Tuy mới ngủ dậy, nhưng Lưu thấy mệt không thể tả được Chàng vô
phòng ngủ leo lên giường, nhắm mắt được một lúc lại thấy khát
nước muốn khô cả cổ. Lưu với chai nước lọc ực một hơi gần hết
nửa chai. Chàng ngạc nhiên thấy chưa bao giờ cái bụng mình có
thể chứa được một lượng nước vô địch như vậy.
Chàng lại ngả lưng và chợp mắt là ngủ ngay. Tới trưa, Thi mang
cơnl qua, kêu mãi Lưu mới thức. Thấy Lưu mới có một đêm mà mặt
mày phờ phạc, Thi lo lắng hỏi:
"Anh có sao không? Coi chừng sức khoẻ nghe."
Lưu ngúp dài, vươn vai, lắc đầu.
"Không sao, tại tối qua thức khuya quá nên hơi mệt thôi."
"Em mang cơm cho anh, có cá lóc nướng trui với mấy chai bia 33
nữa, anh nhậu cho đỡ buồn."
Mắt Lưu sáng lên.
"Tốt, em biết cái gu của anh đó. Cả chục năm rồi không được
một hớp bia 33. Uống toàn rượu Mỹ cũng chán.”
Thi dọn cơnl ra bàn mời Lưu ăn. Lưu ngồi xuống, nói:
"Em ăn với anh cho vui."
Thi dạ một tiếng, không khách sáo, bới cơm cho Lưu. Hình như
vợ Thi cố tình làm đủ cả phần cho chồng nên cơm nước dư giả.
Cả hai ăn no nê vẫn còn thừa thật nhiều.
Cơm nước xong, Lưa và Thi ra ngoài đi dạo chung quanh vườn.
Nhà tuy nhỏ nhắn, nhưng được cái đất chung quanh thực rộng. Có
cả một ao cá con con, eó thể thả cá tra nuôi chơi được. Chung
quanh ao, một lùm tre mọc tràn cả xuống mé nước, che khuất hết
khúc sau vườn. Phía trước nhà được bao quanh bằng một hàng rào
trúc. Một cây si thực lớn mọc ngay sau nhà, cành lá xum xuê
che khuất cả mái ngói. Những giây si thòng xuống tua tủa trông
thực đẹp mắt. Đứng ở xa, Lưu nhìn căn nhà nằm lọt trong vòng
cây si, chàng có cảm tưởng như mình đang ở trong một cái miếu.
Giá bây giờ chàng đem sơn đỏ hết căn nhà thì chắc chắn nó phải
thành cái chùa rồi.
Sau khi Thi về, Lưa lại leo lên giường ngủ ngay. Mấy chai bia
làm chàng càng buồn ngử hơn. Khi thức dậy, trời đã tối hẳn.
Bây giờ Lưu mới để ý sự hiu quạnh và lạnh lẽo trong căn nhà
này. Chàng thấy cô đơn lạ lùng. Hình ảnh Tú Quyên lại lởn vởn
trong đầu. Lưu mong cho tới giờ nuôi Ma Ngải. Chàng còn nhớ
tối qua, người con gái nằm trên mình chàng rõ ràng là Tú Quyên,
nhưng Lưu không được rờ vô nàng. Bây giờ chàng mới nghĩ ra có
lẽ đó là con Ma Ngải chứ không phải Tú Quyên, vì ông lảo đã
nói sau ba ngày chàng mới được đụng vào Ma Ngải. Như thế dù nó
có hiện hình ra ai chăng nữa. Lưa cũng không được sờ tay vô.
Chàng cố nhớ điều đó để khỏi làm trở ngại việc nuôi Ma Ngủi.
Nếu bây giờ mà nó chết đi thực là uổng công mà lại mất toi
mộtsố tiền không phải nhỏ đối với chàng.
Đợi tới mười hai giờ đêm. Lưu lại mở cửa phòng nuôi Ma Ngải.
Cởi hết quần áo như tối hôm qua. Lấy chiếc đũa tre khều vết
thương cho máu rỉ ra. Lần này chàng không còn sợ đau nữa, vì
chỉ cần lấy chiếc đũa tre khều lớp máu đóng vẩy trên vết
thương ra là máu đã chẩy rồi. Ngửi thấy mùi máu. Con Ma Ngải
đã rít lên nghe chói tai. Hai chân nó cuốn lấy cành ngải như
khúc giây thừng, thả mình treo lơ lửng và hai tay đưa ra với
với. Lưu đưa chiếc đũa tre cho nó nắm. Con Ma Ngải ôm được
chiếc đũa tre, thả luôn hai chân bám lấy chiếc đũa. Lưa phải
cầm thực chắc, vì chiếc đũa nặng trĩu. Chàng vội vàng để nó
lên ngư'c mình liềnvà nằm xuống ngay.
Con Ma Ngải buông chiếc đũa tre, nhẩy tới chỗ vết thương liền.
Nó vục đầu le lưỡi liếm những giọt máu đang rỉ ra thực nhanh.
Kỳ diệu thay, máu không chẩy ra nữa. Miệng vết thương như khô
lại ngay.
Con Ma Ngải khoanh tròn lại trên ngực Lưu, mắt nó lim dim như
buồn ngủ, rồi từ tử nhắm lại. Mắt Lưu cũng nặng trĩu và chàng
ngủ lúc nào không hay. Tới khi gà gáy sáng Lưu mới thứe dậy và
cùng lúc ấy, con Ma Ngải cũng mở mắt. Lưu lấy chiếc đũa tre
khều nó đặt lên cây ngải. Nó lại bắt đầu ăn những lá ngải nghe
sồn sột..
(Hết Phần 5 … Xin xem tiếp
Phần 6) |
|