Khi Tôn Nhị Nương lạy Võ Tòng rồi thì nói với
Võ Tòng rằng :
- Thiệt khi ban đầu tôi thấy nhơn huynh là người bị phát phối
thì tôi cũng không có ý muốn làm hại đến chừng nghe lời của nhơn
huynh có hơi muốn ghẹo nguyệt trêu hoa thì tôi đem lòng giận ,
cho nên mới làm như vậy đó.
Võ Tòng nói :
- Tôi là người lòng dạ cứng cỏi lắm , không hề biết động niệm tà
dâm, vì tôi đã có nghe tiếng chổ này rồi, lại trong khi ấy , tôi
thấy tẩu tẩu ngó chừng cái gói của tôi hoài , thì tôi đã biết ý
, cho nên nói như vậy đặng cho tẩu tẩu làm cách gì mà xem chơi ,
song rượu độc ấy tôi không có uống vào bụng chút nào, cũng có ý
muốn trừ tẩu tẩu , đặng làm phước cho mấy người đi đường. Vì vậy
cho nên mới xúc phạm đến tẩu tẩu , cũng đã nặng tay, xin tẩu tẩu
miễn chấp.
Trương Thanh cả cười rồi dọn tiệc thết đải Võ Tòng.
Võ Tòng nói :
- Huynh trưởng có thuốc chi giải cho hai người Công sai tĩnh lại
chăng ?
Trương Thanh nói :
- Vậy chớ Ðô đầu bị tội chi phải phát phối như vầy ?
Võ Tòng thuật hết các việc giết chị dâu cho vợ chồng Trương
Thanh nghe, thì vợ chồng Trương Thanh đều khen phải.
Trương Thanh bèn nói với Võ Tòng rằng :
- Nếu Ðô đầu đến Mạnh châu , tôi e chịu cực không nổi đâu , chi
bằng giết phứt hai đứa Công sai, rồi tôi dắt thẳng lên Nhị Long
sơn nhập lỏa theo Lổ Trí Thâm thì hay hơn.
Võ Tòng nói :
- Huynh trưởng có lòng đoái thương như vậy, tôi cũng đội ơn,
song tôi thuở nay hay ghét dữ ưa lành ; lại hai người Công sai
đây ăn ở với tôi tử tế lắm , nếu tôi làm điều ấy , ắt là thiên
lý bất dung. Vậy xin huynh trưởng cứu cho nó tĩnh lại thì là ơn
trọng lắm.
Trương Thanh nói :
- Nếu Ðô đầu có lòng trượng nghĩa như vậy , thì tôi cũng phải
cứu tĩnh chúng nó.
Bèn khiến vợ lấy thuốc giải mà đưa cho hai người Công sai.
Giây lâu hai người Công sai tĩnh dậy nói với Võ Tòng rằng :
- Rượu ấy thiệt là ngon lắm, chúng tôi không uống bao nhiêu mà
đã say mùi say mẩn , để khi tôi về đến đây , tôi cũng ghé mua
nữa uống chơi.
Võ Tòng , Trương Thanh và Tôn Nhị Nương đều cả cười, rồi mời hai
người Công sai ngồi lại ăn uống nữa.
Ðương khi ăn uống thì Võ Tòng thuật hết các việc Tống Giang là
người trượng nghĩa sơ tài cho Trương Thanh nghe.
Trương Thanh nói :
- Tôi cũng có nghe danh Tống Công Minh, thiên hạ đều gọi là Cập
Thời Võ.
Mản tiệc rồi Trương Thanh dọn dẹp chổ nằm cho Võ Tòng và hai
người Công sai an nghĩ .
Ðêm ấy Võ Tòng thuật hết các việc bị thuốc mê cho hai người Công
sai nghe. Hai người Công sai đều cả kinh và cám ơn Võ Tòng lắm.
Ngày thứ Võ Tòng muốn từ giả ra đi, hai vợ chồng Trương Thanh
năn nỉ cầm ở lại đặng thết đải cho phỉ tình . Rồi lại xin kết
nghĩa anh em với Võ Tòng.
Võ Tòng vâng chịu, bèn luận theo tuổi tác thì Trương Thanh lớn
hơn Võ Tòng chín tuổi, cho nên Võ Tòng kính Trương Thanh làm anh.
Kết nghĩa xong rồi, Võ Tòng từ giả ra đi.
Hai vợ chồng Trương Thanh đưa Võ Tòng đi một đổi xa xa rồi mới
trở lại.
