| Cam dậy thực sớnl vì hôm qua nàng đã ngử vùi từ tám giờ tối 
                  tới giờ. Nàng đi ra nhà ngoài, ngạc nhiên thấy cửa nẻo mở 
                  toang. Ai lại thời buổi này mà đêm hôm mở toang cửa ra mà ngủ 
                  bao giờ. Dân chúng ngoài đường đói meo. Mười nhà thì hết chín 
                  ăn cơnl trộn khoai. Trộm cướp bay giờ như dươi, không cẩn thận 
                  có ngày tiêu tán sản nghiệp là chuyện không có gì đáng nói cả.
                  
 Cam đi một vòng ra sân, ra sau nhà, qua mé ao, rồi trở lại 
                  ngồi dưới gốc cây si mọc um tùm sát nhà. Những cành lá si rủ 
                  xuống, bè ra che khuất cả mái ngói, những rễ si cuốn vào nhau 
                  treo lòng thòng chung quanh thân cây làm thành những hang ổ 
                  cho chim chóc làm tổ thực dễ dàng.
 
 Tựnhiên Cam nghĩ, nêú nàng là con ma nhát chị Thơm ngày hôm 
                  qua thì thế nào nàng cũng chọn cây si này làm nhà. Cam nhớ lại 
                  những mẩu chuyện ma được bạn bè kể lại luôn luôn lấy cây si 
                  hay cây đa đầu làng làm đề tài. Nàng mỉm cười nghĩ tới con ma 
                  nhát Thơm tối hôm trước. Thực là trông gà hoá cuốc. Con mẹ mập 
                  nó hại Thơm mà bà ta không nhìn thấy, cứ đổ triệt cho ma quỉ 
                  cái nào ở đâu không biết. Cam nghĩ, để bữa nào tối trời, rủ bà 
                  Thơm tới gốc si này nhát bà ấy một mách chơi cho vui.
 
 Tưởng tượng ra cảnh Thơm ôm đầu, chạy té đái trong đêm tối làm 
                  cho Cam thấy khoái chí cười sằng sặc. Nàng đứng dậy đi vô nhà, 
                  đóng cửa lại. Vừa trở vô trong, Cam thấy cửa phòng bên hông mở 
                  toang, nàng đi tới coi. Căn phòng này Thơnl dặn nàng là nơi 
                  làm việc về nguyên tử của Lưu nên tuyệt đối không được vô. Lời 
                  dặn đi dặn lại của Thơln càng làm Cam tò mò và nhân cơ hội này, 
                  nàng thử ló đầu vô nhìn một cái xem máy móc nguyên tử bên Mỹ 
                  ra sao cho biết, ai ngờ khi Cam nhìn vô trong, chẳng có cái gì 
                  ngoài cái đi văng làm nàng ngạc nhiên tới sửng Cam vội vàng 
                  bước nhanh vô phòng, bật đèn nhìn cho rõ. Nàng lại khám phá ra 
                  có ai đào lỗ ngay dưới gầm di văng, đất cát còn bới tứ tung. 
                  Nàng nghĩ ngay tới ăn trộm đã đào hầm vô nhà, ăn cắp hết máy 
                  móc nguyên tử rồi mở
 cửa chánh chuyển hàng đi, bởi vậy lúc nãy nàng mới thấy cửa 
                  nẻo toang hoang như thế.
 
