| Hình như có tiếng hai người con gái đang thì thầm. Lưu nghe rù 
                  rì bên tai. Chàng từ từ mở mắt, nhìn ra nhà ngoài; Thơm và một 
                  cô gái khác đang quay lưng vì phía Chàng nói chuyện.
 Lưu không biết cô gái kia là ai, nhưng nghe giọngnàng thánh 
                  thót và ngọt ngào làm sao. Tiếng cười khúc khích thật dâm đãng 
                  càng làm chàng tò mò.
 "Coi chừng anh ấy dậy nghe tụi mình nói chuyện thì chết cha." 
                  '
 "Bà chịu thì tôi cũng ehịu chứ ăn nhàm cái gì."
 "Con quỉ cái, mày giứ cái mồm cái miệng mày đấy.
 Ngllời ta nghe, người ta chửi thúi đầu cả đám bây giờ đó."
 "Chửi cái của quỉ, thằng đàn ông nào không giống thằng nào. 
                  Trước mặt thiên hạ thì ông nào ông ấy ra cái điều đạo mạo, con 
                  nhà đạo đức. Tới khi nhìn trước nhìn
 sau không có ai là bóp lìên. Bà tưởng tôi không biết hả."
 "Có cái bản mặt mày để cho người ta bóp chứ ai. Con gái chưa 
                  nứt mắt ra mà đấ ngựa rồi."
 "Thì bà có chồng từ bao nhiêu tuổi, bà nói tôi nghe."
 "Chị mày mười chín tuổi mới lấy chồng, mày không biết sao?"
 "Hừ, mười chín mới lấy chồng, nhưng mà mấy tuổi thì đã biết ấy 
                  rồi hả?"
 Thơm chồm lên, lấy tay đập vào đầu đứa con gái đang nói chuyện 
                  với nàng. Lưu biết ngay đây là con em thứ ba của Thơm. Cô bé 
                  này mới có mười sáu tuổi mà đã ăn nói bạo mồn bạo miệng quá 
                  trời rồi. Chàng mừng thầm. Cái điệu này, hoa Thơm còn chờ gì 
                  không bứt cả cụm chứ. Con nhỏ bị chị đập, lại cười ré lên. 
                  Thơm lấy tay bịt miệng nó lại, la nho nhỏ:
 "Tao nói mày đừng có làm ồn mà. Anh ấy đang ngủ đó”
 
 Con nhỏ cũng lấy tay bịt miệng lại, nhưngvẫn còn cười khúc 
                  khích. Nó quay đầu nhìn vào trong phòng ngủ gặp ngay ánh mắt 
                  của Lưu đang nhìn nó. Con bé há miệng, trợn to mắt nhìn chàng. 
                  Lưa để một ngón tay lên miệng ra dấu cho nó đừng la và làm bộ 
                  nhắm mắt lại. Con bé cười rinh rích, chạy tọt ra nhà ngoài. 
                  Lưu biết nó đã biết chàng nghe hết câu chuyện hai chị em nói 
                  với nhau, nên mắc cỡ mà không cho chị nó biết.
 
 Nằm một lúc để Thơm không nghi là mình thức đã lâu, Lưu làm bộ 
                  tằng hắng rồi ngồi dậy. Chàng vô phòng tắm rửa mặt và cố gây 
                  tiếng động vọngra nhà ngoài eho Thơm biết chàng đã thức giấc. 
                  Khi Lưa ra nhà ngoài, con nhỏ em Thơm đã chạy ra vườn. Thơm 
                  thấy chàng mỉm cười, nói:
 "Em thấy anh ngủ ngon quá nên chạy về nhà, kêu con em ra đây 
                  chờ anh dậy, ra chợ tìm chỗ làm ăn."
 Lưu làm bộ nói lớn cho Cam ở ngoài nghe thấy.
 "Ủa, em em đâu, sao không kêu cô ấy vô đây."
 Thơm "dạ" một tiếng, chạy ra ngoài, không thấy Cam đâu nàng 
                  gọi lớn:
 "Cam ơi... Cam, vô đây."
 Cam lững thững từ sau nhà đi tới, nàng không ngờ ông chủ của 
                  bà chị nàng ghê thực. Đúng là Việt kiều ở Mỹ về có khác. Chưa 
                  gặp mặt người ta lần nào mà đã dám nháy nhó rồi. Cam nghĩ thật 
                  tội nghiệp eho bà chị mình, tại sao lại với quá cao như vậy. 
                  So sánh bà ấy với cô bé lọ lem trong chuyện cổ tích còn thua 
                  xa nữa, chồng bỏ, chồng chê, nhà nghèo, ít học. Tại sao lại mơ 
                  ước một ông kỹ sư nguyên tử ở Mỹ cơ chứ. Nếu anh chàng này có 
                  này nọ với bà ta cũng chỉ là lợi dụng mua vui cho qua ngày đi 
                  du lịch mà thôi. Nước nôi cái gì đây.
 
 Chỉ có điều không hiểu tại sao anh ta lại dám bỏ tiền ra mua 
                  cơ sở làm ăn cho eả nhà nàng. Không lý y mê bà Thơm thực sự 
                  rồi hay sao. Cái nháy mắt và ngón tay để dọc trên miệng lúc 
                  nãy đủ chứng tỏ anh chàng này thuộc loại cáo già, chứ không 
                  phải nai tơ như chị nàng tâm sự.
 
