Trời hôm nay chắc
chắn sẽ có nắng thực to. Mới sáng sớm, khôngkhí đã nồngnực.
Khí hậu Sàigon năm naythực bất thường; mưa gió, nóng bức,
không ai có thể đoán trước được.
Căn nhà chật chội của Chung Tử từ trước tời giờ, chưa bao giờ
chứa nhiều khách khứa như ngày hôm nay. Cũng may mắn cho Chung
Tử đã có Lan với hai chị em Thơm và Cam lo bếp nước, nếu không,
chắc chắn Chung Tử không biết phải làm sao mà xoay sở.
Ăn uống xongxuôi, mọi người hè nhau lên đường ngay. Ai cũng
mong bắt cho bằng được con Ma Ngải càng sớm càng tết. Đêm qua,
mọi người thức thực khuya, nhất là Chung Tử và lão đạo sĩ, họ
bàn thảo kế hoạch, cũng như truyền cho nhau những kinh nghiệm
của bản thân trong đời diệt ma, trừ quỉ của mình.
Đoàn người quá đông nên phải mướn hai chiếc xe lam chở mới hết.
Mặt trời mới lên khỏi ngọn cây là đoàn người đã tới chân núi
rồi. Ai nấy hăm hở leo lên núi ngay. Hai người tiều phu thuộc
lòng đường đi nước bước nên mọi người không phải khó khăn băng
rừng, đạp gai như lúc Lan xuống núi. Thời gian cũng giảm đi
thực nhiều. Bởi vậy, dù đi xa và phải leo dốc cũng không mấy
vất vả.
Đúng giữa trưa, mọi người đã tới trước cửa hang. Chung Tử vui
mừng nói:
"Bây giờ là giờ tử của con Ma Ngải này, nó không thế nào giám
ló đầu ra nắng được. Chĩ một tia nắng đúng ngọ cũng thành một
lưỡi gươln đâm vào thân thể nó."
Lão đạo sĩ, nói:
"Tuy nhiên, trong hang không có nắng, mà chĩ có một cái lỗ
chui vô tuốt trên cao. Nếu chúng ta bắc thang nhào vô từng
người sê làm mồi cho eon Ma Ngải sát hại ngay. Vậy phải làm
sao bây giờ?".
Một người tiều phu nói:
"Tôi thấy chúng ta nên chặt cây, bẩy những hòn này ra, làm
thành chỗ chui vô cũng không khó đâu."
Mọi người đồngý ngay, hè nhau chặt mấy thân cây đủ để làm một
cái đòn bẩy, thọc vô khe đá, nậy đá ra thực dễ dàng. Trong khi
đó Lan hết sứe nóng ruột, nàng đã kêu khản cả cổ mà không thấy
ai ở trong hang trả lời. Tiếng nàng ít nhất cũng đã lọt qua lỗ
hổng trên cao, Lưu hoặc nhưng người trong đó nghe tiếng nàng
thì nhất định phải trả lời. Chứ tại sao lại im lặng nhưtờ
thếkia được? Không biết có chuyện gì xẩy ra cho mọi người ở
trong đó.
Chưa đầy nửa tiếng sau, mọi người đã nậy được một tảng đá thực
lớn phía dưới. Có lẽ con Ma Ngải mới chất nhữngtảng đá này lên
với nhau nên cũng không khó khăn gì nậy ra cho lắm. Hơn nữa,
đá ở núi này cũng không lấy gì làm lớn như những núi đá khác
cho nên cũng dễ dàng cho mọi người mở lối vô hang.
Khi tảng đá phía dưới bật tung ra, những tảng đá phía trên thi
nhau lăn xuống ào ào. Bụi cát mịt mù, miệng hang mở rộng lồ lộ.
