Khoảng gần trưa cô chủ đánh một vòng đi dạo quanh các chuồng
nặn sữa như thường ngày. Cô đi lững thững như không chú ý
đến ai, dáng dấp rất quí phái. Để khỏi bị người nghi kỵ, cô
ghé hỏi han người này một tí, người kia một tẹo, rất tự
nhiên, rất thân mật. Cho nên khi cô đến căn chuống tôi làm thì cô vẫn giữ nguyên
vẻ điềm đạm cố hữu. Cô lặng lẽ nhìn cách thức tôi nặn bóp vú
bò thì bật lên cười khanh khách. Tôi ngửng lên nhận ra cô
bỗng ngượng nghịu hẳn đi.
Cô hỏi bâng quơ dăm điều ba chuyện rồi nói lớn như không sợ
úp mở với tôi : buổi trưa, trong giờ nghỉ, phiền ông ghé văn
phòng tôi nhờ chút việc. Tôi thấy nghẹn ngang, chuyện gì nữa
đây. Chẳng lẽ từ sáng đến giờ, cô chủ ngồi vắt óc nghĩ ra
các điều buộc tội tôi nên trưa nay muốn bắt bẻ hoạnh họe tôi
cũng nên.
Tự dưng tôi thấy tay chân mỏi nhừ, gân cốt lỏng lẻo, các
khớp như bị tháo bỏ, đâm lỏng khỏng lòng khòng. Cô chủ nói
xong thì bỏ đi mà tôi thì lấn cấn vô vàn. Tâm trạng tôi
không yên, chỉ mong chờ trưa đến cho xong. Có thể cô mắng mỏ
tôi, lên án tôi hay có thể cô ghét cay ghét đắng mà buộc tôi
thôi việc cũng không chừng.
Tôi bỏ quên bữa ăn trưa vào gặp ngay cô chủ khi kẻng báo hết
giờ vừa gõ. Nhìn vẻ nhớn nhác của tôi, cô hỏi sao ăn nhanh
thế, tôi bảo no không thấy đói. Cô chúm chúm môi cười, không
ra giễu cợt, không ra khiếu nại.
Tôi còn đang băn khoăn thì nghe cô chủ bảo : mời ông ngồi
xuống, ông có đi làm rể nhà ai đâu mà giữ vẻ khép nép. Tôi
quê quá, dịch đến cái ghế cạnh đó ngồi ịch xuống. Tiếng lò
xo kêu két lên làm cho căn phòng vang vọng rất lâu.
Tôi hồi hộp chờ. Cô chủ đĩnh đạc co hai bàn tay chắp vào
nhau trên mặt bàn rồi thủng thẳng bảo với tôi : lúc sáng tôi
ngỏ lời cám ơn ông, thực ra phải nói là xin lỗi ông mới phải.
Tôi ít nhận lời đi ăn ở nhà ai, hôm đó vui quá nên uống rượu
hơi nhiều, không ngờ say thất thố hết sức.
Tôi ậm ừ ngơ ngẩn. Nghĩ tới lúc đường đột cởi đại áo cô chủ
và dùng khăn lau trên ngực cô, tôi nghe rõ nhịp tim đập
nhanh. Trước mắt tôi lúc này hình ảnh hai chiếc vú nhỉnh
nhang của cô hiện rất rõ, đến nỗi tôi thấy rõ những đường
gân xanh đỏ lờ mờ chạy loằng ngoằn trên thịt.
Tôi len lén nhìn cô chủ, cảm thấy nóng như vừa nhắp qua chút
rượu mạnh. Có lẽ mặt tôi hồng lên nên cô chủ trêu : phòng
này có máy lạnh mà sao ông có vẻ nóng. Tôi mắc cỡ tột cùng,
ấp úng không nói được một lời.
Cô chủ như chờ câu nói thấm đậm vào tâm tưởng của tôi, cô
mới rỉ rả nói thêm : sao tôi bừa bãi đến vậy chứ. Uống có tí
mà người nóng hừng hực, miệng phát ngôn bừa bãi làm cho ông
lo dữ.
Rồi như chợt nhớ ra, cô chủ tiếp : tôi nhớ lảm nhảm đòi hỏi
gì đó, có lúc như muốn bứt cởi hết áo, cứ như ai xối nước
sôi vào người. Mang máng hình như ông có giúp tôi mát mẻ,
nhất là lúc cảm thấy chất nước mát trên trán, trên người.
Tôi cứ nghĩ đang mơ ngủ, thấy loáng thoáng tự mình hay ai
giúp lột bỏ áo ngoài, áo trong ra và hai bên ngực lạnh toát
như được lau mát.