 Vừa thấy Cam, Thơm đã la rối rít.
 "Con quỉ cái này làm cái gì lừng khừng như vậy. Anh Lưu đang 
                  chờ mày kia kìa. Anh ấy bảo sao không mời mày vô nhà, lại để 
                  đứng ngoài này đó."
 Cam mỉm cười, nàng cũng không muốn cho chị biết chuyện vừa rồi 
                  nên nói:
 "Thì người ta tới nè."
 "Mau lên đi con quỉ."
 Vừa nói Thơm vừa nắm tay em lôi vô trong. Lưu nhìn thấy Cam, 
                  chàng mỉm cười hỏi:
 "Đây là Cam, em của Thơm đó hả?" .
 Thơm lật đật gật đầu.
 "Dạ, nó là con Cam đó anh."
 Lưu lại mỉm cười.
 “Anh không ngờ em có đứa em đẹp như vậy."
 
 Trong khi Thơm cười, Cam liếc xéo Lưu một cái thực dài. Nàng 
                  không ngờ anh chàng này còn táo tợn hơn nàng tưởng nữa. Cam 
                  biết anh ta nghĩ nàng như con nai tơ, y có thể cắn cổ lúc nào 
                  eũng được. Nàng cười thầm trong bụng; nghĩ lại những người đàn 
                  ông đã đi qua đời con gái của mình:
 Cái đêm mưa to gió lớn năm đó. Có lẽ cũng cách đây hơn ba năm, 
                  hồi đó gia đình nàng lâm vào cảnh thê thảm không thếnào tưởng 
                  tượng được. Chị Thơm bị mổ vì sanh không được, đứa con chết 
                  ngay trong bụng mẹ. Anh Ba đi nghĩa vụ quân sự bị thương, cưa 
                  tay nằm trong nha øthương. Ba nàng đau bệnh phổi ho sù sụ cả 
                  ngày. Trong nhà chỉ còn mẹ cáng đáng mọi việc. Công việc chánh 
                  lúc đó vẫn là
 ra chợ phụ với mấy người buôn bán rau cỏ, tôm cá để xin ít gạo 
                  về nấu cháo ăn cho qua ngày.
 
 Cam mới mười ba tuổi, cái tuổi con nít hỉ mũi chưa sạch. Vậy 
                  mà cuối cùng chính nàng là người lèo lái con thuyền gia đình 
                  trong cơn bão táp ra khỏi sóng gió.
 
 Thực tình không phải nàng khôn ngoan tài trí gì. Hôm ấy đói 
                  bụng quá. Cam chờ đêm tối, lẩn vô tiệm hủ tiếu định bụng lấy 
                  eắp ít bánh phở ăn cho no bụng. Đêm tối mò mò, trời lại mưa 
                  thực to, nàng mò mẫm di về phía xe nấu phở để tuốt trong góc 
                  tiệm. Hình nhưthằng cha chủ tiệm cũng vừa nấu xong nồi nước 
                  lèo, tắt bếp đi về. Nàng sờ tay vô bếp vẫn còn nóng.
 
 Cam bắt đầu lục lọi, nàng vớ ngay được cục thịt nạc treo lủng 
                  lắng trên bếp. Cam không còn chờ được nữa, táp liền một miếng 
                  nhai ngấu nghiến. Mấy năm rồi nàng mới được nếm mùi vị của 
                  thịt heo. Nàng ngồi bẹp ngay xuống đất ăn ngon lành, nhưng 
                  ngay lúc vừa lưng lửng bụng, thằng cha chủ tiệm trở lại. Hình 
                  như y quên cái gì nên thắp đèn Um kiếm, xui cho Cam, định chui 
                  vô gầm bàn gần đó lại đụng phải chiếc ghế. Nghe tiếng động, y 
                  chụp liền con dao thái thịt phăng tới, và lẽ dĩ nhiên Cam bị 
                  lôi ra khỏi gầm bàn. Khi nhìn thấy tay nàng còn cầm miếng thịt 
                  ăn dở và miệng dính đầy mỡ, y rít lên:
 "Trời ơi, con nhỏ này nó giết tôi rồi. Sao mày lại ăn trộm 
                  miếng thịt này chứ. Ngày mai tao lấy thịt đâu bán hủ tiếu đây." 
                  .
 Cam sợ hãi cầm miếng thịt đưa ra trước mặt, rối rít nói:
 "Chú ơi, con cắn mới có mấy miếng, xin trả lại chú nè."
 Tên chủ tiệm nắm lấy cổ áo Cam kéo lên, mấy chiếc nút bấm 
                  trước ngực bật tung. Y thét như sấm nổ:
 "Tao phải giết mày chết thôi con quỉ nhỏ này. Cả xe hủ tiếu có 
                  một miếng thịt nạc mà mày ăn mất rồi, làm sao bây giờ."
 