Mọi người nhìn vô, kinh hoàng. Xác chết nằm bừa bãi trong hang
tới ghê rợn. Những thân thể trần truồng của các cô gái, đẫm
máu, nằm co quắp, trồng chất lên nhau. Lan nhìn thấy đủ mặt
mọi người và nhất là lại có cả xác Thìn nữa, đầu óc nàng quay
cuồng, lảo đảo, té
xuống đất chết giấc...
Trong khi đó, ở phía bên kia sườn núi. Trong một cái hang đá
nhỏ. Lưu nằm co ro một mình bên cạnh con Ma Ngải to kềnh càng.
Chàng không ngờ sự việc xẩy ra đêm qua kinh khủng tới như vậy.
Sau khi đẩy Lan ra ngoài rồi, mọi người vui mừnghớn hở. Phen
này chắc chắn phải được giải cứa. Trong hai người thoát ra, ít
nhất phải có một người tới nơi. .
Con Ma Ngải vắn vô tình không biết Lan và Thìn đã ra khỏi hang
núi. Một lúc sau, nó lại tha hai cô gúi nữa về rồi đi ngay.
Tới gần nửa đêm, nó trở lại với hai cô gái khác, nhưng một
trong hai người đó là Thìn.
Thảm cảnh xẩy ra từ đây. Nguyên do cũng tại Lài sơ ý vùng đứng
lên chạy lại lên em. Con Ma Ngải một thoáng ngạc nhiên vì
không hiểu tại sao Lài lại có thể đi lại được. Nó soát lại mọi
người và phát giác ra chữ bùa Lưu vẽ trên chân các cô gái.
Cũng ngay khi ấy, nó kiểm lại số người bị bắt và biết là Lan
đã trốn thoát rồi. Lưu chưa bao giờ thấy con Ma Ngải giận dữ
như vậy. Nó vừa vươn tay ra là đã moi trái tim Lài ra khỏi
lồng ngực nàng rồi. Thân thể Lài đổ xuống như một thân cây mục,
mắt trợn ngược, miệng há lớn mà không kêu được tiếng nào. Máu
trào ra cả mắt, mũi, mồm.
Những cô gái khác nhốn nháo, tiếng la hét thất thanh tới điên
cuồng. Con Ma Ngải từ từ tiến lại từng người, moi tim tất cả,
không chừa một ai. Lưu thấy nó bỏ ô miệng nhai nhồm nhoàng
thật ghê tởm.
Tới gần sáng, nó đã ăn hết ba trái tim, còn bốn trái nữa ôm vô
ngực rồi cắp Lưu bay vọt ra ngoài. Nó đạp trên cành cây mà
tiến bừa bãi trên mặt đất. Lưu đoán ngay là nó đang tìm kiếm
một hang động nào khác vì chỗ ẩn nắp này coi như đã bại lộ rồi.
Khi những tia nắng đầu tiên vừa hắt lên ở chân trời, cũnglà
lúc con MaNgải tìm được hangđộngnày. Nó không còn thì giờ để
lựa chọn chỗ tốt xấu nữa, chui vô hang ngay.
Lưu đoán có lẽ đây chỉ là cái hang của một con heo rừng nào đó
đào từ lâu. Dù rằng chung vô đây có thể trốn được ánh nắng mặt
trời, nhưng bên trong vấn nhìn thấy cả bầu trời mở rộng trên
cao.
Tới lúc này Lưu hoang mang tột độ, sau cuộc thảm sát trước mắt
trong hang núi, thần kinh chàng căng thẳng tới có thể đứt bất
cứ lúc nào. Cho tới khi mặt trời lên thực cao, chàng lịm đi vì
quá mệt mỏi.
Trong khi đó, nhóm Chung Tử cũng đã chôn cất những tửthi bị
con Ma Ngải sát hại xong và từ từxuống núi. Cam và Thơm khóc
ngất khi biết con Ma Ngải lại tha Lưu đi mất. Những hy vọng từ
tối qua tới nay tiêu tan một cách phũ phàng. Những vị thầy cao
tay ấn nhất đang có mặt tại đây, nhưng cơn Ma Ngải biệt vô âm
tín thì còn làm được cái gì nữa.
