Bấy giờ Tống Công Minh nói :
- Hiện nay sơn trại ta đương thiếu lương và gần đây có phủ Đông
Bình và Đông Xương đều là những nơi trù phú, mà chúng ta xưa nay
vẫn chưa từng quấy nhiễu một ai. Vậy ngày nay tôi cùng Viên
ngoại rút thẻ xem ai rút phải thẻ nào thì đem binh đến đó vây
lấy lương thảo rồi ai đánh được trước thì làm chủ Lương Sơn.
Ngô Dụng nói :
- Thế thì rất phải lắm.
Lư Tuấn Nghĩa gạt đi mà rằng :
- Không thế được, huynh trưởng tất làm chủ sơn trại tôi không
khi nào dám thi công như thế.
Tống Giang nhất định thi hành liền sai Bùi Tuyên viết hai cái
thẻ đem ra khấn trời đất quỷ thần rồi Tống Giang cùng Lư Tuấn
Nghĩa phải mỗi người rút một cái ; khi mở ra xem Tống Giang rút
thẻ Đông Bình Phủ Lư Tuấn Nghĩa rút thẻ Đông Xương Phủ. Tống
Giang liền truyền lệnh cất quân mã chia làm hai đạo để đi đánh ;
bọn Tống Giang thì có Lâm Xung, Hoa Vinh, Lưu Đường, Sử Tiến,
Yến Thuận, Lã Phương, Quách Thịnh, Hàn Thao, Bành Dĩ, Khổng
Minh, Khổng Lượng, Giải Trân, Giải Bảo, Vương Nuỵ Hổ, Nhất
Trượng Thanh, Trương Thanh, Tôn Nhị Nương, Tôn Tân, Cố Đại Tẩu,
Thạch Dũng, Úc Bảo Tứ, Vương Đình Lục, Đoàn Cảnh Trụ, tất cả hai
mươi viên đầu lĩnh và một vạn quân mã bộ và ba viên đầu lĩnh
thuỷ quân là Nguyễn Tiểu Nhị, Nguyễn Tiểu Thất, Nguyễn Tiểu Ngũ
đều đem chiến thuyền đi tiếp ứng.
Bọn Lư Tuấn Nghĩa có Ngô Dụng, Công Tôn Thắng, Quan Thắng, Hồ
Duyên Chước, Chu Đồng, Lôi Hoành, Sách Siêu, Dương Chí, Đan Đình
Khuê, Nguỵ Định Quốc, Tuyên Tân, Hắc Tư Văn, Yến Thanh, Dương
Lâm, Âu Bằng, Lăng Chấn, Mã Lâm, Đặng Phi, Thi Ân, Phàn Thuỵ,
Hạng Sung, Lý Cổn, Thời Thiên, Bạch Thắng tất cả hai mươi viên
đầu lĩnh đem một vạn quân mã bộ và ba viên đầu lĩnh thuỷ quân là
Lý Tuấn, Đồng Uy, Đồng Mãnh dẫn chiến thuyền đi tiếp ứng còn các
đầu lĩnh khác đều ở nhà coi trại.
Khi cắt đặt xong Tống Giang dẫn bộ hạ đi đánh núi Đông Bình, Lư
Tuấn Nghĩa dẫn các đầu lĩnh đi đánh phủ Đông Xương. Hôm đó mồng
một tháng ba khí trời ấm áp dễ chịu Tống Giang dẫn một toán quân
đến một nơi tên An Sơn Trấn cách phủ Đông Bình chừng hai ba dặm
hạ trại ở đó. Tống Giang bảo với các tướng rằng :
- Phủ Đông Bình có quan Thái thú là Trịnh Vạn Lý và một người
Giám binh đô giám là Đổng Bình người Đảng quận tỉnh Hà Đông
khiến hai cây thương rất giỏi sức khoẻ muôn người không địch nổi
người ta vẫn gọi là Song Thương tướng xưa nay. Vậy ngày nay ta
đánh thành trì trước nhất phải lấy lễ mà đãi, nghĩa là ta sai
hai tướng đưa chiến thư trước nếu họ bằng lòng thì thôi không
đánh, bằng không ta sẽ thi hành để cho họ không còn trách ta
được điều gì nữa, hiện nay ai có thể đưa thơ cho ta được ?