 Vừa nói y vừa dơ con dao lên, chém liền. Trong lúc cái chết 
                  sắp chụp xuống. Cam không còn suy nghĩ gì được nữa, nàng vùng 
                  chạy. Chiếc áo cũ bị y nắm rách toạc và theo tay y lôi tuột ra 
                  khỏi mình Cam. Nàng trần trụi chạy băng qua phía cửa, nhưng 
                  lại vấp vô chiếc ghế, té bò càng. Tên chủ tiệm cũng nhào xuống 
                  đất nắm được một bên ống quần nàng. Y nằm dài dưới đất, miệng 
                  sùi bọt mép, dơ dao lên,
 chém xuống. Cam co người lại, hai tay nắm lấy chiếc chân bàn 
                  gần đó, chuồi mình về phía trước tránh con dao. Chiếc quần 
                  nàng lại cũng như chiếc áo bị tên chủ tiệm tuột khỏi thân mình. 
                  Bấy giờ nàng trần truồng như nhộng. Nhưng quả thực Cam không 
                  còn nghĩ gì tới thân thể mình nữa. Nàng chỉ còn cố gắng làm 
                  sao thoát khỏi lưỡi dao của gã chủ tiệm hủ tiếu nhất định muốn 
                  giết nàng. Nhát chém
 vừa rồi y lấy hết sức chặt xuống, giá nàng không chạy kịp, 
                  chắc chắn đã đứt một khúc chân rồi, vì con dao chém vô ống 
                  quần nàng trên sàn gạch tới toé lửa. Lưỡi dao tuột khỏi cán, 
                  bắn về phía trước như một đường kiếm khí xẹt ngang qua mặt 
                  Cam.
 
 Tên chủ tiệm lại chồm tới, y chụp dược hai ống chân Cam. Vi y 
                  đang nằm xấp dưới đất nên chỉ còn cách gồng mình lên kéo hai 
                  chân nàng lại. Với cơn tức giận và sức mạnh củay, tên chủ tiệm 
                  hủ tiêú lôi Cam sèn sệt tới trước mặt y. Chân nàngbị kéo chàng 
                  hảng nên khi tới gầny. Hạ bộ trần trụi của Cam kê sát ngay 
                  trước mặt tên chủ tiệm. Tự nhiên y ngẩn ngơ tới bất động, hai 
                  tay vẫn nắm chặt
 lấy cổ chân Cam mà không biết phải làm gì nữa.
 
 Lúc ấy Cam đã sợ tới run người. Chân tay bủn rủn, không còn cử 
                  động được nữa. Mặt mũi tái ngắt, tim đập như trống chầu, miệng 
                  tê cứng, muốn khóc mà không mở miệng ra được.
 
 Ngoài trời đang giông bão, gió thổi ào ào. Mưa đổ như trút 
                  nước. Những gì đang xẩy ra trong tiệm hủ tiếu này không ai có 
                  thể biết được. Dù hôm nay tên này có băm xác nàng ra trăm mảnh 
                  vứt xuống sông, hoặc cho vô nồi nước lèo nấu cũng không ai 
                  hay. Lúc ra khỏi nhà, Cam đã không cho ai biết, nàng lén lút 
                  đi một mình nên bây giờ mới cảm thấy hối hận thì đã muộn rồi.
 
 Thời gian trôi qua thực chậm tới nghẹt thở. Tên chủ tiệm từ từ 
                  buôngmột tay nắm cổ chân nàngra, rà lên trên. Bàn tay lần mò 
                  thật từ tử như con rắn trườn mình trên cát Nó lướt qưa đùi rồi 
                  mò mẫm lên trên. Táy máy đến kịch cợm.
 
 Cam vẫn còn sợ hãi tới không dám nhúc nhích. Trong khi đó bàn 
                  tay thứ hai của y cũng buông cổ chân nàng ra và mò lên trên 
                  như bàn tay vừa rồi. Cam đã bắt đầu thấy nhồn nhột và kỳ kỳ. 
                  Người nàng nóng lên thấy rõ, những cảm giác lạ lùng từ xưa tới 
                  nay chưa bao giờ xẩy ra ào ạt lùa qua thân thể nàng. Tên chủ 
                  tiệm thở phì phò, y trườn mình lên, đè thân thể Cam bên dưới 
                  muốn giẹp lép. Cam đã bớt sợ, nhưng nàng vẫn còn run. Nàng có 
                  một ý niệm rất mơ hồ về đàn ông và đàn bà thích nhau, không 
                  biết có phải giống như thế này hay không? Không hiểu tại sao
 tên chủ tiệm vừa mới hung dứ như con chó điên. Bây giờ y làm 
                  cái gì kỳ vậy không biết. Nhưng bỗng Cam thét lên vì một sự 
                  đau đớn chưa từng có luồn lọt từ bên dưới chạy dài tới não 
                  tủy. Nàng muốn vùng dậy, nhưng không còn kịp nữa. Cái thây 
                  nặng cả tạ đè nàngbẹp dí xuống sàn nhà. Cam không còn nhúc 
                  nhích gì được chứ đừngnói đòi thoát thân.
 
 Ngoài trời mưa càng to, gió càng lớn. Cơn bão lồng lộn tới 
                  điên cuồng. Gió rít lên, nổ ầm ầm. Những tiếng la thét của Cam 
                  chìm trong cơn thịnh nộ của trời đất. Nàng mệt lả người trong 
                  khi tên chủ tiệm vẫn nhấp nhô trên mình nàng.
 
 Mặc cho Cam cào, cấu, cắn, đạp. Y vẫn nhấp nhô những động tác 
                  làm thân thể nàng đau đớn, cong cứn tới ê chề. Một lúc thực 
                  lâu, Cam thấy người y run rẩy, da y nổi gai ốc, rồi rùng mình 
                  liên tiếp và nằm xẹp xuống trên mình nàng, y thở phì phò có vẻ 
                  mệt mỏi kinh khủng lắm.
 
 Thân thể Cam đã bớt đau đớn khi y dừng lại, và hình như những 
                  gì to lớn, cứng ngắc bây giờ nhỏ lại một cách lạ lùng và mềm 
                  xèo như con giun đất. Những cảm giác kỳ kỳ vẫn còn đọng lại 
                  trong thân thể Cam. Nhất là sau khi chỉ còn hơi ran rát, nàng 
                  mới để ý tới những cái đó làm cho nàng ngây ngây. Có lẽ đàn 
                  ông và đàn bà thích nhau vì thế này chăng?
 