Cả hai nàng lẽo đẽo theo sau đoàn người. Lúc lên núi hăm hở
bao nhiêu, nay trở xuống eả Cam và Thơm cùng thất vọng và chán
nản bấy nhiêu. Cảnh tượng ghê rợn của những tử thi bi con Ma
Ngải móc tim, nằm co quắp chồng chất lên nhau trong hang núi,
càng ngày càng đậm nét trong đầu óc của hai người. Thơm vịn
vai em thất thểu lết đi Hai chân nàng như có hàng tấn chì đeo
cứng, nặng chình chịch.
Thơm bảo em:
"Chắc tao đi không nổi nữa rồi Cam ơi." '
Cam vòng tay ôm lấy hông chị, nói:
"Cố đi chị ơi, em cũng mệt muốn chết đây."
"Hay là tụi mình ngồi xuống đây nghỉ một chút."
"Nhỡ người ta đi về trước rồi làm sao?" Thơm thều thào.
"Làm sao thì làm chứ không đi nổi nữa đâu."
Nói xong Thơm đứng lại, nàng ngồi bệt xuống bãi cỏ. Cam cũng
ngồi xuống theo chị. Bỗng tay nàng chống phải. chỗ cỏ ươn ướt,
nhờn nhờn. Cam vội rụt tay lại, tưởngmình chống tay phải bãi
phân chim cò gì. Nàng đưa tay ngang mặt nhìn. Bỗng giật mình
vì thấy tay mình đầy máu. Nàng thét lên:
"Trời ơi máu."
Thơmcũngvừanhìn thấy tay Cam, nàng lại tưởngCam bi thương, vội
la lên:
"Trời ơi, có người bị thương. Bớ người ta. Bớ người ta cứu
người."
Mọi người đang đi, nghe Thơm la chói lói, giật mình nháo nhác.
Chung Tử chạy trở lại thực mau. ông nói lớn.
"Ai bị thươhg đó?"
Vừa nói xong, Chung Tử đã nhìn thấy Cam và Thơm ngồi lê dưới
đất. Ông hốt hoảng hỏi:
"Các cô bị thương đó à?"
Thơm nhanh nhẩu trả lời:
"Dạ... dạ... chú Chung Tử ơi, con em cháu nó bị thương, tay
đầy máu kìa." '
Chung Từ ba chân bốn cẳng nhẩy lại chỗ Cam ngồi, nắm lấy tay
nàng coi, ngạc nhiên hỏi:
"Máu ở đâu thế này?"
Cam run rẩy, nói:
"Máu... máu ở tay cháu mà."
Chung Tử phì cười.
"Ai không biết máu ở tay cô. Nhưng mà không có vết thương nào
ở tay cả."
Cam hỏi:
"Vậy chứ máu ở đâu ra?
Chung tử lại cười sàng sặc.
"Tôi hỏi cô, cô lại hỏi tôi. Làm sao tôi biết, tôi đâu có bị
thương. Vậy cô bị thương ở chỗ nào chứ?"
Cam cũng ngơ ngác, ngập ngừng nói:
"Máu... ở tay thôi. Không có chỗ nào bị thương cả."
Nói xong, Cam chợt nhìn xuống chỗ chống tay vừa rồi. Nàng chưa
kịp nói gì, Chung Tử đã buông tay Cam ra, rà tay lên chỗ cỏ
đó. Máu đã dính đầy tay Chung Tử ông ta reo lên mừng rỡ:
"Có đường kiếm được con Ma Ngải rồi."
Mọi người bu quanh còn đang ngơ ngác, Chung Tử đã nói:
"Cô Cam té xuống đây, vô tình chống tay vô những vết máu con
Ma Ngủi để lại, nếu tôi đoán không lầm, chúng ta cứ lần theo
những vết máu này sẽ tìm được con Ma Ngải."