Nói dứt lời thì thấy Úc Bảo Tứ chạy ra ứng lời nói lên rằng :
- Chúng tôi có biết mặt Đổng Bình vậy tôi xin đi đưa thư phen
này.
Đoạn rồi lại thấy Vương Đình Lục chạy ra nói rằng :
-Chúng tôi mới đến sơn trại chưa có chút công lao vậy xin cùng
đi một thể.
Tống Giang nghe nói cả mừng liền viết thư nói vay lương thảo đưa
cho hai người đem đi.
Bấy giờ Trịnh Thái thú đương ngồi bàn việc quân với Đổng Đô giám
chợt thấy người báo :
- Tống Giang sai người hạ chiến thư đến.
Trịnh Thái thú gọi Úc Bảo Tứ và Vương Đình Lục vào, hai người đi
vào đưa thư lên Trịnh Thái thú, Thái thú xem xong bào với Đổng
Bình rằng :
- Họ định vay tiền lương ở đây ta nên định như thế nào ?
Đổng Bình nghe nói cả giận bắt đem Úc Bảo Tứ và Vương Đình Lục
ra chém, Trịnh Thái thú gạt đi mà rằng :
- Xưa nay hai nước đánh nhau không bao giờ lại đi chém người lai
sứ, bây giờ cứ đánh cho mỗi người mấy chục roi rồi đuổi họ về
xem họ xử trí làm sao ?
Đổng Bình nghe nói vẫn còn tức giận sai trói hai người lại đánh
bật máu tươi rồi đuổi ra ngoài cổng phủ. Hai người bị đòn khóc
lóc với Tống Giang, Tống Giang nghe nói đùng đùng nổi giận cho
hai người về nghỉ ở sơn trại rồi mới bàn việc quân. Chợt thấy Sử
Văn Long Sử Tiến đứng trước trướng kêu lên rằng :
- Trước đây ở phủ Đông Bình tiểu đệ có quen một đứa con hát tên
là Lý Thuỵ Lan rất là thân mật vậy nay tôi xin đem ít tiền lẩn
vào trong thành trọ tạm nhà nó. Ca ca ước định ngày đánh nhau
đợi cho Đổng Bình ra ngoài thành tôi sẽ đốt lửa ở cổ lâu mà hợp
đánh làm một thì có thể thành công ngay được.
Tống Giang nghe nói khen phải liền ưng lời truyền lệnh cho đi,
Sử Tiến lấy tiền nong gói vào trong gói rồi giắ ngầm khí giới mà
bái tạ ra đi Tống Giang dặn với rằng :
- Hiền đệ vào đó phải lựa cơ tiến thoái ta ở ngoài này chờ tin
tức rồi mới dám động.
Sử Tiến vâng lời quay ra lẻn vào thành mà thẳng tới nhà Lý Thuỵ
Lan khi Sử Tiến tới nơi Đại Bá lấy làm kinh ngạc liền mời vào
nhà trong gọi con gái là Lý Thuỵ Lan ra tiếp đãi, Lý Thuỵ Lan
mời Sử Tiến lên trên gác mà hỏi rằng :
- Lâu nay không thấy bóng vía ở đâu sau nghe nói nhập đảng với
Lương Sơn Bạc làm Đại vương ở đấy Quan Tư vẫn yết bảng truy nả
không được, mấy hôm nay thấy đồn là quân mã Tống Giang kéo đến
đánh thành để lấy lương thực vậy sao anh lại lẩn đến đây được ?
- Chẳng giấu gì nàng hiện tôi đương làm đầu lĩnh ở Lương Sơn Bạc
mà chưa có chút công lao gì, nay Ca ca đến đánh thành ở đây tôi
nói rõ chuyện nàng cho Ca ca biết và đến đây để dò thám xem sao
? Đây có một ít vàng bạc đem đưa cho nàng chi dụng xin chớ để vỡ
chuyện ra mà khốn... Nay mai xong việc tôi sẽ đón gia quyến
nagn2 lên núi một thể cho vui.
Lý Thuỵ Lan gật gù vâng lời cất vàng bạc đi rồi đem rượu ra
thiết đãi, đọan rồi Lý Thuỵ Lan mới xuống nhà bàn với Đại Bá
rằng :
- Sử Tiến xưa nay vốn đi lại với nhà ta tử tế hiện nay hắn làm
giặc đi với bọn Lương Sơn nếu chứa hắn ở đây không khéo thì nguy
cả.