Võ Tòng đi đến Mạnh châu rồi thì hai người Công sai đem tờ công
văn dâng cho quan Phủ doản.
Quan Phủ doản xem tờ công văn rồi , làm tờ phê văn giao cho hai
người ấy trở về.
Rồi đó quan Phủ doản khiến người dẫn Võ Tòng đến An Bình trại mà
giao cho Quản dinh và Sai phát.
Khi Võ Tòng đi đến An Bình trại thì thấy có mười mấy người phạm
nhơn đến nói với Võ Tòng rằng :
- Nếu nhà ngươi có thơ của ai gởi gấm , cùng là tiền bạc chi ,
thì cầm sẳn trên tay, đặng chút nữa Sai phát đến đây, đưa ra cho
mau mà lo lót với va , dầu có bị Sát oai bổng đi nữa thì cũng
nhẹ bớt cho. Nếu không tiền bạc và thơ từ chi hết , ắt là bị một
trăm hèo Sát oai bổng chớ chẳng không. Vả chúng ta cũng là bọn ở
tù với nhau, cho nên phải nói cho ngươi hay , đặng tính trước
đi.
Võ Tòng nói :
- Liệt vị có lòng thương tôi như vậy, tôi cũng đội ơn , song tôi
muốn chờ đến đó đặng coi thử thể nào. Như nó dùng lời êm ái mà
xin tôi thì tôi sẽ cho , còn như nó nói cứng với tôi thì một
đồng tôi cũng không lọi.
Các phạm nhơn nói :
- Nhà ngươi đừng có nói như vậy. , e khi cự không lại nó đâu. Vì
lời tục có nói rằng : Hễ vào nhà thấp thì phải cúi đầu. Chi bằng
giả dại qua ải , lấy của che thân thì hay hơn.
Nói vừa dứt lời kế thấy Sai Phát bước vào , các phạm nhơn thấy
Sai phát tới , thì bõ đi tản ra hết.
Sai phát bước vào hỏi rằng :
- Thằng nào là tù mới ở đâu ?
Võ Tòng nói :
- Tù mới là tôi đây.
Sai phát nói :
- Mi cũng là một tay hảo hớn , ta nghe ngày trước mi có đánh cọp
tại Kiển Dương cang và cũng có làm chức Ðô đầu nữa , lẻ thì mi
hiểu việc lắm. Té ra mi là thằng bất thức thời vụ , hay là mi
tưởng rằng mi có tài đánh cọp thì ta phải kiêng mi chăng ? Nầy
ta nói cho mi biết , mi đánh cọp là khi trước kia , chớ bây giờ
mi đánh mèo cũng không đặng nữa.
Võ Tòng cả giận mà rằng :
- Mi muốn ta lo lót với mi, thì phải nói làm sao kìa , chớ nói
như vậy một chữ ta cũng không cho đâu. Nói thiệt, bạc ta có hiếm
trong túi đây , song ta để mua rượu mà uống , còn mi có muốn xin
thì ta cho mi ít thoi mà thôi.
Sai phát nổi giận phủi đít ra đi.
Các phạm nhơn thấy vậy bước lại nói với Võ Tòng rằng :
- Tại nhà ngươi nói mấy lời ấy, chắc là Sai phát đi nói với Quản
dinh đặng hại tánh mạng nhà ngươi đó.
Võ Tòng nói :
- Tôi chẳng thèm sợ nó đâu, hễ nó hiền thì tôi hiền với , nếu nó
sanh dữ thì tôi cũng dữ lại.
Nói vừa dứt lời xảy có ba bốn người bước vào kêu rằng :
- Tù mới ở đâu ?
Võ Tòng nói :
- Có ông đây, chúng bây làm cái gì mà chộn rộn lắm vậy ?
Mấy người ấy làm thinh bước lại dắt Võ Tòng đến nhà khách và
khiến đứng ngay trước mặt Quãn dinh.
Quản dinh khiến nấy người ấy mỡ gông cho Võ Tòng rồi nói với Võ
Tòng rằng :
- Phép luật của Thái Tổ hoàng đế để lại hễ tù phát phối mới đến
phải đánh một trăm hèo, kêu là Sát oai bổng.
Võ Tòng nói :
- Làm gì thì làm, song đừng căng nọc, để ta nằm cho mà đánh ,
nếu ta có nhúc nhích một chút, thì chúng bây đừng kêu ta là Ðả
hổ Võ Tòng. Ta cho chúng bây đánh ta tới chín mươi chín hèo, nếu
ta có rên la một tiếng thì bất hết đi mà đếm trở lại.