 Mấy phút sau, tên chủ tiệm đứng dậy, kéo quần lên. Trong ánh 
                  sáng lờ mờ của cây đèn dầu. Cam thấy y mỉm cười thoả mãn và 
                  nhìn đăm đăm vô đùi nàng. Cam lùa một tay xuống dưới. Nàng 
                  thấy cái gì ướt nhèm nhẹp, nhờn nhờn. Khi đưa tay lên, Cam 
                  hoảng hồn biết rằng y làm nàngbị thươngvàmáu chẩy cả ra đùi, 
                  hèn gì lúc nãy không đau đớn kinh hồn tới như vậy.
 
 Sự sợ hãi ào tới thực mau, nàng ngồi bật dậy và oà lên khóc 
                  Hình như tên chủ tiệm có vẻ bối rối. Y ngồi xuống vỗ về Cam:
 "Mày đừng có khóc nữa mà, xong rồi, có gì nữa đâu mà sợ Tao 
                  không có bắt đền miếng thịt mày ăn lúc nãy nữa đâu.”
 Cam vẫn khóc, nàng có vẻ như hờn giận nhiều hơn là sợ sệt Có 
                  lẽ thấy thái độ hiền dịu tđi sợ sệt của tên chủ tiệm, Cam bắt 
                  đầu làm nư như những lần làm nũng mẹ. Thấy nàng có vẻ làm dữ. 
                  Tên chủ tiệm vuốt ve nàng, y nói:
 "Mày còn đói bụng không, để tao nấu cho mày tô hủ tiếu mì ăn 
                  nhé. Nước lèo mới đó."
 
 Nói xong không chờ cho Cam có ưnghay không, y đứng dậy te te 
                  mấu mì lìên. Cam nhìn xuống đùi, vệt máu chẩy dài xuống sàn 
                  nhà. Nàng nhớ lại những lời bạn bè cũng như mẹ nói về trinh 
                  tiết của người con gái. Cam biết là đêm nay nàng đã không còn 
                  nữa. Dù không hiểu nhiều, nhưng tự nhiên nàng thấy tiêng tiếc 
                  một cái gì vừa tuột khỏi tầm tay. Cam nhìn tên chủ tiệm đang 
                  nấu hủ tiếu, cái mặt xương xẩu trông xấu xa làm sao, nàng nghĩ 
                  phải làm cho y khốn khổ mới nghe.
 
 Chỉ một lúc sau, y bưng tô hủ tiếu mì để lên bàn ngay cạnh 
                  Cam. Miệng suít soa nói:
 "Hủ tiếu mì nóng lắm này, mày ăn đi cho lại sức."
 
 Vừa nói y vừa kéo Cam đứng dậy. Cam nghĩ thực nhanh, dù cho 
                  mình không ăn cũng thiệt thôi, hơn nữa bụng nàng vẫn còn đói 
                  và mùi hủ tiếu thơm ngào ngạt, hấp dẫn quá chừng. Nàng dựa vô 
                  tay y ngồi xuống chiếc ghế trước tô hủ tiếu mì. Y ngồi sát 
                  ngay Cam, lấy đũa, muỗng cho nàng. Cam từ từ cầm đũa lên, nhìn 
                  y gầm gầm. Y cười hì hì, nói:
 "Ăn đi mà, ăn đi mà... mai mốt cứ tới đây tao nấu cho ăn khỏi 
                  trả tiền."
 
 Cam mừag thầm, nhưvậy lời quá rồi còn đòi gì. Từ nay không sợ 
                  đói nữa, lại được ăn ngon. Nàng ấp úng hỏi:
 "Chú nói thiệt nhé."
 Thấy Cam mở miệng, y có vẻ mừng lắm, nói lia lịa:
 "Nhất định, nhất định... Màytới đây lúc nào cũngđược, nhưng 
                  đừng để cho vợ tao biết là được rồi."
 "Được rồi, tôi không cho bả biết đâu, nhưng chú nói láo tôi về 
                  nói vụ này với mẹ tôi cho coi."
 Tên chủ tiệm nhẩy lên như ngồi phải lứa, la nho nhỏ:
 "Ê, ê mày đừng có nói với má mày nghe không. Bả đập mày chết 
                  đó."
 "Ủa, mắc mớ gì bả đánh tui. Chú làm tui đau chứ tôi có làm gì 
                  đâu."
 Mặt tên chủ tiệm biến sắc, y lắp bắp:
 "Mày... mày đâu có đau nữa đâu, chút xíu là hết ngay à có gì 
                  dâu. Đừng có nói với ai về vụ tối nay nghe chưa. Tao cho mày 
                  tìên nữa."
 
 Vừa nói y vừa lấy chiếc khăn vắt trên vai lau những vết máu 
                  trên đùi nàng. Cam nghe thấyy nói cho tiền mừng lắm. Không ngờ 
                  hôm nay ăn trộm bị bắt mà lại được việc. Nàng ngước lên nhìn y 
                  hỏi:
 "Chú nói thực không đó?"
 Y gật đầu lia lịa: .
 "Thực đó, thực đó... tao cho mày liền đây nè."
 