Đại Bá đáp rằng :
- Bọn hảo hán của Lương Sơn Bạc không phải là chuyện chơi, nếu
ta đãi họ không ra gì nay mai họ phá thành vào đây tất là nguy
cả.
Người vợ đứng bên cạnh nghe mắng luôn rằng :
- Lão già ngu xuẩn biết được việc gì ? Cứ đi ra phủ mà thú ngay
đi đừng để dây luỵ đến mình mà khó chịu.
- Hắn đem bao nhiêu tiền bạc cho mình, nay mình không che chở
cho hắn thì còn ra nghĩa lý gì nữa ?
Mụ vo85 quát lên rằng :
- Thôi đừng nói nữa ! Nhà mình hát xướng kiếm ăn xưa nay chôn
hàng mấy vạn người còn chả cần nữa thì một người ấy thì thấm vào
đâu ? Nếu ông không đi thú thì để tôi ra thú với quan rồi bấy
giờ ra đây gánh tội với nó.
Đại Bá vâng lời mà rằng :
- Được, được vậy cứ bảo con gái thiết đãi hắn ta chớ để lộ
chuyện cho hắn biết để tôi đi với vài người lính đến đây bắt hắn
rồi sẽ đem ra thú quan một thể.
Nói đoạn liền cùng nhau tính kế thi hành, bấy giờ Sử Tiến ngồi
trên lầu thấy Thuỵ Lan đi lên nét mặt khi đỏ khi trắng ra vẻ
thất thường, Sử Tiến liền hỏi rằng :
- Chẳng hay nàng có việc gì trong nhà mà làm ra vẻ kinh hoàng
như vậy ?
- Vừa rồi đi lên thang gác bị vấp một cái suýt ngã nên có dáng
kinh sợ đó.
Nói đoạn cùng ngồi uống nước với nhau được một lát thấy có tiếng
người dưới thang gác bước lên và ngoài cửa sổ có tiếng người kêu
thét, rồi có mấy chục tên lính ập vào sân bắt Sử Tiến trói ghì
lại đem giải vào Đông Bình, khi tới phủ đường Trịnh Thái thú
quát rằng :
- Quân này to gan thưc, một mình trơ trọi dám vào đây dò thám
hay sao ? Phen này không có bố Thuỵ Lan vào báo thì thành Đông
Bình có lẽ nguy vào tay ngươi mất, ngươi phải thú ngay tên Tống
Giang bảo ngươi vào đây làm gì ?
Sử Tiến lặng ngắt không nói một câu nào Đổng Bình quát lên rằng
:
- Quân này không tra tấn thì sao nó chịu nói ?
Trịnh Thái thú liền thét lên đem Sử Tiến ra đánh, đánh hơn trăm
côn Sử Tiến vẫn một mực không nói năng chi cả. Đổng Bình nói
rằng :
- Hãy đem gông gông nó lại cho vào ngục tử tù giam đấy để đợi
bắt được lũ Tống Giang rồi đem giải kinh sư một thể.
Tài cao tất phải mưu cao,
Ở đời kén lựa dễ sao cho toàn ?
Thương thay sắt đá dạ gan,
Đem thân mắc cạm hồng nhan cho đành !
Nói về Tống Giang sai Sử Tiến đi rồi liền viết giấy sang thuật
rõ đầu đuôi cho Ngô Dụng biết, Ngô Dụng xem giấy xong lấy làm cả
kinh nói cho Lư Tuấn Nghĩa biết rồi vội vàng đến trại Tống Giang
để hỏi chuyện. Khi tới nơi Ngô Dụng hỏi Tống Giang rằng :
- Ai bảo Sử Tiến đi như thế ?
Tống Giang đáp :
- Hắn nói hắn thân với đứa con hát ở trong thành nên hắn tình
nguyện đi đó.
- Chết nỗi ! Sao huynh trưởng làm như thế ? Nếu tôi ở đây thì
quyết nhiên không thể cho đi được, xưa nay những tụi xướng ca
vẫn quen lối đưa người cửa trước rước người cửa sau làm hại biết
bao nhiêu người tử tế, dẩu có thân tình đến đâu cũng khó lòng mà
lọt những tay mụ đầu kia được, anh ta đi phen này chắc là nguy
hiểm.