Hai người ấy đều cười rằng :
- Thằng điên này muốn liều thác , vậy thì đánh cho hẳn hòi, coi
thử nó chịu nổi hay không. Quân nhơn vừa lấy hèo ra, xảy có
người bước đến kề miệng vào tai Quãn dinh mà nói nhỏ. Nói rồi
thì thấy Quản dinh lại kiếm chuyện gở ra mà rằng :
- Võ Tòng, mi đi dọc đàng, cảm lấy sương tuyết mà mang bịnh phải
chăng ?
Võ Tòng nói :
- Không , ta chẳng hề có bịnh chi hết, rượu uống đặng, thịt ăn
đặng, cơm ăn đặng, đi đứng đặng và chịu đòn đặng.
Quản dinh nói :
- Thế khi thằng nầy nhiệt đà nhập lý rồi, cho nên nó phát cuồng
như vậy. Thôi, hãy để dành một trăm hèo Sát oai bổng chờ nó lành
mạnh rồi sẽ hay.
Tên quân cầm hèo biết ý Quản dinh, bèn bước lại nói nhỏ với Võ
Tòng rằng :
- Ấy là Tướng công có lòng thương ngươi , vậy ngươi hãy nói phứt
rằng có bịnh, đặng cho khỏi đòn thì hay hơn.
Võ Tòng nói :
- Chẳng có bịnh chi hết, đánh thì đánh phứt đi cho rồi, ta không
thèm để thiếu đâu.
Ai nấy nghe nói đều tức cười.
Quãn dinh cũng cười rằng :
- Thằng nầy không xuất hạn đặng, cho nên nó nhiệt cực mà phát
cuồng. Thôi, đừng thèm nghe nó làm chi, hãy giam về lại nơi
phòng riêng cho rảnh.
Quân sĩ vâng lời, dắt Võ Tòng đến nơi phòng riêng để ở thông thả
một mình , không có trăng trói chi hết.
Tên quân ấy nói với Võ Tòng rằng :
- Quản dinh có lòng thương ngươi lắm , nên mới để cho ngươi ở
phòng riêng một mình , chổ này là chổ sạch sẽ và sung sướng hơn
hết.
Nói rồi liền bõ đi.
Kế mấy người phạm nhơn đến hỏi Võ Tòng rằng :
- Thế khi nhà ngươi có người thân thích nào gửi thơ từ gì cho
Quản dinh , cho nên Quản dinh mới tha đánh cho ngươi như vậy ?
Võ Tòng nói :
- Tôi chẳng có ai gởi thơ từ chi hết, tại nó muốn làm sao thì
làm, tôi có biết đâu.
Các phạm nhân nói :
- Nếu không có ai gửi thơ từ mà nó làm như vậy, thì chắc là nó
muốn hại nhà ngươi cách khác đó.
Võ Tòng nói :
- Nó còn cách gì nữa ?
Các phạm nhân nói :
- Ðến chiều đây nó đem cơm gạo hẩm mà ép ngươi ăn cho no, rồi nó
dắt ngươi xuống hầm đất mà treo dộng đầu ngươi xuống hầm ấy ,
giây lâu thì ngươi lộn ruột mà thác.
Võ Tòng hỏi :
- Còn cách chi nữa chăng ?
Các phạm nhơn nói :
- Còn có một cách nữa, nó bắt ngươi trói lại và căng nằm ngửa
ra, rồi lấy một bao cát mà dằn trên bụng, giây lâu ngươi cũng
phải thác.
Võ Tòng lại hỏi rằng :
- Còn có cách chi nữa chăng ?
Các phạm nhơn nói :
- Thiếu chi cách cực khổ , song không lấy chi làm độc, duy có
hai cách ấy là độc hơn mà thôi.
Nói rồi đi tản ra hết, giây lâu có một tên quân bưng đến một mâm
rượu thịt ê hề, để trước mặt Võ Tòng mà rằng :
- Quản dinh sai tôi đem rượu thịt đến cho Ðô đầu điểm tâm.
Võ Tòng nghĩ rằng :
- Cớ chi nó lại cho ta ăn điểm tâm nữa kìa ! Thôi, ăn thì ta ăn,
đặng coi thử nó làm gì ta nào ?
Bèn ăn uống no nê rồi khiến tên quân ấy dọn mâm đi.
Khi tên quân ấy bưng mâm đi rồi, thì Võ Tòng ngồi nghĩ mà cười
thầm rằng :
- Ðể coi nó làm cách gì , nó đã muốn hại ta sao còn cho ăn sung
sướng như vầy ?
