Võ Tòng về đến Mạnh châu thì trời đã huỳnh
hôn rồi, bèn thẳng tới phía sau vườn của Trương Ðô giám, leo
tường mà vào núp nơi tàu ngựa một hồi, xảy nghe phía sau có
tiếng một cửa thì Võ Tòng đúng núp bóng đến mà chờ cho người ấy
đi qua khỏi rồi lén bước vào, đến chừng người ấy trở vô, thì Võ
Tòng vào nhà rồi. Người ấy lên giường nằm ngủ, bị Võ Tòng nhãy
lên đè trên ngực người ấy mà hỏi rằng :
- Mi biết ta chăng ?
Người ấy nghe tiếng thì biết là Võ Tòng , bèn năn nĩ rằng :
- Ðại ca ôi, tôi là người vô can chẳng có lòng chi muốn hại đại
ca hết, xin đại ca xét lại cho tôi nhờ.
Võ Tòng hỏi rằng:
- Mi nói cho thiệt ta không giết mi đâu, vậy chớ Trương Ðô giám
tại đâu thì mi chỉ ta.
Người ấy đáp rằng:
- Hôm nay Trương Ðô giám đương uống rượu với Trương Ðoàn Luyện
và Tương Môn Thần tại nói Oan Ương lầu.
Võ Tòng nói :
- Mi phải nói cho thiệt, nếu có gian giấu thì ta giết liền.
Người ấy đáp rằng :
- Tôi không dám nói giấu đâu.
Võ Tòng nghe rồi chém người ấy một đao chết tốt , rồi đi thẳng
tới nhà trong, tuốt lên Oan Ương lầu, vừa gặp hai con a hoàn thì
Võ Tòng cũng chém luôn hết.
Ðến chừng lên tới oan ương lầu rồi nghe ba đứa ấy còn đương đàm
luận về việc ấy.
Tương Môn Thần nói :
- Ta đã có dặn hai tên đồ đệ tôi , hễ giết đặng nó lại trở về
đây thông báo.
Võ Tòng nghe rồi thì trong lòng nổi giận vác đao xốc lại mà chém
Tương Môn Thần.
Tương Môn Thần trở tay không kịp, bị Võ Tòng chém xuống một đao
đứt hai khúc.
Trương Ðô giám và Trương Ðoàn Luyện cả kinh vừa muốn thoát thân,
song vì say rượu chạy không đặng cho nên bị Võ Tòng giết chết và
cắt luôn ba cái thủ cấp .
Khi ấy Võ Tòng thấy sẳn rượu thịt thì ăn uống rồi lấy máu đề vào
vách rằng :
- Người sát nhơn đây là Ðả hổ Võ Tòng.
Ðề rồi thì bước xuống lầu, nghe tiếng Phu nhơn nói rằng :
- Cái vi quan nhơn đều say té ngã đùng đùng trên lầu , sao gia
đinh đâu không lên đỡ các ông.
Nói vừa dứt lời thì có hai tên gia đinh bước lên lầu, Võ Tòng
đứng núp chổ tối mà xem, thấy người ấy là người bắt mình khi
trước bèn để cho hai người ấy qua khõi, rồi chạy theo chém mỗi
người một đao chết hết. Rồi đó Võ Tòng lại thẳng về phòng mà
chém Phu nhơn và thẳng ra nhà bếp chém hết gia quyến của Trương
Ðô giám ; rồi mỡ cữa chạy thẳng qua phía Ðông.
Lúc ấy trời còn mờ mờ, Võ Tòng cũng đã mệt mỏi rồi, xãy thấy một
cái miếu nhỏ, Võ Tòng bước vào miếu lấy gói gối đầu mà nằm, mới
vừa nhắm mắt thấy ngoài miểu thọc vòng vào mà giựt Võ Tòng ,
liền có bốn người áp lại đè Võ Tòng mà trói ; khi trói Võ Tòng
rồi thì bốn người ấy nói nhau rằng :
- Thằng nầy mập lắm, vậy chúng ta phải giải nó về cho đại ca.
Ntói rồi thì vác đao của Võ Tòng và kéo Võ Tòng đi chẳng khác
chi là dắt dê.
Ðến noi, bọn ấy dẫn Võ Tòng vào một cái nhà tranh kia đem thẳng
lên chổ làm thịt.
Võ Tòng kễ chắc là không khõi chết, bèn ngẩm nghĩ rằng :
- Nếu khi ấy ta dè bị thác như vầy thì ta đã đến Mạnh châu phủ
mà thú tội, đặng để danh đời sau thì hay hơn.