- Nếu vậy quân sư nghĩ kế gì để cứu cho hắn ?
Ngô Dụng liền gọi Cố Đại Tẩu đến mà dặn rằng :
- Bây giờ nàng phải ăn mặc giả làm người nghèo khổ đi vào trong
thành dò la xem tin tức Sử Tiến ra sao, rồi về báo ngay lập tức.
Nếu hắn bị vào trong ngục rồi thì hãy nói khó với người ngục giả
làm chỗ bà con khi trước mà vào đưa cơm rồi khẽ dặn hắn rằng cứ
đêm hôm nguyệt tận ( cuối tháng ) tháng này vào khoảng tối thì
ta kéo quân vào đánh thành bảo hắn phải kiếm chỗ nào mà thoát
thân mới được. Còn nàng cứ đợi ở trong ấy đến đêm hôm nguyệt tận
sẽ phóng lửa lên để ngoài này tiến binh vào đánh.
Nói đoạn lại quay vào bảo với Tống Giang rằng :
- Bây giờ huynh trưởng nên quân đến đánh quận Vấn Thượng để cho
dân chúng phải chạy vào phủ Đông Bình rồi Cố Đại Tẩu lẩn vào đám
ấy mà đi thì không ai biết đến nữa.
Ngô Dụng bàn định xong lại lên ngựa mà về phủ Đông Xương, Tống
Giang cắt Giải Trân, Giải Bảo đem năm trăm quân đi đánh quận Vấn
Thượng, nhân dân trong quận thấy vậy đều dắt díu nhau kéo sang
phủ Đông Bỉnh để lánh nạn. Bấy giờ Cố Đại Tẩu để đầu bù tóc rối
ăn mặc xống áo lam lũ để đánh lộn sòng với bọn dân chúng chạy
vào phủ Đông Bình rồi lang thang giả mặt ăn xin mà đến trước nha
phủ, ngày hôm đó biết Sử Tiến đã bị giam trong lao nàng bèn kiếm
một phạng cơm đưa đến trước cửa đề lao để đợi. Được một lát có
người lính già ở trong lao đi ra Cố Đại Tẩu liền cúi lạy khóc
như mưa như gió người lính già liền hỏi rằng :
- Mụ này đi đâu mà khóc lóc khổ sở thế ?
Cố Đại Tẩu gạt nước mắt khóc sụt sùi mà rằng :
- Trong ngục đây có Sử Đại lang là người chủ cũ của tôi đã mười
năm nay nghe nói đi buôn bán ở những đâu không sao được gặp,
ngày nay không biết bị cớ sao mà bị ở đây giam như thế, tội
nghiệp quá ! Bây giờ không có ai trông nom cơm cháo chi đến, vậy
lão tôi đi xin được lưng cơm nguội muốn đem đến cứu cho ông ta
một bữa dám xin đại ca thương tình mà cho tôi đưa vào thực là
phúc đức cho tôi vạn bội.
- Hắn là bọn giặc ở Lương Sơn đã phạm tử tội ai dám cho mụ vào
đấy được ?
- Thôi thì người ta có chết cũng là thầy trò tình nghĩa xin ông
làm ơn cho tôi vào một chút khỏi mang tội với trời.
Nói xong lại khóc nức nở không thôi, lão lính thấy vậy nghĩ thầm
trong bụng :'' Nếu là đàn ông thì không cho vào được nhưng một
người đàn bà này thì làm gì mà ngại ?'' Nghĩ đoạn liền đưa Cố
Đại Tẩu vào trong lao, bấy giờ Sử Tiến cổ đeo gông lưng mang
xích đương ngồi nghẫm nghĩ trong lao khi thấy Cố Đại Tẩu vào thì
cả kinh không dám nói lên lời, Cố Đại Tẩu giả vờ vừa lấy cơm vừa
khóc đưa cho Sử Tiến ăn, đương khi đó có một tên Tiết cấp còn ít
tuổi chạy đến quát lên rằng :
- Quân quái ! Chỗ tử ngục ai cho ngươi được đến đây mà đưa tin
tức, có muốn sống thì ra ngay không thì chết đòn bây giờ ?
