| Ngày hôm nay cả bốn người cùng ngạc nhiên khi thấy con Ma Ngải 
                  không trở về. Lưu muốn cho chắc ăn, chàng thò tay vô cái hang 
                  của nó, moi hết qưần áo của mọi người ra. Xong Lưu lại chui 
                  lọt thỏn vô tới tận cùng hang. Cái hang này chỉ vừa một người 
                  chui lọt nhưcái ống cống chật chội. Chàng chui ra nói:"Chắc chắn tối qua khi hút máu anh xong, con MaNgải đã đi và 
                  không trở lại."
 Mọi người tính mặc quần áo vô. Lài cản liền.
 "Bây giờ chúng mình mặc quần áo vô, khi con Ma Ngải về nó cũng 
                  lột ra, mà lại làm cho nó tức giận nữa. Điều quan trọng là làm 
                  sao trốn được ra khỏi đây thôi."
 Lan đồng ý với Lài.
 "Chị Lài nói đúng đó, chúng mình bây giờ còn mắc cỡ gì nữa mà 
                  phải mặc quần áo chứ. Nhưng mà em muốn lấy đồ đạc giấy tờ 
                  trong túi áo ra cất giữ có khi còn cần dùng tới.
 
 Lưu thấy Lài nói phải liền móc túi quần lấy chiếc bóp, hộp 
                  quẹt, gói thuốc và vài thứ lẩm cẩm ra dấu vô một hóc đá Lan 
                  moi trongtúi nàngnào gương, lược, bút chì vẽ lông mày cũng như 
                  phấn sáp. Còn Thìn và Lài cũng có giấy tờ, tiền bạc và mỗi 
                  người cũng có một chiếc gương nho nhỏ và lược chải đầu nữa. 
                  Lưu thấy vậy eười hì hì, nói:
 "Các em ai cũng có đồ trang sức hết. Kiểu này làm đẹp cho con 
                  Ma Ngải ngắm hay sao đây?"
 Lan cầm chiếc gương lên soi mặt, nàng cầm cây bút chì vẽ lông 
                  mày cười cười:
 "Không phải làm đẹp cho con Ma Ngải đâu. Em làm đẹp cho anh 
                  coi đó."
 Bỗng Lưu chợt nhớ ra chữ bùa bạn ông Chung Tử vẽ lên chân 
                  chàng làm cho Lưu cử động được. Chàng mừng rỡ nói:
 "Lan đưa cây bút chì đây cho anh."
 Lan ngơ ngác hỏi:
 "Anh cũng tính vẽ chân mày à?"
 "Không phải, anh vừa chợt nhớ ra chứ bùa bạn ông Chung Tử vẽ 
                  lên chân anh. Phá phép của con Ma Ngải, làm cho chân anh hết 
                  tê liệt."
 Thìn mừng rỡ la lên:
 "Hay quá, anh thử xem có hiệu nghiệm không?"
 Lan có vẻ hiểu biết về bùa ngải hơn, nàng nói:
 "Thường thường bùa thì phải đi với chú. Không có chú bùa không 
                  hiệu nghiệm."
 Lưu ngẫm nghĩ nói:
 "Anh có nhớ mang máng, ông ta đọc: "Đông Thanh Long, Tây Bạch 
                  Hổ, Nam Châu Tước, Bắc Huyền Võ, Tứ Thần Hộ Pháp, Đạo Trưởng 
                  Tiêu Ma." thì phải."
 Lan mừng rỡ.
 
 “Em nghe xuôi tai lắm, có thể anh nhớ đúng đó. Hơn nữa các câu 
                  chú dù nhớ trật vài chữ cũng không sao. Sức mạnh của bùa phép 
                  chỉ giảm đi đôi chút thôi. Vậy anh thử xem sao?"
 
 Lưu cầm cây bút vẽ lông mày của Lan vẽ chữ bùa lên chân nàng. 
                  Chữ bùa thật đơn giản, có vài nét nên chàng vẽ thực nhanh, 
                  vừavẽ, vừa niệm chú. Xong, Lưu bắt chước ông bạn của Chung Tử 
                  bảo Lan khấn ông Quan Đế cho khỏi bệnh. Lan vừa khấn xong, 
                  bỗng chân nàng co vô được ngay. Mọi người mừng rỡ. Lưu lại lần 
                  lượt vẽ bùa vô chân Lài và Thìn. Cả hai cùng đi lại được như 
                  Lan ngay.
 