 Vừa nói y vừa móc một mớ bạc để trên bàn. Mắt Cam mở to, nàng 
                  mừng rỡ quên hết mọi chuyện vừa xẩy ra. Đưa tay nắm chặt mớ 
                  tìên định bỏ vô túi, nhưng Cam chợt nhớ mình đâ bị lột trần 
                  truồng tự hồi nào. Nàng còn đang ngần ngừ. Tên Chủ tiệm vội 
                  vàng vớ cái áo của Cam gần đó, choàng vô cho nàng. Cam thích 
                  thú cười tủm tỉm, bỏ tìên vô túi áo tên chủ tiệm thấy nàngvui 
                  vẻ, cũng khoái trí lắm, bàn tay y vừa cài nút áo cho nàng vội 
                  vã lùa vô trong sờ soạng.
 
 Y nói nho nhỏ:
 "Mày cứ nghe lời tao thì thiêú gì tiền. Tối tối tới đây tao 
                  giấu bà xã một ít cho mày nghe không."
 Cam khoái chí nhưng chợt nhớ vụ vừa rồi nên lắc đầu nguầy 
                  nguậy:
 "Không được đâu chú ơi, Lúc nãy chú làm tôi đau thấu trời xanh 
                  đó."
 "Đừng có lo, tao không làm mày đau nữa đâu. Như thế này có ăn 
                  nhằm gì đâu hén."
 Vừa nói y vừa bóp nhè nhẹ làm Cam thấy nhồn nhột, nàng tò mò 
                  hỏi:
 "Chú làm thế làm chi vậy?"
 Y cười hì hì:
 "Thì... thì... chuyện đàn ông đàn bà ấy mà. Có gì mới mẻ đâu."
 
 Thế là từ đó trở đi, tối nào Cam cũng tới quán y ăn hủ tiếu 
                  Nàng còn đem cả tiền về eho mẹ mua gạo. Thân thể Cam trổ mã 
                  thấy rõ. Bộ ngực con gái nhú hẳn lên, người nàng có da có thịt 
                  hơn tất cả anh chị em trong nhà. Mọi người cũng như mẹ nàng 
                  đều tưởng Cam theo đám lắc bầu tua kiếm tiền. Mà quả thực nàng 
                  có la cà trong đám lắc bầu cua thực, nhưng tiền bạc là eủa lão 
                  chủ tiệm hủ tiếu cho nàng hàng đêm. Cho tới một hôm, tự nhiên 
                  y bị bệnh, người ta phải chở y đi nhà thương và mấy bữa sau 
                  chết ngắc. Thế là từ đó Cam không còn tiền nữa, nhưng phải
 nói; gia đình nàng nhờ đó qua cơn ngặt nghèo, đói khổ cùng cực 
                  rồi.
 
 Bây giờ gặp Lưu, Cam thấy anh chàng này coi bộ cũng chẳng khác 
                  gì tên chủ tiệm nấu hủ tiếu bao nhiêu. Nhưng có điều y là Kỹ 
                  sư gì gì đó ở Mỹ về. Thếnào cũng phải thận trọng một chút, chỉ 
                  có điều bây giờ Cam không còn cái quí báu nhất của đời con gái 
                  để làm vũ khí nữa. Nhưng bù vào đó nàng đã có một số kinh 
                  nghiệm về đàn ông, và Cam thực sự biết hưởng thụ những cái mà 
                  đàn ông thích trao cho đàn bà. Nàng vừa liếc Lưu vừa nói:
 “Thưa anh, chị Thơm về nhà ca tụng anh mãi. Nhưng mà em có 
                  nhìn thấy tậm mắt mới tin chị em không nói láo.”
 
 Nghe Cam nói tự nhiên Lưu chột dạ. Chàng khôngngờ con nhỏ mười 
                  sáu tuổi đầu nghèo nàn trong cái khu khốn khổ này lại nói được 
                  một câu sắc như vậy. Chàng đâm ra hoang mang, tự nghĩ nó đã 
                  biết gì về chàng, và Thơm đã nói những gì với nó? Lưu ướm thử:
 "Cam chẳng những đẹp, lại còn thông minh nữa. Anh chắc chắn 
                  mua được cơ sở làm ăn ở chợ, chỉ cần một mình tay em cũng đủ 
                  để anh yên tâm rồi."
 Cam cười khúc khích:
 "Anh quá khen rồi, coi chừng em anh hư lắm đó."
 Lưa vẫn dò dẫm:
 "Hư như thế nào?"
 Cam cười khúc khích, không nói gì. Thơm khờ khạo, nói:
 "Mày mà hư thì ăn đòn, chuyện làm ăn chớ bộ giỡn chơi hả?"
 
 Lưu cười ha hả, trơng khi Thơm không để ý, Cam lại liếc Lưu 
                  một cái nữa, nàng còn chẩu môi thật duyên dáng. Tự nhiên tim 
                  Lưu đánh thình thịch, chàng thèm được cắn vô bờ môi nhỏ nhắn 
                  và dâm dật vô độ của đứa con gái mới mười sáu tuổi này.
 "Thôi, bây giờ chúng mình ra chợ ăn sáng rồi còn đi vòng vòng 
                  chứ. Coi chừng trễ rồi đó."
 
 Ba người sánh vai nhau thả bộ ra chợ, đi cả buổi trời cũng 
                  chẳng có chỗ nào Lưu vừaý. Tới chiều, chàng đề nghị qua Sàigon 
                  chơi. Chỉ đi một vòng chợ Bến Thành, không hiểu sao Lưu đã mua 
                  cả trăm bạc vải vóc, quần áo cho Cam rồi. Về tới nhà chàng 
                  kiểm điểm lại. Tự hỏi, không biết tại sao mình lại làm như 
                  thế, trong khi Cam không hề mở miệng xin xỏ chàng một đồng xu 
                  nào. Và ehàng cũng chưa
 đụng được tới ngón tay của con nhỏ này.
 