 Chân tay Cam run lẩy bẩy, như vậy thì chết rồi. Nàng lật đật 
                  nâng chiếc di văng lên, một miệng hầm toang hoác hiện ra rõ 
                  dàng trước mắt. Không còn nghi ngờ gì nữa, nàng chạy vội ra 
                  ngoài kêu Lưu gấp rút:
 "Anh Lưu, anh Lưu ơi... dậy... dậy..."
 Lưu choàng tỉnh, chàng ngơ ngác một lúc mới nghe rõ Cam nói gì.
 "Anh Lưu ơi, chết rồi. Tối qua ăn trộm đào hầm vô nhà khuân 
                  hết máy nóc nguyên tử của anh đi rồi. Dậy mau đi Lưu không nín 
                  cười được, chàng dụi mắt, định pha trò một câu, lại nghe Cam 
                  nói tiếp.
 "Em dậy sớm, thấy cửa nẻo mở toang hoác, lại tưởng tối qua anh 
                  quên không khoá cửa nên đi một vòng kiểm soát lại nhà cửa. Vô 
                  phòng làm việc mới biết ăn trộm đào hầm vô nhà khuân hết máy 
                  móc nguýên tử của anh đi rồi."
 Lưu tá hoả, hỏi:
 "Em vô phòng đó à?"
 Cam vô tình nói thực tự nhiên.
 "Dạ, em có lật chiếe đi văng lên, thấy một cái lỗ chầng dầng 
                  nữa đó."
 
 Lưu tụt ngayxuống giường, chạy như ma đuổi vô phòng nuôi Ma 
                  Ngải. Mô hôi chàng toát ra thực nhanh. Như thế thì chết rồi. 
                  Cam có gặp con Ma Ngải của chàng không. Không khéo con nhỏ này 
                  làm hư hết mọi chuyện.
 
 Cam cũng theo Lưu vô phòng. Trong phòng trống rỗng chẳng có gì 
                  ngoài chiếc đi văng đã được Cam dựng lên đã lộ ra miệng hầm 
                  toang hoác. Lưu run lẩy bẩy, chàng thấy Cam đứng sớ rớ đằng 
                  sau, lật đật đẩy nàng ra ngoài. Khóa cửa lại ngay. Cam ngạc 
                  nhiên đứng nhìn Lưu trân trân. Lưa lật đật nói:
 "Anh không mất cái gì hết, đừng bao giờ em vô trong đó Thực là 
                  nguy hiểm."
 Cam ngơ ngác hỏi:
 "Tại sao kỳ vậy, máy móc nguyên tử của anh đâu hết rồi, lại 
                  nói là không mất cái gì là làm sao. Cái miệng hầm là cái gì 
                  nữa đó. Có gì nữa đâu mà nguy hiển chứ."
 
 Lưu thở phào nhẹ nhõm, chàng biết ngay Cam chưa biết gì về vụ 
                  chàng nuôi Ma Ngải trong đó. Lưu nói dối thực nhanh.
 "Cái hầm không phải là ăn trộm đào. Đó là do máy nguyên tử 
                  khoét sâu xuống đất. Anh sợ người ta biết nên phải để cái đi 
                  văng lên trên. Em ẩu quá đi, chui vô đó chất phóng xạ bám vô 
                  người lột da chứ không chơi."
 Cam tái mặt.
 "Trời ơi, vậy có sao không anh?"
 Lưu khoái trí nhìn bộ dạng sợ hãi của Cam. Chàng mới nhìn thấy 
                  những nét thơ ngây thật dễ thong của đứa con gái mười sáu này. 
                  Chàng không thể bỏ lỡ cơ hội được.
 "Trăng với sao gì nữa, khi em nhấc cái đi văng lên là đã bị 
                  nhiễm phóng xạ rồi. Ít nhất là hai tay, chỉ vài năm sau nó 
                  phát ra như những người Nhật Bản bị bom nguyên tử sẽ lở loét 
                  như người bị bệnh cùi. Khi sanh con đẻ cháu mấy đời còn ảnh 
                  hưởng."
 