Mọi người mừng rỡ, quên cả mệt mỏi. Ai nấy hăm hở tìm kiếm
những dấu máu khác. Chẳng mấy chốc, một người bạn Chung Tử reo
lên:
"Đây rồi, có vết máu ở chỗ này."
Trong khi mọi người nhào tới phía người bạn Chung Tử, Thơm
nhìn Cam mĩm cười, nói:
"Con ranh con, mày làm tao hết hồn."
Cam cũng cười hì hì, chùi tay vô cỏ.
"Ai biết đâu, thấy máu eứ tưởng mình bị thương chứ."
"Thôi, tụi mình chạy theo bà con chứ, họ đi xa rồi kìa."
Thơm vịn vai em đứng dậy. Cả hai chị em tất tả chạy theo mọi
người. Dấu máu thực rõ ràng, ai cũng biết con Ma Ngải moi tim
mấy cô gúi đem theo nên máu mới nhiễu dọc đường nhiều như vậy.
Lão đạo sĩ bị Ma Ngải đá bữa trước cười thật hỷ hả. ông vuốt
hàm râu dài trắng bạc nói với sư phụ của mình.
"Sư phụ à, hôm nay đệ tử quyết trả cho bằng được cái hận bữa
trướe bị con quĩ cái này làm nhục."
Lão đạo sĩ kia cười ha hả;
"Cũng còn phải coi lại đã, con Ma Ngủi này không phải là thứ
vừa đâu. Ta coi bộ chúng ta đông người thực, nhưng con quỉ cái
này có lẽ sắp thành tinh rồi. Không có dễ gì khuất phục được
nó đâu."
"Thưa sư phụ, dù sao nó cũng chưa tu luyện đủ ngày tháng. Dù
cho là thứ gì chăng nữa, với lực lượng của mình hiện nay,
không lẽ lại không thắng được nó hay sao?"
"Không hẳn là thế. Chỉ có điều làm ta ngạc nhiên là tại sao La
Cát lại thả cái giống quái vật này đi xa như vậy. Theo như
Chung Tử nói, đệ tử củay ham tiền nên lén đem Ma Ngải bán. Có
tin được chuyện d" xẩ~ra trongmôn phái của La Cát không? Nhất
là những con Ma Ngải này khi được thẩy ra ngoài là để cho bá
tánh nuôi dùm. Tới khi nó trưởng thành, có ma tính rồi là trở
về với La Cát ngay.
Như vậy ngươi nghĩ coi, có tên nào dám ăn trộm Ma Ngải đem bán
được chứ. Bộ chỉ muốn sống được ba mươi sáu ngày nữa thôi hay
sao?"
"Thầy nói rất đúng, như vậy có nghĩa là ông La Cát cố tình dàn
cảnh cho tên đệ tử nào đó, đem con Ma Ngải này ra bán vì muốn
lánh mặt, phải không sư phụ?"
"Điều đó ai lại chẳng biết là như thế. Nhưng có một điều ít
ngưởi biết là khi MaNgải đang lớn lên. La Cát hằng đêm phải
đọc chú, vẽ bùa hổ trợ cho sự sống của con Ma Ngải. Hơn thế
nữa, chỗ yểm bùa linh để hổ trợ cho Ma Ngải không được cách xa
con Ma Ngải nhiều lắm đâu."
Lão đạo sĩ ngẩn người, hỏi:
"Sư phụ muốn nói là La Cát đã có mặt ở Sàigon rồi à?"
"Ta chắc chắn có điều đó."
"Thưa tại sao?"
"Con Ma Ngải năm lần bẩy lượt bị thương, rồi lại chạy nhẩy
khơi khơi, chẳng hoá ra nó là thần tiên sao. Không phải La Cát
đứng đl~g sau lưng nó thì còn ai vào đây?”