 Đi nghỉ tới mười hai giờ đêm, Lưa mở cửa vô buồng luyện Ma 
                  Ngải. Chàng ngạc nniên thấy đất cát đầy nhà. Lưu định thần 
                  nhìn thấy ngay đất đùn ra từ gầm đi văng. Ngay lúc ấy, con Ma 
                  Ngải cũng chui từ gầm đi văng ra. Chàng biết ngay nó đã đào 
                  một cái hang ở dưới đất rồi. Nhớ lại hôm qua lúc mở cửa sổ, 
                  con Ma ngải bị ánh nắng chiếu vô làm nó đau đớn. Bây giờ nó 
                  đào hang để ẩn mình lúc ban ngày tránh ánh nắng cũng không lấy 
                  gì làm lạ.
 
 Lưu chích ngón tay lấy máu để vô mũi con Ma Ngải, nó thích thú 
                  hít mạnh mà không cần cầm tay chàng như mọi hôm nữa. Xong 
                  xuôi, chàng xoa đầu nó, và trở ra nhà ngoài. Con Ma Ngải cũng 
                  chui xuống gầm đi văng, chàng biết nó chui xuống hầm rồi.
 
 Lưu ra nhà ngoài, cởi quần áo toan đi ngử, bỗng nghe tiếng mơ 
                  ú ớ từ nhàbếp vọng lên. Lưa tò mò đi xuống nhìn. Thấy Thơm ôm 
                  chặt cái gối, miệng ú ớ. Hai chân banh ra, vùng thịt u lên 
                  phập phồng thấy rõ. Lưu tính đánh thức nàng dậy, nhưng tò mò 
                  muốn để đó nghe nàng mơ cái gì chơi. Nhưng chỉ một lúc sau 
                  nàng đã yên lặng, không còn la ú ớ nữa. Lưu định đi ngủ thì 
                  Thơm trở mình, buông chiếc gối ra, một mép áo xéo qua bên để 
                  lộ ra vùng da thịt trắng ngần. Lưu dừnglại nhìn một lúc, tự 
                  nhiên máu trong người chàng chẩy mạnh. Đã mấy hôm nay Lưu 
                  không gần đàn bà. Chiều nay con Cam lại làm chàng thấy thèm 
                  thuồng,
 và bây giờ vùng da thịt trắng mơn mởn này của Thơm lồ lột 
                  trước mắt làm sao Lưu chịu nổi. Chàng ngồi xuống mép ghế bố. 
                  Từ từ cởi hàng nút áo trước ngực Thơm. Lưa không muốn động 
                  mạnh cho nàng thức giấc. Chàng lần mò thực nhẹ nhàng. Nhưng 
                  thực ra từ tối dến giờ Thơm đâu có chợp mắt được. Nàng thấy 
                  Lưu đi nghỉ, rồi lại vô phòng bên đóng cửa lại, nàng làm bộ 
                  ngủ mơ kêu ú ớ làm cho Lưu để ý, và đúng như nàng mong muốn, 
                  Lưu đã mò xuống bếp. Chàng đứng tần ngầm một lúc rồi định đi 
                  ngử, Thơm mới làm bộ trở mình. Khi Lưu ngồi xuống ghế bố, nàng 
                  biết chắc là thế nào Lưu cũng làm tới nên mừng thầm. Y như 
                  rằng, chàng từ từ cởi hết hàng nút áo trước ngực Thơm ra. Banh 
                  hai vạt áo sang hai bên, lấy tay xoa nhè nhẹ như sợ nàng thức 
                  gấc.
 Cũng lúc ấy Lưu mới để ý hơi thở củaThơm bất thường. Chỗ chân 
                  dạng banh cong vòng nhấp nhô thấy thật rõ.
 
 Lưu luồn một tay vô eạp quần Thơnl, ràxuống dưới đã thấy nàng 
                  ướt nhèm nhẹp tự hồi nào. Chàng biết ngay là Thơm đã thức tự 
                  bao giờ, nhưng còn làm bộ ngủ. Lưu im lặng không nói gì, vẫn 
                  làm bộ ngây thơ tưởng như nàng đang ngủ, nhẹ nhàng từ từ kéo 
                  chiếc quần Thơm xuống dưới chân.
 
 Bỗng đèn chợt tắt, bóng tối ụp xuống mò mò. Lưu hơi giật mình, 
                  nhưng chàng lại lấy được bình tĩnh ngay vì biết ở Việt Nam bị 
                  cúp điện là chuyện thường. Chàng cũng chẳng cần thắp đèn dầu 
                  lên làm gì, vì lúc này đâu cần ánh sáng làm chi nữa.
 
