| Trời đã sáng. Chị 
                  em Lài và Thìn dậy trước nhất. Cả hai nhìn thấy thân thể trần 
                  truồng của Lưu có ý hơi mắc cỡ Nhất là Lài, nàng nằm cạnh Lưu 
                  và ôm cứng lấy chàng mà ngủ cả đêm. Mặc dù nàngbiết thân phận 
                  củaLan chẳng là gì của Lưu cả, nhưng cũng thấy kỳ kỳ. Thìn 
                  cùng một tâm trạng với chị. Nàng nằm cách Lưu một người mà 
                  cũng đã cố gác chân bằng được lên mình chàng để ngử cả đêm ác 
                  nhất, khi thức dậy. Nàng thấy Lưu quay mặt ôm lấy bà chị mình, 
                  còn Lan nằm phía sau ôm lấy chàng. Nhưng haibàn tay Lưu lại để 
                  trên ngưc Thìn và hình như cả đêm nàng cảm thấy thật dễ chịu 
                  vì hơi hám đàn ông ấy.
 Lưu cũng mở mắt ngay sau khi hai chị em Lài thức dậy. Chàng 
                  cũng thấy hơi ngường ngượng khi hai người đàn bà có ý né tránh 
                  cái nhìn của mình. Lưu ngồi dậy, chàng nhìn ngay thấy trái cây 
                  ngổn ngang trong hầm. Thì ra con Ma Ngải bắt hai chị em bà bán 
                  trái cây về đây, tiện tay bê luôn mớ trái cây về cho chàng ăn. 
                  Lưu nhìn quanh, có ý tìm quần áo, nhưng chàng không thấy đâu. 
                  Lưu biết ngay cái điệu này, con Ma Ngải đã thu vào hang của nó 
                  lót chỗ nằm rồi.
 
 Sáng ra, thân thể Lưu cương cứng. Chàng càng mắc cỡ trước hai 
                  người đàn bà lạ. Dù Lưu biết rằng tối qua họ ôm chàng để ngủ. 
                  Lan đã tỉnh dậy, nàng lết tới bên chân Lưu, níu chàng ngồi 
                  xuống. Nói nho nhỏ vô tai Lưu:
 "Không có anh, em chết hôm qua thực rồi."
 
 Nói xong Lan không ngại ngùng trước mặt hai chị em bán trái 
                  cây, vít đầu Lưu xuống hôn lên môi chàng. Hình như Thìn nghe 
                  lõm bõm câu Lan nói với Lưu, nàng hỏi tới:
 "Tại sao vậy chị Lan?"
 Lan nhìn Lưu, ngại không muốn nói. Thìn hỏi tiếp:
 "Không lý cùng hoạn nạn mà chị lại nỡ dấu tụi em điều gì hay 
                  sao?" .
 Lan còn đang ngập ngừng, Lài đã lết tới bên nàng nói như van 
                  lơn:
 "Chị biết điều gì cho tụi em hay đi, chúng mình cùng hoạn nạn 
                  mà. Biết đâu điều chị nói lại có thể cứu được mạng tụi em."
 
 Thìn cũng đã lết lại bên chị, chờ câu trả lời của Lan. Lưu 
                  thấy hai người đàn bà sợ hãi tràn lên khuôn mặt.
 Chàng thở dài từ từ nói:
 "Tôi nói cho hai người nghe vậy. Nhưng mà đừng có giận tụi này 
                  nhé."
 Lài nắm lấy tay Lưu, nhìn chàng như van xin?
 "Em xin anh mà, sao lại giận anh được chứ?"
 
 Lưu nhìn thẳng vào mãt Lài kể lại lý do tại sao con Ma Ngải đi 
                  bắt hai người. Nghe xong cả hai tái mặt. Như thế thì chắc chắn 
                  hai nàng phải thế mạng cho Lan rồi. Thìn run lẩy bẩy, nhưng 
                  Lài bình tĩnh hơn, nắm chặt lấy tay Lưu nói:
 "Nếu vậy tối nay em xin anh lại nói với eon Ma Ngải như tối 
                  hôm trước, để nó đừng hút..máu hai chị em em."
 Lưu lại thở dài:
 "Như thế'thực là cái vòng luẩn quẩn. Chúng ta lại có thêm một 
                  nạn nhân nữa. Không chừng hai hay ba cũng nên."
 Lài nức nở, nói:
 "Nếu anh không giúp tụi em. Chắc chắn tối nay tụi em phải chết 
                  thôi. Em cắn cỏ lậy anh mà."
 
 Nói xong Lài chắp tay cúi xuống lậy Lưu như tế sao. Chàng vội 
                  vàng ôm lấy Lài không cho nàng lậy nữa. Thìn cũngnhào lại, Lưu 
                  lật đật ôm lấy nàng ngay vì chàng khôngmuốn hai người lậy sống 
                  mình như thế. Vô tình bàn tay Lưu ôm ngay ngang ngực cả hai 
                  người. Bộ ngực săn cứng và to lớn này Lưu chưa bao giờ thấy. 
                  Có lẽ họ là những người gánh gồng hàngngày nên bắp thịt rắn 
                  chắc như vậy.
 Hơn thếnữa, cả hai chị em Lài cùng chưa gần đàn ông bao giờ 
                  lại làm Lưu rung động và thèm muốn. Chàng vội vàng nói:
 "Thôi... thôi, được rồi, để tối nay hãy hay. Tôi sẽ nói với 
                  con Ma Ngải như hai chị muốn. Nhưng mà nó có nghe lời tôi hay 
                  không thì không dám bảo đảm đâu."
 Lài ôm cứng lấy Lưu, ghé sát vô tai chàng thì thầm:
 "Dù cho con ma đó nó không nghe lời anh mà hút máu em chết. ở 
                  dưới suối vàng em cũng vẫn mang ơn anh."
 Thìn cũng ôm lấy tay Lưu, nàng nói trong nước mắt:
 "Xin anh cứu giúp chị em em, tụi em nguyện làm trâu bò trả ơn 
                  anh."
 
 Tự nhiên Lưu thấy cảm động và xót xa trước những lời nói thống 
                  thiết ấy của cả hai người. Chàng ngả người hôn lên môi Thìn. 
                  Nàng nước mặt và nhắm mắt lại đón nhận chiếc hôn một cách say 
                  mê. Bàn tay Lưu cũng luồn qua áo Lài, đặt trên bộ ngực quí báu 
                  đó. Lài hiểu ý Lưu, nàng ngồi sát vô người chàng hơn nữa. Bỗng 
                  Lưu nghe có tiếng Lan thì thào phía sau gáy, nàng cũng vừa ôm 
                  lấy chàng.
 "Như vậy là anh có cả ba người rồi. Anh không được để con Ma 
                  Ngải hút máu người nào trong tụi em đâu nhé."
 
 Cả Lài và Thìn cùng nhìn Lan với ánh mắt biết ơn. Trong khi 
                  bàn tay Lưu sục sạo vô hai thân thể săn cứng như kim loại của 
                  hai ngưởi đàn bà lao động này, họ rên lên ngay, có lẽ vì chưa 
                  bao giờ được đàn ông ôm ấp....
 
 Và đúngnhưnhững gì họ mong muốn. Tối hôm ấy, con Ma Ngải đã 
                  nghe lời Lưu buông tha hai chị em Lài và Thìn. Lúc nó vừa lột 
                  quần áo của eả hai người thì Lưu can thiệp và nó hoá gió bay 
                  đi ngay.
 
 (Hết Phần 27 … Xin xem tiếp
                  
                  Phần 28)
 |