Cố Đại Tẩu biết không thể ngồi được lâu liền khẽ nói với Sử Tiến
rằng :
- Đến đêm nguyệt tận thì liệu thoát thân...
Sử Tiến toan hỏi lại thì người Tiết cấp kéo Cố Đại Tẩu ra ngoài
cửa mất, khi đó Sử Tiến nghe được ba tiếng '' đêm nguyệt tận ''
thì trong bụng hiểu thầm chắc là đêm đó binh mã đánh vào thành
để cứu, chàng liệu định kế để tối hôm ấy kiếm cách thoát thân.
Thấm thoát đến hhai mươi chín có hai tên tiết cấp ngồi nói
chuyện với hau, một tên hỏi :
- Hôm nay là mấy rồi ?
Người nọ liền nhớ ngay đáp rằng :
- Hôm nay là ngày nguyệt tận đêm nay phải mua vàng về lễ cô hồn
ấy.
Sử Tiến nghe thấy chắc hôm nay là ngày ba mươi nguyệt tận chàng
liền quyết kế mong đợi đến đêm để hành sự. Gần tối hôm ấy Sử
Tiến thậýy một người tiết cấp hơi ngà ngà say ngồi gần đó chàng
liền chạy đến mà hỏi vờ rằng :
- Tiết cấp ơi ! Ai ở đằng sau thế kia ?
Tiết cấp nghe hỏi liền quay đầu lại để nom Sử Tiến liền giơ đầu
gông giáng cho một nhát vào đầu chết gục ngay xuống. Đoạn rồi
chàng liền nhặt một hòn đá mà gỡ gông ra rồi hai mắt trợn trừng
trợn trạc mà đi ra sân. Bấy giờ mấy anh lính ngục cũng nửa tỉnh
nửa say ngồi ngay ở đó Sử Tiến chạy đến đánh mấy anh chết còn
mấy anh thì mau chân chạy thoát được, Sử Tiến đánh xonh mấy anh
rồi quay vào tháo gông cho năm sáu mươi người trong ngục và tháo
tung cửa ngục ra để đợi quân vào cứu ứng. Khi đó có người vào
báo với Trịnh Thái thú, Thái thú sầm hẳn mặt lại liền mời Đổng
Bình sang hỏi kế. Đổng Bình nói :
- Cái này chắc trong thành có người dò thám vậy xin cứ cho người
vây chặt lấy bọn tù đó, để tôi thừa thế ra thành bắt tên Tống
Giang về đây. Còn tướng công ở nhà coi giữ thành trì cho cẩn
thận mới được.
Vào khoảng canh tư đêm hôm ấy Đổng Bình dẫn quân mã đến trại
Tống Giang, Tống Giang nghe báo chắc rằng Cố Đại Tẩu lại bị sao
đây liền truyền cho tam quân đều phải chỉnh tề để ra nghinh
địch. Quân mã được lệnh vội vàng chỉnh đốn đội ngũ rồi kéo ra
trận đón đánh. Nguyên Đổng Bình là một người tinh ranh linh lợi,
tam giáo ( Nho giáo, Đạo giáo và Phật giáo ) cửu lưu ( là các
phái học nho, học toán, học phù phép, phái Danh gia, mặc gia,
Tung Hoành gia, Nông gia... cộng tới chín giòng ) không gì là
không thạo, quản huyền ty trác không gì là không hay, nhân thế
bọn Sơn Đông, Hà Bắc thường gọi tên là Phong Lưu Song Thương
tướng xưa nay.