 Một luồng hơi lạnh chạy dài qua nguởi Cam, nàng run lên bần 
                  bật, nói như khóc:
 "Anh Lưu ơi anh Lưu..., em.. em làm sao bây giờ?"
 Lưu nói thực nhanh.
 "Phải đi tắm ngay, may ra còn kịp. Để anh pha thuốc trừ phóng 
                  xạ cho em tắm mới được. Em cởi quần áo ra đi. Nhớ để bộ đồ đó 
                  riêng ra, không có dính vô đâu là chết đó Cam chạy vô phòngtắm 
                  thực nhanh. Lưu theo sau liền, chàng chỉ chiếc chậu để ở góc 
                  phòng nói như ra lệnh:
 "Cởi quần áo bỏ vô đây đi."
 
 Cam làm theo ngay, không suy nghĩ gì nữa. Lưu đứng ngắm nàng 
                  cởi bỏ quần áo, thân thể chàng nóng lên hừng hực. Những đường 
                  cong của cô gái mười sáu lồ lộ và nét mặt sợ hãi tới tội 
                  nghiệp lại eàng làm chàng thích thú. Lưu bảo nàng:
 "Em đổ nước ra chiếc chậu này, để anh ra ngoài lấy thuốc."
 
 Nói xong Lưu chạy ra nhà bếp, chàng bốc một name muối, lấy tờ 
                  giấy viết thư gói cẩn thận, đem vô phòng tắm. Cam cũng vừa đổ 
                  đầy chậu nước xong. Lưu lấy chiếc ly đổ nước vô, trịnh trọng 
                  mở gói muối đổ vô ly, quậy đều. Tới khi muối tan hết, chàng 
                  bảo Cam:
 “Em hứng hai tay vô cái chậu này, anh sẽ đổ thuốc vô tay em, 
                  em rửa cho thực đều, bởi vì anh chỉ còn có bấy nhiêu thuốc, 
                  nếu hết là phải bay qua Mỹ mới mua được. Thuốc đắt lắm, cả 
                  ngàn đô la chứ không phải chơi đâu.”
 Cam run rẩy đểhai taytrên miệngchậu, Lư'u đổ ly nước muối vô 
                  tay nàng, nói:
 "Rồi, chà sát cho thực mạnh, nhất là chỗ nào bị nứt nẻ phải đổ 
                  thuốc vô nhiều nhiều mới được."
 Cam chìa ngón tay trỏ, run run nói:
 "Anh ơi, hôm qua em gọt khoai bị đứt tay ở đây. Trời ơi, chết 
                  rồi."
 Lưu đổ nước muối vô chỗ tay đứt. Cam suýt soa:
 "Trời ơi, xót quá anh..."
 Lưu làm bộ gật đầu, nói:
 "Tốt, tốt lắm, như vậy em còn cảm giác. May mà cho anh hay kịp 
                  thời, nếu da thịt mất hết cảm giác là coi như xong."
 Cam lo âu, hỏi:
 "Như vậy là không có gì nữa phải không anh?"
 Lưa hù thêm:
 "Cũng chưa biết được, còn phải thử lại đã. Bây giờ em ngồi vô 
                  chậu nước đi, để anh tắm cho em."
 
 Cam ngoan ngoãn leo vô ngồi trong ehậu, Lưu cho ly nước muối 
                  vô chậu nước rửa thực sạch, chàng không muốn sau này Cam khám 
                  phá ra đó là nước muối làm hư chuyện, Lưu thủng thắng lấy tay 
                  bốc nước vỗ vô thân thể Cam. Chàng vuốt ve, nắn bóp thân thể 
                  nàng tự nhiên như một bác sĩ trị bệnh. Ngày hôm qua Lưa đã 
                  quần thảo với Cam cả ngày, nhưng lúc đó Cam ranh mãnh, làm khó 
                  làm dễ chàng đủ thứ. Những cảm giác khoái cảm đưa tới cho 
                  chàng như một thứ cầu xin ân huệ của người yêu; chàng đã phải 
                  năn nỉ, hứa hẹn, chi(~u chuộng Cam như một tên
 nô lệ qụy lụy tình yêu.
 