Chiều lại thấy một tên quân đem đến một mâm cơm , đầy những
miếng ngon vật lạ mời Võ Tòng ăn.
Võ Tòng nghĩ rằng :
- Thế khi nó cho ta ăn no đặng đầy bụng, rồi nó treo ngược lên
cho mau chết đây chăng ? Thôi , cứ thây kệ nó, chết no hơn sống
thèm. Hễ nó cho ăn thì ta cứ việc ăn đầy bụng , chừng nào tới
đâu sẽ hay.
Bèn ngồi lại ăn hết mâm cơm ấy. Giây lâu thì thấy có một người
vác đến một cái thùng tắm , một người bưng một thùng nước nóng,
đem đến mời Võ Tòng tắm rửa.
Võ Tòng nghĩ rằng :
- Thế khi nó khiến ta tắm rửa cho sạch sẻ, đặng nó có làm thịt
ta chăng ? Tuy vậy ta cũng không sợ, sẳn nước đây ta cũng tắm
chơi cho mát.
Khi Võ Tòng tắm rửa rồt thì lại có một tên quân đem mùng đến
giăng , đem nệm đến trải, rồi nói với Võ Tòng rằng :
- Chừng nào Ðô đầu buồn ngủ thì đóng cửa lại mà ngủ.
Nói rồi liền bỏ ra để Võ Tòng đóng cửa lại lên giường mà nằm và
nghĩ rằng :
- Không biết chúng nó làm cách gì mà dị kỳ như vậy ? Thôi để coi
thử đêm nay nó làm thế chi đặng hại ta ?
Té ra đêm ấy cũng bằng yên vô sự.
Rạng ngày Võ Tòng thức dậy mở cửa phòng ra thì thấy tên quân ấy
bưng nước rửa mặt đến cho Võ Tòng rửa.
Võ Tòng rửa rồi , thì có một tên quân khác đem rượu thịt đến mời
Võ Tòng ăn uống.
Võ Tòng nghĩ rằng :
- Ln này làm cái gì lạ thiệt ! Thôi ta cũng cớ việc ních no đi.
Ăn uống xong rồi, thì tên quân ấy lại nói với Võ Tòng rằng :
- Phòng này chật hẹp, không đặng sạch sẽ, cho nên Quản dinh
khiến tôi mời Ðô đầu đến ở nơi phòng khác, đã rộng rải lại sạch
sẽ hơn.
Võ Tòng nghĩ rằng :
- Thế khi hôm nay nó đem ta đi chổ khác đặng hại ta đây. Thôi ta
cũng thử nó coi cho biết nó làm cách gì nữa. Bèn cuốn chiếu, xếp
mền mà theo tên quân ấy.
Ðến nơi thì thấy phòng rộng rải và sạch sẽ hơn , lại có mùng mền
sẳn sàng.
Võ Tòng vào phòng ấy mà ở.
Từ ấy thì ngày nào cũng có người đem rượu thịt đến cấp dưỡng cho
Võ Tòng.
Ngày kia Võ Tòng đi dạo chơi , thấy các người phạm nhơn ấy làm
việc nặng nề cực khổ lắm. Nhằm lúc khí trời nóng nực, mồ hôi đổ
dầm mà mà cũng không dám nghĩ .
Võ Tòng thấy vội hỏi rằng :
- Coi bộ các anh mệt lắm. sao không nghĩ , tội gì làm cực khổ
lắm vậy ?
Các phạm nhơn cười rằng :
- Như vầy cũng là sướng lắm, còn có người khác vì không lễ vật
cho nên bị giam cầm nơi đại lao thì lại cực bằng mười cái cực
ấy.
Võ Tòng nghe nói thì nghĩ rằng :
- Lạ nầy tù thì cũng đồng tù, sao lại kẻ sướng người cực như vậy
? Không biết lũ này nó muốn làm cách chi đây ?
Nghĩ như vậy bèn đi thẳng lại Thiên vương đường mà xem, thấy nói
lò đốt giấy có một cái đôn đá xanh rất lớn , Võ Tòng ngồi trên
đôn ấy xem chơi một hồi, rồi trở về phòng thì thấy có người đem
rượu thịt đến chờ mình.
Võ Tòng cũng cứ việc ăn no như thường. Từ ấy cũng bình yên vô
sự.
Cách ít ngày , Võ Tòng hỏi người đem cơm rằng :
- Vậy chớ ai khiến ngươi đem cơm cho ta ăn bấy lâu đó ?