Hôm đó khi trời vừa sáng, đôi bên dàn trận xong Tống Giang đứng
bên trận này trông thấy Đổng Bình ra dáng tinh anh tuấn tú thì
trong bụng có vẻ mừng thầm, sau lại thấy Đổng Bình đeo một cái
túi tên có lá cờ nhỏ trong đó viết một câu đối rằng :
'' Anh hùng Song Chiên tướng
Phong lưu Vạn Hộ Hầu ''
Tống Giang thấy vậy liền sai Hàn Thao ra đánh trước, Hàn Thao
vâng lệnh múa cây giáo sắt xông ngựa ra đánh Đổng Bình. Đổng
Bình múa đôi thương sắt như thần hiện quỷ biến Hàn Thao không
làm sao địch nổi, Tống Giang lại sai Kim Sang Ban Từ Ninh múa
Câu Liêm san ra đánh thay Hàn Thao. Từ Ninh vâng lệnh xông ngựa
ra đấu với Đổng Bình đôi bên quần nhau hơn năm mươi hiệp không
quyết được thua Tống Giang sợ Từ Ninh đuối sức liền gõ chiêng
thu quân Từ Ninh cắp sang quay ngựa chạy về bản trận Đổng Bình
múa song thương phi ngựa đuổi theo Tống Giang liền thừa thế trỏ
tam quân vây chặt lấy Đổng Bình, Đổng Bình bị vây trong đám quân
hết sức hăng hái để đánh xông ra. Tống Giang đứng trên nấm đất
cao thấy Đổng Bình chạy sang Đông thì trỏ cờ sang Đông, Đổng
Bình chạy sang Tây thì lại cho cờ hiệu sang Tây quân sĩ cứ theo
hiệu cờ mà bổ vây rất ngặt. Đổng Bình ra sức múa song thương
đánh cự hồi lâu rồi mới tháo vây mà chạy thoát được. Tống Giang
cũng không đuổi Đổng Bình liền thu quân kéo về trong thành. Đêm
hôm ấy Tống Giang đem binh đến sát chân thành mà cả bốn mặt, duy
Cố Đại Tẩu ở trong chưa dám phóng lửa Sử Tiến chưa dám vượt ngục
để ra nên chưa làm sao đánh phá được thành. Nói về Trịnh Thái
thú nguyên có một người con gái hình dung yểu điệu, tính hạnh
dịu dàng Đổng Bình đã mấy phen toan dạm làm vợ mà Trịnh Vạn Lý
nhất định không gả, bởi thế nên hai bên cũng có ý không bằng
lòng với nhau từ trước. Đổng Bình hôm đó nhân ra trận đánh thành
muốn thừa thế đương lúc chiến tranh mà cho người vào nói với
Trịnh Thái thú để dạm con gái, Trịnh Thái thú đáp rằng :
- Ta đây là quan văn Đổng Bình là quan võ hai đằng dâu gai với
nhau thực là đáng lắm, duy ngày nay thành phủ đương bị giặc cướp
sự thế nguy cấp, nếu nhận lời gả ngay thì tất bị người ta mai
mỉa. Vậy khi nào đánh đuổi quân giặc giữ yên thành quách thì bấy
giờ sẽ bàn tới chuyện hôn nhân cũng không lấy gì làm muộn.
Người kia đem lời ấy về nói với Dổng Bình, Dổng Bình bất đắc dĩ
vâng lời để đợi, song từ đó trong lòng vờ vẩn không vui sợ sau
này Trịnh Thái thú phụ lời ước hứa thì bấy giờ xử trí làm sao ?
Đêm hôm ấy Tống Giang đánh thành rất dữ Trịnh Thái thú liền giục
Đổng Bình ra đánh, Đổng Bình cả giận vội nai nịt cẩn thận rồi
lên ngựa dẫn quân ra thành để đánh. Tống Giang ra trước cửa trận
quát bảo Đổng Bình rằng :
- Ta đây tướng mạnh ngàn người, quân hùng mười vạn vậy toán quân
nhỏ kia thì làm chi được ? Sao bằng không xuống đầu thú đi cho
khỏi chết ?
Đổng Bình cả giận mắng rằng :
- Đồ tiểu lại ngông cuồng sao nói càn nói dở.
Nói đoạn múa song thương thẳng đến đánh Tống Giang, bên trận
Tống Giang tả có Lâm Xung hữu có Hoa Vinh đều xông ngựa ra đón
đánh Đổng Bình, hai đàng đánh hau được mấy hiệp thì Lâm Xung,
Hoa Vinh quay ngựa thua chạy Tống Giang cũng kéo quân mã chạy
toán loạn ra bốn mặt Đổng Bình liền ra sức theo đuổi Tống Giang.
Khi đuổi đến địa hạt huyện Thọ Xuân cách thành chừng mười dặm
đường, tới một chốn thôn trấn đôi bên có hai dãy nhà lá khoảng
giữa có đường cái quan. Đổng Bình đương đuổi sát sau lưng Tống
Giang thì bỗng thấy phía sau có Khổng Minh, Khổng Lượng xông ra
kêu lên rằng :
- Không được hại chúa ta.