 Lưu nhẹ nhàng cởi hết quần áo, nằm xuống bên Thơm, chiếc ghế 
                  bố chũng xuống chính giữa ép hai thân thể thật sát Trời về đêm 
                  lành lạnh. Gió lùa qua da thit Lưu thấy căm căm. Chàng ôm cứng 
                  lấy Thơm, mò mẫm trong bóng tối Bỗng Lưu nghe thấy tiếng Thơn 
                  run run, nói nho nhỏ:
 "Anh... anh ơi... kìa, kìa..." .
 Lưu cười hì hì trong bóng tối:
 "Cưng ơi, anh biết em làm bộ ngủ lâu rồi."
 Tiếng Thơm vẫn run run:
 "A... a..., không... không phải đâu... kia kìa..."
 Lúc ấy Thơm đã mở mắt trừng trừng trong đêm tối, nàng nhìn 
                  chiếc bóng đỏ như máu với hai con mắt sáng quắc xanh lè, đang 
                  từ từ tiến tới chân ghế bố. Lưu vẫn cười khúc khích, chàng 
                  luồn một tay xuống dưới phụ cho thân thể mình ép ngay vùng 
                  thịt săn cứng ấy, ấn mạnh, thì thầm:
 "Không phải ở đó đâu, đây cơ mà. Anh biết em giả bộ ngủ thôi, 
                  cưng ơi. Xem nào..."
 
 Lưu vừa nói xong, chợt nghe Thơln thét lên thật lớn, dẫy dụa 
                  như có ai bóp cổ nàng. Chàng hoảng hồn lồm cồm bò dậy. Gió 
                  lạnh ở đâu thổi lồng lộng. Lưu ngạc nhiên vì căn nhà kín mít, 
                  cửa nẻo đóng thực kín, làm gì có gió ở đâu thổi vô mạnh như 
                  vậy được. Chàng chạy ra nhà ngoài chụp cây đèn pin, rọi một 
                  vòng không thấy gì. Còn Thơm đã ngất xỉu. Lưu vội vàng thắp 
                  cây đèm măng xông lên. Ánh sáng tỏa ra thì đèn điện cũng vừa 
                  sáng trở lại.
 
 Lưu chạy lại chỗ Thơm nằm lay gọi, nhưag nàng vẫn không tỉnh 
                  lại. Túng thế, chàng vội vàng mặc quần áo, lấy chiếc xe đạp 
                  chạy vội qua nhà bà Chín y tá.
 
 Tội nghiệp bà Chín y tá đang ngủ ngon bị Lưu dựng dậy, cũng 
                  lụp chụp xách đồ nghề leo lên xe đạp, ôm cứng lấy eo ếch Lưu. 
                  Đường Thủ Thiên gập ghềnh, Lưu lại nóng lòng cứu Thơln nên 
                  chàngcắm đầu đạp thực nhanh. Đường về đêm không một bóng người 
                  nên Lưa dạp xe chạy thục mạng cũng không có trở ngại gì. Chỉ 
                  tội nghiệp bà Chín, từ ngày chồng chết, không gần một người 
                  đàn ông nào.
 Bỗng dưng hôm vừa rồi tới tiếp máu cho Lưu, bị chàng chọc phá, 
                  ngày đêm thèm thuồng. Bây giờ lại ngồi sau chàng tì bộ ngực 
                  núi lửa vô lưng Lưu, thử hỏi làm sao bà ta chịu eho nổi. Hình 
                  như bà thấy trong mình ướt át thực sự Cũng may mà từ nhà bà 
                  tới nhà Lưa cũng không xa nên chẳng mấy chốc Lưu đã chở bà tới 
                  nơi rồi.
 Vừa tới sân, Lưa ngạc nhiên thấy Thơnl đã đứng ngoài cửa tự 
                  hồi nào. Nàng run lẩy bẩy, chỉ tay vô trong nhà ú ớ Lưu vừa 
                  mừng vừa tức cười, hỏi:
 "Em làm cái gì cho anh hết hồn vậy?"
 Thơm nói: "
 "Vô trong nhà coi đi." '
 Bà Chín tủm tỉm cười bảo Lưu.
 "Cô ấy nói phải đó, phải vô trong nhà coi mới được, ở ngoài 
                  này tối tù mù làm sao làm ăn gì được.”
 Cả ba kéo nhau vô trong phòng ngủ của Lưu, Bà Chín bảo Thơm:
 "Em nằm xuống cho chị khám cho."
 Thơn vừa định nói gì, Lưu đã bảo nàng:
 "Em cứ nằm xuống đi mà, Chị Chín coi tại sao tự nhiên em lại 
                  xỉu đi như vậy chứ."
 
 Thơm đành im lặng cho bà Chín khám. Bà lấy ống nghe để lên 
                  ngực Thơnl, thấy nàng thở hổn hển. Bỗng bà ngửi thấy mùi ngai 
                  ngái. Ở tuổi này bà còn lạ gì cái mùi trai gái ngủ với nhau ấy 
                  nữa. Bà cố tình khám Thơm trước mặt Lưu cho bõ ghét.
 
 Quần Thơm bị bà lột ra thực nhanh, nàng chưacó phản ứng gì bà 
                  đã làm bộ đặt ống nghe lung tung vô bụng dưới Thơm nên nàng 
                  lại phải nằm im. Bà bóp bóp hai bên xương hông nàng rồi kéo 
                  hai chân nàng banh ra, mỉm cười bảo Lưu:
 "Anh xem đây, cô ấy nhỏ nhắn như thế này, Xương hông thật là 
                  hẹp. Đã bị mổ một lần, dấu vết còn đây. Nếu anh mạnh bạo quá 
                  chắc chắn cô ta phải xỉu đi là đúng rồi."
 Nói xong bà lại mỉn cười nhìn Lưu thực dâm, nói tiếp:
 "Phải chi như cô ta mập mạp một chút như tôi, anh muốn làm gì 
                  thì làm, chứ ốm yếu thế này phải nương tay chứ."
 