Bốn người ấy xách gói Võ Tòng đem vào nhà mà kêu rằng :
- Ðạị ca và tẩu tẩu thức dậy mà xem , đêm nay chúng tôi bắt đặng
một thằng mập lắm.
Nói vừa dứt thì nghe có một người nói rằng :
- Khoan làm thịt đẵ , để ta xem lại cho biết người ấy quen lạ
thể nào.
Giây lâu thấy một người đàn bà đi với một người đàn ông, bước ra
xem thấy Võ Tòng thì người đàn bà ấy nói rằng :
- Người này sao giống Võ thúc thúc lắm vậy.
Người đàn ông bước đến xem lại thì nói rằng :
- Quả nhiên là hiền đệ rồi.
Võ Tòng xem lại người ấy , té ra là Trương Thanh và Tôn Nhị
Nương, bèn kêu la rằng :
- Ðại ca và tẩu tẩu cứu em với !
Trương Thanh lật đật mở trói cho Võ Tòng.
Võ Tòng mặc đến qnần áo rồi thì Trương Thanh mời Võ Tòng vào nhà
mà hỏi rằng :
- Vậy chớ hiền đệ đi đâu đây mà đến đổi thân thể như vậy !
Võ Tòng mới thuật hết đầu đuôi cho vợ chồng Trương Thanh nghe.
Khi bốn người thủ hạ của Trương Thanh nghe mấy lời Võ Tòng thuật
lại , thì biết là Võ Ðô đầu bèn lật đật quì xuống một lượt mà
thưa rằng :
- Mấy đứa tôi là thủ hạ của Trương đại ca đây , nhơn vì bị thua
cờ bạc , cho nên phải vào rừng kiếm chác. Trong khi chúng tôi
thấy ca ca đi theo đường nhỏ mà vào miếu thổ địa , thì không
biết là ai, cho lên mới dám xúc phạm đến ca ca như vậy, nhưng
nhờ có lời dặn của đại ca tôi , cho nên mới bắt sống mà đem về
đây, nếu không có lời ấy thì tánh mạng của ca ca đã bị hại trong
khi đó rồi.
Bây giờ chúng tôi xét biết lại thì mình thiệt là hữu nhãn vô
châu , xin ca ca lấy lòng đại độ dung thứ cho chúng tôi nhờ.
Trương Thanh cười rằng :
- Từ khi hiền đệ ra đi thì vợ chồng qua cũng lo sợ phập phòng
nên mới dặn chúng nó, hễ gặp mối thì bắt sống , nếu không có lời
dặn ấy thì tánh mạng hiền đệ h không còn.
Tôn Nhị Nương nói :
- Ấy cũng may cho chúng bây lắm , khi ấy thúc thúc đương cơn mỏi
mệt, lại trong mình có bị bổng sang , cho nên chúng bây mới bắt
đặng như vậy, nếu không mỏi mệt và không bị đòn , thì dẫu cho
chúng bây có năm mươi đứa đi nữa , cũng không lại gần thúc thúc
đặng , huống chi là có mấy đứa bây.
Mấy người ấy cứ lạy lục Võ Tòng hoài.
Võ Tòng đở dậy mà rằng :
- Chúng bây đã thua hết tiền rồi , để ta cho ít nhiều đặng chia
nhau mà đi đánh nữa.
Nói rồi bèn mở gói lấy mười lượng bạc trao cho bốn người ấy về
khiến chia đồng với nhau.
Bốn người ấy cả mừng lạy tạ Võ Tòng rồi lui ra.
Rồi đó Tôn Nhị Nương nói với Võ Tòng rằng :
- Hôm trước thúc thúc đương say mà thắng đặng Tương Môn Thần thì
kẻ qua người lại đều đồn đãi khen nngợi. Lại có người thương
khách ở lại Khoái Huợt lâm thuật rõ chuyện thúc thúc đánh Tương
Môn Thần cho tôi nghe. Từ ấy đến nay , tôi cũng hỏi thăm hoài,
nhưng không biết nông nổi của thúc thúc thể nào. Nay thúc thúc
đến đây thì lòng tôi mầng rỡ vô cùng. Vậy thúc thúc hãy ra nhà
khách mà an nghỉ.
Trương Thanh dắt Võ Tòng vào nhà khách dọn phòng cho Võ Tòng
ngũ.
Còn vợ chồng Trương Thanh lo việc nấu nướng đặng có thết đãi Võ
Tòng. |