nghe nàng
hổn hển mắng : anh suốt đời không bỏ tật xấu, lồn vợ mà làm
như ăn ốc, ăn sò, rúc bú nhai khiến đổ nước lênh láng, bẩn
ơi là bẩn.
Vậy mà trái lại tôi thấy ngon. Nên nhả bánh ra mà miệng vẫn
chép chép thèm. Vợ thấy mắt tôi lừ lừ thì hãi, vội kẹp chặt
hai giò dấu, tôi lại dùng sức toạc banh ra. Nhìn miếng thịt
lồi thập thò rặn ứa nước giữa cái khe đặc sệt, tôi pha trò :
để xem nào, có vết trầy trụa hay sứt mẻ gì không.
Vợ tôi hứ hứ chê, tôi lùng bùng : muốn nữa hả, tôi cắn đứt
xách đi làm, lâu lâu lấy ra coi cho đỡ nhớ. Vợ tôi rùng mình
thấy ớn. Chả thế mà nàng quơ lấy quần xỏ vào mà tôi vẫn đeo
theo tụt ra đòi liếm bú thêm chút nữa. Chả biết mấy lần “
chút nữa “ đến khi buông ra, nàng kêu nheo nhéo : thôi, chạy
đi, cha nội, trễ giờ xe kìa.
Y như tôi hớt hơ hớt hải vừa chạy vừa kéo thắt lưng da chớm
kịp chuyến buýt vừa nhón rời bến. Tôi phóng lên thở cái phào.
Bữa nay, không chờ tôi đòi èo ẹo mà vợ tự dâng hiến tận tình,
tôi lại giở quẻ lì lì hết biết. Vợ dụ cho sờ bóp vú cũng lơ,
vợ để mặc cho hôn hít, liếm bú ở lồn cũng bỏ.
Sau cùng vợ phải đùn như đầu máy xe lửa húc dồn toa thì tôi
mới lết theo. Nàng giúp tôi đánh răng, rửa mặt, chải gỡ, rồi
lại thay quần áo cho và hôn thưởng lên miệng tôi nồng nàn da
diết. Còn sợ tôi bê tha trốn việc, nên nàng hộ tống tôi ra
tận bến xe và khi ẩn được tôi lên xe, chờ cửa đóng kín lại,
xe chuyển bánh, nàng mới yên chí đưa tay hôn gió và đá lông
nheo tôi một cái mới xong.
Cô chủ loắng quắng thấy tôi mãi chưa đến. Chừng thấy tôi
ngất ngưởng đi vào thì cô nói vui : ông nghỉ cuối tuần có gì
vui mà đến hơi muộn. Tôi nhìn cô, không có vẻ gì là sửng cồ
giận dỗi. Trái lại cô còn cười tươi nói tỉnh bơ : cám ơn ông
bà cho dự một bữa ăn gia đình tươm tất. Hôm đó tôi vui nên
có hơi thất thố, xin ông thứ lỗi cho.
Tôi mừng rơn, nghĩ là đàn bà say cóc nhớ gì hết, nên nhơn
nhơn đắc ý. Tôi vừa định mở lời thì cô chủ đá lông nheo kín
đáo và nói nhẹ như gió thoảng : trời bữa đó nóng nên tôi vòi
vĩnh gì cũng chả biết nữa, song dù sao cũng cám ơn ông đã
săn sóc tận tình. Nhất là khoản ông đắp khăn ướt và lau xoa
cho cơn nóng tan.
Tôi sượng trân, thì ra cô chủ cũng đáo để, chớ đâu có tuềnh
toàng chỗ nào. Nghĩ vậy, tôi cun cút đi về chỗ làm và tỏ ý
tiếc biết thế nghỉ quách một bữa cho đỡ rách việc. Vậy mà
cái tật dê cũng không để tôi lơ là nhìn ngắm cô chủ.
Cái áo tơ tằm bóng nhẫy đùn hai vú cô lên cao làm tôi có cảm
tưởng ngực cô nay bự ra thêm một chút. Tôi hoang mang trong
đầu : vú cô nở là do tự nhiên hay do vì có hơi tay của tôi
va chạm vô. Tôi mang ý ấy nặng trịt suốt cả ngày.
(Hết Phần 19 ... Xin
mời đón xem tiếp
Phần
20) |