Vừa nói dứt lời thì thấy hai bên dãy nhà lá có tiếng thanh la
khua rộn rồi đôi bên cánh cửa đều mở tung ra hẳn. Đổng Bình thấy
vậy vừa toan quay ngựa trở lại thì ngựa dính phải dây móc ngã
ngửa quay ra mà vật Đổng Bình xuống đất. Đoạn rồi bên tả có Nhất
Trượng Thanh, Vương Nuỵ Hổ bên hữu có Trương Thanh, Tôn Nhị
Nương đều xông ra bắt lấy Đổng Bình lột cả giáp mũ cướp cả
thương ngựa mà trói lại, rồi cho hai viên nữ tướng áp giải đến
Tống Giang.Khi đó Tống Giang đương đứng ở dưới gốc cây dương
thấy chúng dong Đổng Bình đến liền quát lui hai nữ tướng mà nói
rằng :
- Ta bảo mời tướng quân đến đây ai cho phép các ngươi trói như
vậy ?
Hai nữ tướng nghe nói đều len lét dạ lui, Tống Giang xuống ngựa
cởi trói cho Đổng Bình rồi cởi áo cẩm bào mà đưa cho mặc và cúi
đầu lạy tạ Đổng Bình cũng đáp lễ lại. Tống Giang nói :
- Nếu tướng quân có lòng hạ cố thì xin ngài nhận chức chủ sơn
trại cho...
- Tiểu tướng đã bị bắt tới đây dẫu chết cũng đáng, còn đâu dám
nói đến làm chủ sơn trại ?
- Trong sơn trại tôi hiện thiếu lương thực nên định đến phủ Đông
Bình để vay chứ thực không có ý gì khác cả.
Đổng Bình đáp rằng :
- Trịnh Vạn Lý nguyên là một tay thày đồ đi dạy trẻ nay vớ được
chức béo bở như vậy thì tránh sao cho khỏi hại dân ? Nếu huynh
trưởng có rộng lượng thì cho về thì Đổng Bình này xin mở cửa
thành mà thu lấy lương thảo đền ơn huynh trưởng.
Tống Giang nghe nói cả mừng liền sai người mang ngựa mũ giáp ra
trả lại cho Đổng Bình, Đổng Bình bèn đóng đai giáp lên ngựa đi
trước Tống Giang kéo quân mã cuốn cờ im trống theo sau. Khi tới
cửa thành Đổng Bình gọi quân sĩ mở cửa, quân sĩ lấy lửa soi rõ
mặt Đổng Bình bèn mở cửa bỏ địch kiều cho vào. Đổng Bình xông
ngựa vào trước chặt đứt khoá sắt ở cửa rồi quân mã Tống Giang ầm
ầm theo vào trong thành, Tống Giang liền truyền lệnh không được
đốt nhà đốt cửa và không được giết hại lương dân. Đổng Bình vào
tới thành vội vàng chạy đến phủ đường giết chết cả nhà Trịnh Vạn
Lý mà cướp lấy người con gái. Tống Giang lập tức sai vào phá cửa
nhà lao đón Sử Tiến ra rồi mở kho tàng lấy các thứ tiền nong
lương thực, xếp lên xe cho ba anh em nhà họ Nguyễn áp giải về
Lương Sơn trước. Sử Tiến được thoát ngục ra liền dẫn người đến
nhà Lý Thuỵ Lan chém hết cả già trẻ không chừa một ai, Tống
Giang sai đem gia tư của Trịnh Thái thú phân phát cho nhân dân
và yết giấy hiểu dụ cho dân được làm ăn, quân sĩ đã chém được
tham quan còn dân sự không can chi lo sợ. Hiểu dụ cho dân đâu
đấy Tống Giang kéo quân về trấn An Sơn toan để về Sơn Bạc.
Mới hay :
Trên đời mạnh nhất đồng tâm,
Xoat trời chuyển đất ầm ầm như chơi.
Xưa nay những bậc anh tài
Mượn là liên lạc làm nơi sinh tồn.
Góp tài góp sức góp khôn
Rồi ta tính cuộc vuông tròn khá chi ?
Ví chăng vây cánh phân ly
Thì non nuớc ấy còn gì mà mong. |