Người ấy đáp rằng :
- Tôi là người của Quản dinh , cho nên vâng lịnh Tiểu Quản dinh
đem những rượu thịt ấy cho Ðô đầu ăn.
Võ Tòng nói :
- Vả ta là tù tội, không có làm chi với Tiểu Quản dinh , vì ý gì
Tiểu Quản dinh lại hậu đải ta lắm vậy ?
Người ấy nói:
- Việc ấy tôi không rõ , Tiểu Quản dinh dạy tôi cớ việc lo cơm
nước cho Ðô đầu, rồi năm ba tháng người sẽ nói chuyện.
Võ Tòng nói :
- Việc nầy cũng lạ, ta nghĩ không ra, ban đầu thì chẳng nói làm
chi, chớ bây giờ cũng đã lâu rồi, như ta không rõ ý gì, cứ việc
ăn thịt uống rượu của người hoài thì trong lòng ta cũng nhột
nhạt lắm. Vậy ngươi chỉ cho ta biết Tiểu Quản dinh là người nào
, đặng ta nói chuyện một đôi lời, cho biết tình ý thế nào, thì
ta mới ăn của nầy đặng.
Người ấy nói :
- Tiểu Quản dinh là người ngày trước đứng nói nhỏ với Quản dinh
trong khi đem Ðô đầu ra đánh đó.
Võ Tòng nói :
- Thế thì ta cũng nhờ có Tiểu Quản dinh mà khỏi bị một trăm sát
oai bổng đây.
Người ấy nói :
- Phãi đó.
Võ Tòng nói :
- Lạ nầy ! Vả ta là người ở Thanh Hà huyện, còn Tiểu Quản dinh
là người ở Mạnh châu , hai đàng thuở nay không quen biết chi với
nhau, sao Tiểu Quản dinh lại hậu đãi ta lắm vậy ? Ta nghĩ chắc
cũng có duyên cớ chi đây chớ chẳng không. Nay ta hỏi ngươi một
điều, vậy chớ Tiểu Quản dinh tên họ là chi thì ngươi nói cho ta
biết.
Người ấy nói :
- Tiểu Quản dinh tên là Thi Ân hiệu là Kim Nhãn Bưu.
Võ Tòng nói :
- Thế khi Tiểu Quản dinh cũng là người hảo hớn, cho nên mới biết
thương hảo hớn như vậy. Xin ngươi làm ơn mời người lại đây cho
ta biết mặt, thì ta mới dám ăn mâm cơm nầy.
Người ấy nói :
- Tiểu Quản dinh có dặn tôi rằng : Nếu Ðô đầu có hỏi thì đừng
nói điều chi hết , để chờ năm ba tháng người sẽ đến ra mắt Ðô
đầu.
Võ Tòng nói :
- Ðừng có nói láo, phải mau mau đi mời Tiểu Quản dinh lại đây.
Người ấy không chịu đi, Võ Tòng nổi nóng muốn đánh người ấy.
Người ấy sợ bõ ra đi.
Giây lâu thì có Thi Ân bước đến lạy Võ Tòng.
Võ Tòng đáp lễ mà rằng :
- Vả tôi là người tù tội, thuỡ nay chưa biết Tiểu Quản dinh ,
chẳng hay ý gì Tiểu Quản dinh đã cứu tôi khõi bị đòn lại cho tôi
ăn uống rất hậu như vậy ? Vả tôi không có công ơn gì hết, nay
Tiểu Quản dinh làm đến thể ấy, thì tôi lấy làm hổ thẹn trong
lòng lắm.
Thi Ân nói :
- Nguyên tôi nghe danh huynh trưởng đã lâu , ngặt vì đường sá xa
xuôi cho nên không thế nào mà gặp nhau đặng. Ngày nay mới gặp
huynh trưởng đây, thì tôi cũng muốn làm quen lắm. Ngặt vì chưa
có ơn chi với huynh trưởng, cho nên tôi thẹn lòng mà không dám
ra mặt.
Võ Tòng nói rằng :
- Khi nảy người ở với Tiểu Quản dinh có nói với tôi rằng :
- Tiểu Quản dinh chờ năm ba tháng, rồi sẽ nói chuyện với tôi ,
chẳng biết Tiểu Quản dinh có nói lời ấy chăng ?
Thi Ân nói :
- Cái thằng ấy làm sao mà dại dột lắm vậy ! Tôi đã căn dặn nó
hoài, bảo nó đừng nói cho huynh trưởng hay ; té ra nó đã nói với
huynh trưởng rồi.
