Tôi ra về với cái đầu lần xần khó chịu. Chỗ háng buốt rức
thê thảm, đau như người bị bệnh kín. Tôi tiếc hùi hụi vì
không nhân cơ hội mà ém luôn cô chủ cho rồi. Bỗng trách lung
tung, trách đời, trách người, trách thân, trách phận, trách
lây sang trời tối mau chi hổng biết. Giả như trời cứ sáng sáng thì có lẽ việc hưởng thụ cô chủ
tôi đã nắm chắc phần thắng mười mươi. Thành ra tánh ích kỷ
khiến người ta đâm ngẩn ngơ như vậy. Nhưng nghĩ đi rồi nghĩ
lại, mới đánh trận lần đầu mà vượt sang được đất địch, chiếm
cứ hệ thống phòng thủ vững chắc lại khám xét đầy đủ kho tàng,
vậy là cũng oách lắm rồi.
Sau bữa cơm tại gia lần trước, quân ta bò lên được lô cốt
địch, vừa rồi lại vào tận sào huyệt địch thì còn muốn gì nữa.
Cái khó là bước đầu, ta đã chui được vào thì phần đuôi chỉ
là chờ thời gian nữa thôi.
Vả chăng cô chủ cũng hưởng ứng đàng hoàng, nào có hung hăng
thưởng cho cái tát nào nên thân đâu, vậy chẳng phải là cô
ngầm ưng ý thì là gì. Nghĩ vậy, tôi thấy an ủi đôi chút. Giờ
phải xoay trong đầu để có một cái cớ nào đó cho vợ tin
chuyện tôi về trễ hôm nay.
Cho nên bước vào nhà, tôi mệt bã cả người. Vợ lăng xăng đến
bên, chặn đầu chặn đuôi tìm nguyên nhân. Tôi vờ ra vẻ bực
bội, kêu rầm lên cái nhà đèn chết tiệt khi không làm điện
đóm tắt ngòm, mọi người đã ra về hết, nên cô chủ quáng quàng
sợ, phải nhờ tôi soi tìm nến thắp để cô dọn dẹp rồi mới ra
về.
Dù không tin tưởng lắm, nhưng vợ nghe cũng có lý nên y ỷ cho
qua. Trái lại, cô còn ngọt sớt : thôi, giúp cho ai thì lo,
chứ giúp cô chủ thì chưa chừng tháng này anh được tăng lương
đấy.
Lời vợ không đáng sợ mà nụ cười lơ lửng mới ớn ớn làm sao.
Các bạn chớ tin các bà mà bé cái lầm, các mụ nói vậy mà
không phải vậy đâu, lơ ngơ tra chân vào dính cùm suốt đời
cái chắc.
Vợ lo hâm lại thức ăn, dọn cơm để cùng ăn với nhau. Tôi còn
lòng dạ nào mà nuốt vô cho nổi, tuy nhiên chẳng lẽ lại đứng
rột lên. Tôi cố ngồi mà nuốt trệu nuốt trạo, vợ chốc chốc
lại hỏi dồn : anh có sao không. Tôi kêu tại làm lâu nên mệt,
chỉ một loáng là hết.
Bữa cơm trôi qua, vợ lôi tuột tôi về buồng, âu yếm cởi áo
cho tôi, dấn nằm xuống giường, còn lẻo nhẻo : anh ngủ đi cho
khỏe. Tôi nào ngủ nghê gì được, cứ lầng quầng nhớ lại cô chủ.
Ôi người đâu mà đẹp xinh đến thế. Hôm nào nhìn sờ đôi vú cô
đã thấy mát rượi da tay, vuốt ve xì xọp hai túi bong bóng
loàng nhoàng mỡ tưởng là mình mơ chớ không thực. Bữa nay lại
còn giúi tay vào nghịch ngợm được cái chỗ bén nhạy của cô
thì đúng là may nào so sánh nổi.
Nhớ ra cô còn độc thân, sự kích thích của bàn tay đàn ông
nào chẳng làm bâng khuâng lòng dạ con người vốn khô cong như
chiếc lá chờ được tưới nước. Bản năng đàn bà khiến cô phải
chống ngăn nhưng không lâu bền.
Tôi vốn lại là tay giỏi khích động. Lại thêm nghề nghiệp
khiến tôi càng ranh mãnh thêm ra. Vú bò câng câng mà tôi bóp
nó còn phải nện chân ầm ầm, còn nói chi vú người nữ. Vú bò
nó đần đẫn như bắp chuối, bóp chẳng gây cảm giác gì, như vật
lộn với cái đùi heo hay khúc ruột ngựa.