 Bây giờ Lưa lại có một cảm giác hoàn toàn mới lạ. Chàng là chủ 
                  nhân ông của tấm thân kiều diễm này. Lưu bảo sao Cam nghe vậy. 
                  Nàng vâng lời trong sự sợ hãi lo âu, chẳng khác gì một bệnh 
                  nhân đứng trước quan thầy trị bệnh của họ.
 
 Chàng vuốt, chàng xoa, chàng bắt nàng quay đầu này, ưỡn đầu 
                  kia và cuối cùng Lưu bế Cam vô phòng ngủ...
 
 Mặt trời đã đứng bóng, chân tay Lưu rời rã. Chàng không ngờ 
                  mới có hai ngày với Cam mà đã tiêu hao không biết bao nhiêu 
                  sức lực. Bây giờLưu đứng không muốn vững nửa, chàng chợt nhớ 
                  đâu phải mình Cam. Hôm trước là Thơm, rồi tới bà Chín, nay 
                  liên tiếp hai ngày liền với Cam. Lưu tỉnh lại khi Cam kêu 
                  chàng dậy ăn cơln trưa. Không hiểu sao Cam lại làm cơm toàn 
                  những món bổ dưỡng cho
 đàn ông như thế này. Không biết nàng học ở đâu; nào là thịt dê 
                  tiềm thuốc bắc, ngầu pín, thịt rùa, hột gà chiên.
 Lưu ngạc nhiên hỏi:
 "Ai dạy em làm những món này vậy?"
 Cam cười khúc khích, nói:
 "Em đâu có biết làm."
 "Vậy thì ở đâu ra những thứ này chứ?"
 "Em ra chợ mua."
 "Có bán sắn hay sao?"
 "Không phải, là em bảo họ làm."
 "Tại sao lại là những thứ này?"
 Cam cười khúc khích, ngồi sát vô mình Lưu.
 "Trong đầu anh nghĩ gì bộ em không biết sao?"
 Lưu nhìn Cam, hỏi:
 "Anh nghĩ cái gì có mắc mớ gì tới những món ăn chứ?"
 "Không phải em muốn nói vậy đâu."
 "Vậy chứ em định nói cái gì?" '
 Cam tát nhè nhẹ vô má chàng.
 "Chứ không phải anh đang nghĩ em mới có mười sáu tuổi phải 
                  không. Đừng có khi người ta quá như vậy chứ."
 Lưu làm bộ không hiểu, hỏi:
 "Mười sáu tuổi thì sao?"
 
 Cam bất thần ôm lấy đầu Lưu, ghì sát vô ngực mình. Lưa hít 
                  mạnh mùi thơln da thịt mầu mỡ trên vùng đồi núi chập chùng của 
                  đứa con gái mười sáu. Cam cúi xuống, thì thào trên đầu chàng:
 "Anh khi em không biết gì phải không? Từ hôm anh tới đây đã có 
                  ngày nào anh ngủ một mình chưa? Hết bà Thơm, tới con mẹ mập, 
                  rồi lại còn em nữa? Anh chịu được bao lâu? Anh hãy nhìn trong 
                  gương coi. Có phải anh can những đồ ăn em mua ngày hôm nay hay 
                  không?"
 
 Lưu không ngờ Cam tinh quái tới thế, nhưng có một điều nữa 
                  nàng không biết; đó là hàng ngày Lưu phải trích máu nuôi ma. 
                  Nhất là ba hôm đầu, con Ma Ngải hút máu chàng như bú sữa, Lưu 
                  đã phải nhờ bà Chín tiếp máu và nước biển là gì ?
 
 Mười hai giờ đêm nay, Lưu lạì vô phòng nuôi Ma Ngải. Chàng hơi 
                  hồi hộp vì không biết con Ma Ngải ra sao rồi. Sáng nay Cam vô 
                  phòng thì nó ở đâu? Lưu đoán chắc nó chui xuống hang ẩn nấp. 
                  Nhìn mớ đất đùn lên chàng biết ngay cái hang này rất xâu chứ 
                  không vừa gì.
 