 Mặt trời đã lên thực cao, Lưu nói:
 "Bây giờ chúng mình tìm cách thoát khỏi đây. Tuy nhiên, nếu 
                  chưa ra được nơi này, con Ma Ngải trở về, mọi người phải làm 
                  bộ chân vẫn còn tê liệt, không đi được để tìm dịp chạy trốn. 
                  Nếu nó biết mình phá được phép thuật của nó sẽ có chuyện ngay."
 
 Hai chị em Lài và Thìn nghe Lưu nói xong, vội vàng chạy ra cửa 
                  hang. Lài ngồi xuống cho Thìn đứng trên vai, bám vô vách đá 
                  chui ra ngoài. Nhưng cái lỗ con Ma Ngải làm cửa chui ra vô quá 
                  cao, hai người công kênh nhau lên cũng không với tới, nói chi 
                  bám vô đó mà chui ra được.
 
 Lưu đề nghị để chàng đứng.lên vai Thơm nữa chắc chắn sẽ 
                  đưngười qua cái lỗ đó được. Nhưng khi cả Lưu trồng lên cũng 
                  vẫn với chưa tới, chỉ còn khoảng nửa sải tay nữa là có thể bám 
                  vào đó mà chui ra được rồi. Mọi người lại leo xuống. Lưu đề 
                  nghị, nếu bây giờ trồng luôn ba người và Lan leo lên trên nữa 
                  chắc chắn nàng sẽ thoát ra ngoài. Tuy nhiên, chỉ có một mình 
                  Lan đi được thôi. Còn ba người
 phải ở lại. Lưu nói:
 "Lan chui ra được, hãy thuê xe tới Dhà Chung Tử liền, kéo bọn 
                  họ tới đây cứu tụi này."
 Lan ngập ngừng nói:
 "Em thấy dù có leo lên đó bám vô được lỗ cửa, chưa chắc em đử 
                  sức đu ra ngoài. Hay là chị Thìn chun ra đi. Dù sao em cũng 
                  không tin được chính bản thân mình; khi ra được rồi, dám trốn 
                  luôn không trở lại thì sao. Còn như chị Thìn, không lý đành bỏ 
                  lại chi Lài hay sao. Em nói thế có đúng không."
 Lài cảm động ôm lấy Lan, nói:
 "Em thành thực lắm, chị không tin em sẽ không trở lại Tuy 
                  nhiên, nên để cho con Thìn chun ra, vì nó có sức hơn em. Hơn 
                  nữa nó chưa bị hút máu lần nào, có lẽ cũng đỡ hơn chúng ta 
                  nhiều."
 
 Lưu cũng thấy Lài nói có lý. Chàng lấy một ít tiền đưa ra cho 
                  Thìn, bảo nàng mặc quần áo vào. Lại lấy bút chì kẻ lông mày 
                  viết địa chỉ và bản đồ nhà Chung Tử cho Thìn. Xong xuôi mọi 
                  người công kênh nhau lên, và quả thực lần này Thìn chui ra 
                  khỏi hang một cách dễ dàng. Trước khi nàng nhẩy xuống đất, 
                  Thìn ngoái cổ vô trong hang, nói:
 "Anh Lưu, chị Lan, chị Lài cứ yên tâm, em sẽ tìm ông Chung Tử 
                  tới đây ngay." -nói xong nàng nhìn Lư'u như lưu luyến, buột 
                  miệng, nói nho nhỏ - "Anh Lưu ơi... em thương anh."
 
 Thìn đi rồi, mọi người lại ném quần áo vô hang con Ma Ngải. 
                  Ngoài trời âm u, không một tia nắng, hèn chi con Ma Ngải dám 
                  đi langthang cả ban ngày. Lưu nhớ rõ Chung Tử bảo chàng con ma 
                  này chỉ sợ ánh nắng mặt trời, còn như khi mặt trời lặn rồi, 
                  không cần chờ bóng tối nó cũng dám đi ngời ngời ngoài đường 
                  phốnhư ai. Chỉ có ánh nắng mặt trời đúng ngọ mới làm cho máu 
                  nó khô lại mà chết.
 