Còn vú đàn bà sao mà mang đủ vẻ hành người. Chúng tròn vìn,
trơn tru, láng coóng, lại êm, lại mềm, lại dẻo, lại thơm.
Nếu dùng hai tay bợ mà rung thì chúng tưng tưng như đông
sương, sóng sánh như thủy ngân hay chòng chành như giọt
sương đọng trên lá sen. Nếu dùng lời để tán tụng đôi vú các
bà thì có nói đến ngàn đời cũng không hết, không xuể.
Chưa đặt tay vào đã muốn ngẩn tò te, còn nói chi khi bàn tay
đã áp được chỗ bầu tròn trĩnh, lắng nghe nhịp tim hay hơi
thở dập dình, ôi tuyêt hảo vô ngần. Mình khoái, bà/cô ấy
khoái, thủy hỏa tương giao sôi sùng sục, âm dương nhị khí
sướng làm sao, khiến ai trông chẳng e lệ, rụt rè, líu lo cơ
chứ.
Mình có muốn giữ yên bàn tay mãi cũng không kềm được, cái vẻ
nhún nhún của đôi vú nó làm cho mình phải động đậy, phải xục
xịch. Cái vú đang mềm, rắn dần lại và trở nên sượng sượng
tựa trái xoài. Nắn nắn nhận ra quả sữa ì ọp trật qua trật
lại, không thích măn cũng phải măn, hai núm vú èo uột ló ra
ló vô thấy ghét.
Bàn tay vô hình dung chụm lại xoa khắp từng bầu, mơn cái
quầng cho sưng xỉa ra và lôi cái đầu vú dài thoòn cho đã. Vẻ
lim dim của người đối diện làm cho tay mình điêu luyện hơn,
day, vò, vuốt và lòng rạo rực tăng dần.
Người nữ được rung cảm, ưỡn cao ngực ra hứng chịu. Hai vú
càng cong tếu lên, bàn tay vặt không ngưng để đầu vú thẳng
căng, không co dúm lại. Đến khi chúng nhọn hoắt thì ta lao
xao, chỉ thập thò muốn ghé ngay môi, lưỡi, miệng vào mà hôn,
liếm hay cắn nút.
Bạn cứ thử tưởng tượng nó đã cách gì. Bảo sao chục đàn ông
thì hết mười người mê cặp vú. Mê không nói làm gì, còn giành
giựt nhau, thậm chí đến con cũng muốn đuổi đi chỗ khác chơi
để chỉ riêng bố được quyền sờ, nghịch, vò, bóp, măn, vê,
liếm, bú, mút, chà vú vợ.
Đấy là mới đề cập đến vú. Đằng này với cô chủ tôi lại còn bợ
ôm được cả nơi lồn. Cái vật bé tí xíu mà làm lung lay bao
triều đại, bao anh hùng hảo hán, bao đấng mày râu sừng sỏ
trên đời.
Con bướm lơ mơ ghé đóa hoa, hoa còn muốn gục. Nói gì cái chỗ
ấy mà mở banh ra cho trai tráng nhìn, tôi đố anh nào đường
hoàng bước bỏ đi thì tôi xin tôn là bậc thánh. Nó chẳng là
gì mà lại làm thất điên bát đảo những con người dù là hiền
lành nhất.
Đến đỗi nửa đêm nửa hôm cũng phải bò dậy : đang đêm đốt đèn
đi đâu đó (còn đi đâu nếu chẳng phải là), đi đụ đĩ, đếch
đoán định đi đâu. Bởi vì lồn ám ảnh thì cóc ngủ được. Cóc
ngủ được thì con cò mấp máy suốt đêm thâu, không đề xạc thì
súng hỏng hóc bỏ mẹ.
Tôi đinh ninh đã có lần đầu thì nhất định sẽ có lần sau. Cứ
nghĩ thế, tôi đã thấy phơi phới lòng đòi hỏi. Vừa đúng lúc
cô vợ ngoan của tôi bò lại nũng nịu : ủa, anh chưa ngủ được
hả, hay tại còn mệt.
Tôi quàng tay lôi em xuống, nói nho nhỏ : anh nhớ em. Chỉ
nghe : đừng mà anh, em chưa cho con bú, nhưng tôi xục vô và
chỉ loáng sau lại nghe hổn hển : anh thiệt kỳ, lúc nào cũng
ngỏng lên được.
Sau đó thì quí vị biết rõ chuyện gì xảy ra rồi.
(Hết Phần
23 ... Xin
mời đón xem tiếp
Phần
24) |