 Bước vô phòng, Lưu mừng rỡ thấy con Ma Ngải ngồi chong ngóc 
                  trên đi văng. Bỗng chàng giật mình vì có tiếng mèo gào lên như 
                  ma kêu ngay dưới chân.
 
 Chàng nhìn xuơng thì ra con mèo đen của hàng xóm, mấy bữa nay 
                  luẩn quẩn bơi thùng rác kiếm đồ ăn. Không hiểu sao nó lại theo 
                  chàng vô phòng này. Lưu vừa định mở cửa đuổi nó ra, bỗng con 
                  Ma Ngải vươn tay núm ngay lấy con mèo một cách dễ dàng. Con 
                  mèo càng gùo lên nghe ghê rợn, nó kêu: "khẹt khẹt", "Ngao ngao" 
                  và cào, và táp tứ tung. Hình như con Ma Ngải chẳng coi những 
                  móng vuốt
 con mèo vào đâu, nó vẫn nắm chặt lấy con mèo. Lưu sợ tiếng kêu 
                  của con mèo làm náo loạn hàng xón, chàng vội vàng định tới gỡ 
                  nó ra khỏi tay con Ma Ngải.
 
 Khi tới gần, bỗng con Ma Ngải táp ngay vô tay chàng. Chiếc 
                  răng nanh dài của nó cắn xâu vô da thịt Lưu đau buốt. Chàng tá 
                  hỏa, té nhào thì con Ma Ngãi đã vươn tay nắm lấy cổ tay chàng, 
                  kéo vô mũi nó hít mạnh và buông chàng ra ngay. Lưu run rẩy vì 
                  không ngờ sự việc xảy như vậy. Con Ma Ngải nhìn Lưu với ánh 
                  mắt thực yêu gian ác lần đầu tiên chàng thấy rờn rợn và hãi 
                  hùng. Một lúc lâu Lưu mới lấy được bình tĩnh, chàng nhìn con 
                  Ma Ngải bắt đầu xử trí với con mèo.
 
 Bây giờ con mèo đen đang vùng vẫy và cất lên những tiếng gào 
                  thét đau đớn. Cảnh tượng rùng rợn xẩy trước mắt Lưu. Con Ma 
                  Ngải một tay nắm con mèo,
 tay móc mắt con mèo bỏ vào miệng nhai. Con mèo đau gào lên 
                  những tiếng kêu kinh người. Máu me từ hốc nó bắn ra ướt cả 
                  chiếc đi văng. Lưu sững sờ trước cảnh tượng kinh hoàng, không 
                  biết phải làm sao. Con Ma tiếp tục moi nốt con mắt bên kia của 
                  con mèo nhai sồn sột làm Lưu cảm thấy muốn ói. Chàng biết rằng 
                  thế nà cũng ăn hết con mèo như bữa hôm ăn cả con gà. Lưu mở 
                  cửa phòng ra ngoài, khoá cửa lại. Chàng lấy băng keo dáng chỗ 
                  tay bị con Ma Ngủi cắn lại, leo lên giường ngủ.
 
 Vừa nhắm mắt lại, Lưu đã thấy cặp mắt yêu tinh con Ma Ngải trở 
                  lại trong ý thức của chàng. Suốt đêm không thế nào nhắm mắt 
                  được. Cặp mắt yêu tinh của Ma Ngải không ngừng xuất hiện. 
                  Chàng tưởng tượng con Ma Ngải có thể bò tới chân giường lúc 
                  nào không hay.Nhất là cánh tay nó vươn ra là có thể nắm lấy 
                  chàng liề. Suốt đêm, chàng nằm trong sự sợ hãi cho tới trời 
                  sáng.
 
 (Hết Phần 11 … Xin xem tiếp
                  
                  Phần 12)
 |