 Bây giờ Lưu thấy trong lòng thực thoải mái và đầy hy vọng. 
                  Chàng chắc chắn Thìn sẽ gặp bọn Chung Tử và chẳngbao lâu sẽ 
                  được giải thoát khỏi bàn tay con ma chính do tay chàng nuôi 
                  lớn. Lan cũng mừng không tả, nàng ôm lấy Lưu nói:
 "Khi thoát chếtrồi, anh có còn nhớtới emnữakhông?"
 Lưu ôm lấy nàng, hôn lên mắt, nói:
 "Anh chỉ sợ em nhi~u bồ quá quên anh đi thôi."
 Lan cười thực tươi:
 "Em sẽ nhớ tới anh mãi mãi, khi nào anh ghé nhà em hay quán 
                  rượu, ngày hôm đó, em sẽ nhất định không tiếp khách, mà dành 
                  tất cả cho anh nhưnhững giờ phút chúng mình sống trong căn hầm 
                  này."
 
 Hình như khi Thìn đi rồi, Lài mới thực tự nhiên. Nàng ôm lấy 
                  Lưu, hôn lên miệng chàng ngay ngất.
 "Bữa trước anh làm em đau thấu trời mà không dám la anh có 
                  biết không?"
 Lưu mỉm cười hỏi: . .
 "Tại sao vậy?"
 Lài nheo mắt nhìn Lưu tình tứ:
 "Còn làn sao nữa à? người ta chưa gần đàn ông bao giờ Anh lại 
                  làm mạnh như thế. Nhưng vì nằm bên cạnh con em người ta thì 
                  thử hỏi ai dám la chứ."
 Lưu eười thật dâm, cắn vô má Lài.
 "Thế con Thìn thì sao?."
 Lài cười nho nhỏ.
 "Anh không nhớ trước khi nó đi, chẳng quay lại nói gì với anh 
                  đó hả. Hai đứa tụi em thường nói đùa, không lấy chồng thì thôi, 
                  nếu lấy thì lấy chung một người. Ai ngờ nói chơi mà thành thực."
 "Bộ em không ghen hả?."
 Lài cười hì hì.
 "Em không bao giờ ghen với nó đâu. Đã bảo lấy chưng chồng mà 
                  lỵ. Hơn nữa, anh cũng ấy với nó rồi. Vả lại tụi này thì là chỉ 
                  có một ngưòi đàn ông trên đời thôi. Chứ không cho bàn tay thứ 
                  nhì sờ vô da thịt mình đâu."
 
 Lưu sợ Lài nói thêm làm nếch lòng Lan, chàng hôn lên miệng 
                  nàng. Nàng há miệng cho lưỡi Lưu lùa vô trong rồi ngậm lại, 
                  núc nhè nhẹ.
 
 Ngoài trời mây vẫn mịt mù, có lẽ đêm nay trời sẽ mưa lớn. Gió 
                  bắt đầu thổi mạnh. Lưu thấy lành lạnh. Cả ba người nằm ôm nhau 
                  thì thào nói chuyện. Bỗng gió lùa vô hang lạnh ngắt. Lưu biết 
                  ngay là con Ma Ngải đã trở về, chàng nói:
 "Con Ma Ngải trở về rồi, phải cẩn thận nhé."
 
 Lưu vừa dứt lời, mọi người nghe có tiếng khóc thút thít. Nhìn 
                  lại đã thấy con MaNgải vừa đem thêm hai người nữa về. Nó ném 
                  hai cô gái này xuốnghang rồi bay đi ngay.
 
 Lưu vùng dậy nói thực nhanh.
 "Bây giờ tới lượt Lan bắt buộc phải đi cầu cứu rồi, chúng mình 
                  trốn thoát càng nhiều càng hay."
 Lưu quay qua bảo hai cô gái mới bị bắt:
 "Chân các cô có bị tê liệt không?"
 Cả hai cùng mếu máo nói:
 "Dạ... có, con ma bắt tụi em hút máu và làm chân tê liệt từ 
                  tối hôm qua."
 Lưu hơi ngạc nhiên hỏi:
 "Nó bắt các cô từ tối hôm qua lận à. Tại sao bây giờ mới đem 
                  về đây?"
 "Em cũng không biết. Nhưng còn ba chị nữa cũng bị bắt chung, 
                  nó để ở dưới chân núi."
 Lư'u nói thực nhanh:
 "Như vậy thì nhanh lên, Lan sửa soạn trốn mau. Để anh chữa cho 
                  mấy cô này hết tê liệt, còn Lan mặc quần áo vô đi Em phải đi 
                  cầu cứu nữa mới chắc ăn."
 