Tôi nghẹn họng, tay lóng cóng không biết để vào đâu. Giá
được bỏ xuống vò vò đường chỉ bên ống quần chắc là tim bớt
đập ầm ầm. Cô chủ càng nói càng đủng đỉnh, y như quan tòa
đang đùa giỡn với tội nhân trước vành móng ngựa.
Cô im một lúc lại ung dung kể : cũng may hôm đó bà nhà cáo
lỗi đi nghỉ trước nên tôi đỡ mất mặt. Đến lúc chợt tỉnh,
nghe trong nhà im ắng, biết đã khuya, soát lại áo xống gì mở
toang, vú vê để bừa bãi, tôi giật thót mình.
Trong đầu lần vần không biết ai đã cởi cho tôi, nên vội cài
mặc lại. Sau đó chờ bà chị thức, tôi xin phép về trước, Lúc
đó chắc ông mệt đi nghỉ nên tôi không tiện từ giã, chỉ nhắn
bà chị xin lỗi hộ.
Tôi lí nhí nói để cô chủ yên tâm : tôi có được nhà tôi nói
lại. Tôi trách sao bà ấy không gọi để tôi lái xe đưa cô chủ
về, sợ cô còn váng vất lái không vững. Tôi dấu biến việc vợ
tôi kể khi thấy cô xộc xệch lôi thôi.
Tới đây, cô chủ chuyển sang một việc khác : trước tôi không
nghĩ bà nhà đẹp và duyên dáng như vậy. Nay gặp mới thấy ông
quả có mắt khéo chọn người bạn đời. Nhìn bà tôi cũng muốn
ghen, ôi chao sao lại có người sang trọng và quí phái đến
thế.
Rồi để chia xẻ sự ngợi khen, cô chủ hơi rún người tới trước,
bò dài lên mặt bàn nhìn thẳng vào tôi : bà có bộ ngực thật
tuyệt, tròn vành vạnh như trăng rằm, tôi chắc khi bà mặc
phong phanh làm ông ngẩn ngơ hẳn.
Tôi phổng mũi như bánh xe được bơm căng, nhưng lại đột nhiên
dí dỏm ví : cô quá khen chứ tôi thấy nhà tôi làm gì xuất sắc
như cô nói. Lại nữa, thứ gì cũng vậy, xài quen có khi thấy
nhàm, tỉ như cái xe này chắc có lúc cô cũng thấy cần đổi
loại mới.
Cô chủ nắm yếu tố chuộng mới nới cũ của tôi nên nhắn nhe :
ông đừng nói thế, bà chị nghe được sẽ giận. Ông không thể ví
một con người với một món hàng, mỗi thứ có cái hay riêng của
nó. Bà chị đẹp thế mà ông còn chê, ông muốn gì nữa chứ.
Tôi đâm trợn sự phán xét của cô. Vì nôn nóng, tôi định bốc
phét để mong được ban ơn mưa móc chạm vào người cô chủ lần
nữa, chẳng dè đụng phải cái đuôi nòng nọc phụ nữ.
Tôi vội đánh trống lảng : không phải tôi chê nhà tôi. Có
điều cô khen quá đáng, người đàn bà có chồng sao còn giữ
được nét thanh tân của bộ ngực mình. Đàn ông trăm người như
một ai cũng thích giành giựt món đồ chơi của con, cho nên
các bà nếu không đeo nâng chắc cũng xệ xuống quá rún.
Tôi bị chặn khựng bởi tràng cười lăn chiêng của cô chủ, cô
cười tưởng bò lăn bò càn, tôi cũng chả hiểu ra sao. Rồi cô
chủ bảo : ông nói chuyện rất vui. Lúc thì ông ví ngực đàn bà
chúng tôi như quả bầu trên giàn, lúc lại chê teo như quả
mướp nẫu, vậy thì với ông thế nào mới là đẹp toàn hảo.
Tôi mang máng nhớ tới hai vú cô chủ mà tôi nghía trộm nên
dài dòng kể : chúng phải lù lù, mềm, êm, ấm, gọn, da phải
trắng như tuyết, múi phải phồng như quả bơ đến độ, còn… (tôi
đâm lúng túng ngang không biết diễn tả làm sao khi muốn bàn
về cái núm vú, bất chợt lại lóe ra ý hay nên kể bừa) cái
chỏm phải thanh, hồng như gài đóa hồng mới nở vậy.
Cô chủ bật ngửa người ra mà cười thống khoái. Tôi nhìn lom
lom vào bộ ngực lên xuống của cô. Chợt nhớ ra, mặt cô từ từ
đỏ và cô ngoe nguẩy đứng lên : nói chuyện với ông chán quá.
(Hết Phần
20 ... Xin
mời đón xem tiếp
Phần
21) |