 Thơm cứng họng nước mắt nàng muốn trào ra nhưng nói không 
                  được. Bà Chín đã thấy nàng ướt nhèm nhẹp, lại nói đúng bệnh 
                  tật của nàng trước kia. Làm sao mở miệng ra nói gì được đây. 
                  Ngay cả Lưa cũng chưa chắc tin nàng. Bởi vậy Thơm đành nằm im, 
                  nhắm mắt lại.
 
 Lưa nghe bà Chín nói cũng có lý, chàng tưởng lúc đó mình hứng 
                  quá làm bậy nên Thơln xỉu đi. Lưu đành nói nho nhỏ với bà 
                  Chín:
 "Chị Chín à, chuyện này xin chị giữ kín dùm tôi, nếu không tội 
                  nghiệp cô Thơm lắm đó. Bề gì cô ta còn ở đây cả đời. Còn tôi 
                  vài tháng nữa về Mỹ không ai biết đó vào đâu."
 Nói xong chàng tắt đèn, bảo Thơnl:
 "Em nằm đó nghỉ đi."
 
 Thơm nghe bà Chín cười khúc khích đi ra nhà ngoài với Lưu. 
                  Nàng từ từ mở mắt. Bỗng Thơm nhìn thấy ngay một người con gái 
                  mặt mũi thật gớm ghiếc đứng ngay bên giường. Cái mũi hếch lên, 
                  miệng rộng ngoác, hai chiếc răng nanh lòi ra bên mép như răng 
                  heo rừng. Hai mắt tròn vo, to tướng như hai trái trứng, chiếu 
                  ra một luồng ánh sánh xanh lè. Bộ ngực đỏ như máu thỗn thện 
                  bằng cả trái dưa
 hấu trần trụi. Thơm vùng dậy, miệng nàng cứng ngắc, không mở 
                  ra kêu cứu được nữa. Nàng sợ quá, vùng chạy thục mạnh ra ngoài 
                  đường. Lưu đang nói chuyện với bà Chín ngoài phòng khách, cả 
                  hai cười cười nói nói, có lẽ lúc nàybà Chín cũng đã hứng tình 
                  lắm rồi. Cử chỉ bà có vẻ nhợt nhã, nhưngvẫn còn phải giữ ý vì 
                  chưa biết Lưu hôm nay ra sao. Hơn nữa, Thơm còn đang nằm trong 
                  nhà và Lưu vừa ngủ với nàng. Bỗng cả hai giật mình thấy Thơm 
                  phóng từ trongnhà ra, cắm đầu chạy thẳng ra đường. Lưu tính 
                  chạy theo. Bà Chín nắm chàng lại ngay, cười cười nói:
 "Anh Lưu à, anh không biết tâm lý con gái chút nào cả Cô ta 
                  đang mắc cỡ mà anh còn chạy theo, có tôi đây nữa lại càng khó 
                  khăn cho cô ta thêm. Cứ để cho cô ấy chạy về nhà đi, ngày mai 
                  thủng thẳng tính mà."
 Lưu nghĩ cũng phải, vì làm sao chàng có thể nói gì được trong 
                  lúc này. Thôi thì cứ để cho Thơm về nhà nàng ngủ tối nay đi có 
                  sao đâu.
 
 Bà Chín thấy Lưu mĩm cười trở vô, mừng thầm, bà làm bộ đi vô 
                  phòng ngử thu xếp đồ nghề. Lưu theo bà vô trong. Bỗng chàng 
                  thấy cánh cửa phòng nuôi Ma Ngãi mở toang, Lưu vội vàng chạy 
                  ra đóng lại, sau khi nhìn vô trong thấy con Ma Ngải nhìn mình 
                  như tủm tĩm cười. Lưa thấy yên tâm và trong lòng vui vui. Tới 
                  bên bà Chín, vô tình chàng đứng hơi sát bên bà. Bà Chín lại 
                  tưởng Lưu bắt đầu để ý tới mình nên mỉm cười, làm bộ ướnl hỏi:
 "Bây giờ anh có cô Thơm trẻ trung, lại nhỏ con nên quên con 
                  già này rồi phải không?"
 
 Lưu đang vui vì nhìn thấy con Ma Ngải mỉm cười với mình lúc 
                  nãy. Hơn nữa, vừa nằm đè lên Thơm chưa sơ múi gì đã xẩy ra 
                  chuyện. Nên khi nghe bà Chín nói vậy, chàng cười hì hì ráp lại 
                  liền. Lư'u với tay tắt đèn, đẩy nhẹ bà Chín nằm xuống giuờng. 
                  Thấy bà không phản ứng gì, lại bá lấy cổ chàng, Lưu mừng thầm, 
                  luồn tay vô áo bà ta ngay. Bộ ngực núi lửa căng tròn, cứng 
                  ngắc tự hồi nào. Lưu kéo mạnh hai vạt áo, vục mặt xuốngvùng 
                  thịt nung núc ấy thở hổn hển. Quần áo cả hai người bật tung ra 
                  thực mau. Bà Chín chưa gì đã rít lên, bà lụp chụp vì ngay tử 
                  lúc ngồi trên xe, thân thể bà đã nóngbỏng rồi, Bây giờ quần áo 
                  vừa tung ra, bà đã chồm lên đeo cứng lấy Lưu, thân thể vặn vẹo 
                  kẹp chặt lấy chàng và rít lên từng hồi...
 "A... a... a... a... a... anh... ơi..."
 
 (Hết Phần 9 … Xin xem tiếp
                  
                  Phần 10)
 |