Võ Tòng nói :
- Tiểu Quản dinh tính cách gì làm cho tôi nghĩ nát ruột mà cũng
không hiểu Tiểu Quản dinh đặng , bây giờ Tiểu Quản dinh phải nói
thiệt cho tôi rõ , vậy chớ trong ý Tiểu Quản dinh muốn nói
chuyện chi với tôi ?
Thi Ân nói :
- Nay đứa ở của tôi đã nói lỡ cùng huynh trưởng rồi , không lẻ
tôi giấu nữa đặng nên tôi phải tỏ thiệt cho huynh trưởng nghe.
Nguyên tôi có một chuyện không ai giúp nổi hết, duy có một mình
huynh trưởng giúp đặng thôi, song bấy lâu tôi nghĩ vì huynh
trưởng là người ở phương xa mới đến đi đường mệt mõi, khí lực
cũng đã giảm suy. Vậy xin huynh trưởng hãy an dưỡng tinh thần
năm ba tháng, đặng cho khí lực sung túc đã , rồi tôi sẽ nói hết
chuyện ấy cho huynh trưởng nghe.
Võ Tòng nghe nói cười rằng :
- Tiểu Quản dinh chưa rõ, để tôi nói lại cho Tiểu Quản dinh
nghe. Năm ngoái tôi đau rét đã ba tháng, bịnh mới với mạnh thì
tôi đi ngang qua Kiển Dương Cang lại nhằm lúc say rượu nữa. Như
vậy, mà tôi còn đánh với cọp ấy , có ba thoi hai đạp cũng trừ
đặng cọp ấy thay, huống chi ngày nay khí lực tôi cường mạnh mẻ
như vầy , dầu Tiểu Quản dinh muốn dùng tôi điều chi thì tôi cũng
làm nổi. Nếu Tiểu Quản dinh không tin thì đi với tôi đến Thiên
vương đường, đặng tôi xách cái đôn bằng đá xanh đó cho Tiểu Quản
dinh xem.
Thi Ân nói :
- Cha chã, cái đôn ấy nặng hơn năm trăm cân, tôi đây không ai
giở nổi hết .
Võ Tòng nói :
- Thôi, Tiểu Quản dinh hãy đi với tôi lại đó xem cho biết sức
mạnh của tôi thể nào.
Thi Ân nghe theo, bèn đi với Võ Tòng thẳng đến Thiên vương
đường.
Võ Tòng bước lại lắc chiếc đôn ấy mà cười rằng :
- Lúc nầy tôi đã yếu gân rồi , e khi xách cái đôn nầy không nổi.
Thi Ân nói :
- Ðôn ấy nặng hơn năm trăm cân, xách làm sao nổi đặng ?
Võ Tòng nói :
- Tuy vậy, để tôi xách cho Tiểu Quản dinh xem.
Bèn ôm cái đôn ấy vác lên vai đi một hồi , rồi bõ xuống rất mạnh
làm cho lún hết một thước đất. Các phạm nhơn ở Thiên vương đường
thấy vậy đều kinh hải.
Võ Tòng lại xách cái đôn ấy đem ra ngoài sân mà nhồi lên trên
không , làm cho cái đôn ấy rớt xuống lún đất gần một trượng, rồi
Võ Tòng lại ôm đôn ấy để vào chổ cũ.
Thi Ân thấy vậy bước lại đỡ Võ Tòng ngồi lên đôn rồi quì lạy mà
rằng :
- Huynh trưởng thiệt là thiên thần, chẳng phải là phạm nhơn đâu.
Các phạm nhơn thấy vậy cũng quì lạy mà rằng :
- Quả thiệt là thần nhơn .
Rồi đó Thi Ân mời Võ Tòng đến nhà riêng của mình.
Võ Tòng nói :
- Bây giờ Tiểu Quản dinh đã biết sức mạnh của tôi chưa ? Vậy
Tiểu Quản dinh muốn dùng tôi điều chi , xin nói cho tôi biết.
Thi Ân nói :
- Xin huynh trưởng hãy ngồi đây chờ giây phút, đặng cha tôi ra
mắt huynh trưởng rõ sẽ nói chuyện cho huynh trưởng nghe.
Võ Tòng nói :
- Nếu Tiểu Quản dinh có việc chi thì tôi cũng gánh vác mà làm
thế cho. Bằng có chút chi dụ dự thì không phải là con người. |