 Lan lính quýnh, chui vô han.g con.Ma Ngải lấy quần áo của nàng 
                  mặc vô thực nhanh. Trong khi đó Lưu vén quần hai cô gái vẽ bùa 
                  niệm chú chữa trị cho hai nàng. Cả hai mừng rỡ, cám ơll Lưu 
                  rối rít. Chàng nói:
 “Các cô đừng khách sáo nữa, tụi tôi bị bắt lâu rồi, bây giờ 
                  mới tìm ra phương pháp đi cầu cứ. Vậy chúng ta lại công kênh 
                  nhau lên, gửi người về.”
 
 Lài ngồi khum xuống cho Lưu leo lên vai ngay, tiếp tới một cô 
                  gái mới bị bắt, rồi sau cùng là Lan. Nàng lật đật, bám vào lỗ 
                  cửa cốgắng đu mình lên chui ra ngoài. Lan phải khó khăn lắm 
                  mới chui ra ngoài được. Trước khi nhẩy xuống đất, nàng nói lớn:
 "Các anh chị bảo trọng, em sẽ trở lại ngay."
 
 Nàng nhắm mắt nhẩy đại, mình mẩy đau ê ẩm, nhưng Lan cũng 
                  cốlết đi vì sợ con Ma Ngải trở về. Nàngbiết rằng nó còn giữ 
                  bangười nữa ở chân núi. Nhưvậy thì y sẽ mang về liền bây giờ. 
                  Nàng không hiểu tại sao tự nhiên con Ma Ngải lại bắt một lúc 
                  năm người như vậy để làm gì. Không lý nó phải cần hút một 
                  lượng máu nhiều tới như thế hay sao. Tuy nhiên, Lan cũng mừng 
                  thầm trong bụng, vì với
 số lượng người đông như vậy, con Ma Ngải có thể không để ý tới 
                  sự vắng mặt của nàng và Thìn.
 
 Lan vạch lá băng rừng đi miết. Trời bắt đầu mưa to, những hạt 
                  mưa rơi ào ào và gió thổi lạnh ngắt làm Lan run lẩy bẩy. Nhưng 
                  nàng vẫn cố cắn răng rảo bước thực mau xuống chân núi.
 
 Đi cả mấy tiếng đồng hồ, chân tay Lan rời rã. Nàng nhìn lại về 
                  phía hang núi, chỗ các bạn còn bị giam cầm cũng chẳng cách 
                  được bao xa mà chân núi còn xa thăm thẳm. Nước mắt Lan trào ra, 
                  nàng khôngbiết phải làm sao đi nhanh hơn. Nàng nghĩ tới Thìn, 
                  không biết giờ này cô ta tới đâu rồi. Hy vọng với sức lực của 
                  Thìn, cô ta có thể làm khá hơn Lan nhiều.
 
 Trời đã tạnh mưa, nhưng sươngnúi kéo ra mù mịt. Lan ngồi xuống 
                  một gốc cây thở hào hển. Có lẽ chân tay, mình mẩy nàng đã bị 
                  gai góc xé rách lung tung cả rồi, nàng nghe ran rát khắp nơi. 
                  Lan ước gì bây giờ mọc cánh bay được xuống chân núi thì sung 
                  sứng biết bao nhiêu. Nàng nhớ tới Lưu, nhưng cảm tình đã trao 
                  cho người đàn ông xa lạ đó quả thực chưa bao giờ nàng thấy 
                  thực lòng và đậm đà
 như vậy. Nghĩ eũng lạ, trong đời Lan, có cả trăm người đàn ông 
                  ôm ấp thân thể nàng mà chưa có lần nào Lan có nhưng cảm hứng 
                  kỳ diệu như đối với Lưu. Không lý đó là tình yêu thực sự sao.
 
 Lan vừa phát giác ra một đi~u quan trọng, khi nàng nghĩ tới 
                  Lưu, đầu óc cũng như thể xác nàng thấy thanh thản lạ lùng, và 
                  những bước chân Lan đi như nhanh hơn. Nàng thích thú nhớ lại 
                  từng cử chỉ, từng vuốt ve của chàng. Người Lan nóng lên, nàng 
                  tưởng tượng bờ môi Lưu đang rà khắp thân thể nàng, làm cho máu 
                  Lan chảy mạnh, hơi thở dồn dập và nàng phải bật lên những 
                  tiếng rên rĩ khoái lạc.
 
 (Hết Phần 28 … Xin xem tiếp
                  
                  Phần 29)
 |