"Thưa sư phụ, như vậy vấn đề bây giờ không còn phải là con Ma
Ngải nữa, mà là ông La Cát rồi."
"Đúng thế, nhưng để đối phó với La Cát thì phải đi từ con Ma
Ngải mới tới y được. Chung Tử là tay kiệt liệt, trên đời có
một không hai. Ngay cả La Cát cũng không phải là địch thủ của
y. Nhưng y lại không biết, nếu đánh với Ma Ngải bị thương hay
giảm nội lực rồi, lúc ấy La Cát mới xuất hiện. Sự tình sẽ thày
đổi ngay."
"Sưphụ eho là lần trở lại Việt Nam hôm nay, mục đích của La
Cát là muốn giết Chung Tử."
"Có thể nói là như vậy." .
"Tại sao vậy?"
"Tại vì trong giới thầy bà, ai lại không biết dòng họ
Chung từ xưa tới nay chuyên nghề luyện bùa, nuôi ngải. Nghề
nghiệp chính của họ là trừ tà bắt ma. Cũng vì vậy" mà những
bửu bối, phép tắc của dòng họ này có thầy bà nào lại không ham
muốn. Nhất là Chung Tử hiện nay là người duy nhất eủa dòng họ
Chung còn sót lại. Tất cả những gì của dòng họ này hiện nay
đều nằm trong tay y."
"Nhưng La Cát giết Chung Tử thì còn lợi ích gì nữa, tất cả
phép tắc y sẽ mang về bên kia thế giới hết."
"Lẽ dĩ nhiên là như vậy, nhưng khi người nào đó đủ sức giết
Chung Tử, có nghĩa là đương nhiên y đã chiếm ngôi vi bá chủ
của dòng họ Chung từ xưa tới nay, đó là
chưa kể tới những bửu bối gia truyền của Chung Tử còn lưu giữ
Thí dụ như cây Ngọc Tuyền Kiếm chẳnghạn. Hơn thế nữa, La Căt
là loại người ehuyên luyện tà thuật, ma quỉ Đươngnhiên ChungTử
vày phải ở hai giới tuyến khác nhau rồi."
Bỗng có tiếng Chung Tử la lớn:
"Tôi nhìn thấy chỗ con quỉ cái đó ẩn núp rồi."
Mọi người đổ xô lại chỗ Chung Tử đứng, ông ta chĩ về phía
trước, ngay nơi một gò đất nhô lên cao, nói:
"Quí vị nhìn kìa, chỗ đó yêu khí mịt mù. Không phải con Ma
Ngải chung vô đó thì còn đi đâu nữa."
Ai nấy reo mừng tở mở, hăm hở tiến tới. Bỗng lão đạo sĩ la
lớn:
"Nguy rồi, chạy xuống núi mau."
Mọi người ngừng lại, nhìn lâo đạo sĩ ngơ ngác. Chung Tử hỏi:
"Lão huynh phát giác được điều gì đó?"
Lão đạo sĩ có vẻ mất bình tĩnh, ngửa mặt lên trời nhìn lên
vừng thái dương đăm đăm. Ông vừa nhìn vừa bấm đốt ngón tay
tính toán. ánh nắng gay gắt của buổi trưa làm ông hắt sì hơi
mấy lần, nhưng vẫn cố nhìn lên mặt trời. Một người bạn của
Chung Tử không chờ được lâu hơn, sốt ruột hỏi:
"Có chuyện gì vậy lão đạo?"
Lão đạo sĩ hình như đã nắm được vấn đề, vội vàng nói:
"Xin chư vị tính lại coi, có đúng hôm nay có nhật thực không.
Theo tôi tính, chắc chắn chỉ một lúc nữa mặt trời sẽ bị che
khuất toàn diện. Như vậy là chúng ta lâm nguy rồi."
(Hết Phần 30 … Xin xem tiếp
Phần 31)
|