Lưu đã đi du lịch
được hai tuần rồi. Ba ngày ở Thái Lan và mười hai ngày ở đây,
kể cả ngày hôm nay nữa là mười sáu ngày. Số tiền Lưu đem theo
đã gần hết. Chàng lo lắng vô cùng, bây giờ khôngbiết phải làm
sao. Điều chắc chắn là không thể nào bỏ cuộc mà về Mỹ được.
Bằng mọi cách, phải kiếm ra tiền, Lưu đã nghĩ nát óc tử sáng
tới giờ.
Bỗng chàng nghĩ ra một cách thần diệu. Lưu vội vàng tắm rửa,
sang rủ bà Chín đi Sàigon chơi. Lẽ dĩ nhiên bà Chín mừng lắm,
hớn hở theo chàng đi ngay. Bà Chín chọn chiếc áo dài mầu hồng
lợt, cắt thực bó, ôm lấy eo rất gọn. Bà ngắm nghía mãi trước
khi bước chân ra khỏi nhà.
Sàigòn đông nờm nợp. Lưu có cảm tưởng sau giải phóng, dân
chúng ngoài Bắc kéo hết vô Sàigon rồi hay sao mà lắm người thế
này. Chỉ có tội bà con nghèo quá. Cứ trông cách ăn mặc và di
chuyển thì biết ngay. Lưu chỉ liếc qua các cửa tiệm, cách
trang trí và bầy biện là chàng biết liền mọi điều đều giả tạo.
Những cái hộp giấy đựng máy móc được bầy nhan nhản khắp các
cửa hàng, nhưag máy móc khi hỏi tới thì tiệm nọ chạy qua tiệm
kia mua đi bán lại Khách hàng được mời đứng chờ với lý do chủ
tiệm về kho hàng lấy, bầy ở đây sợ bị đánh thuếvà trộm cướp.
Lưu biết tỏng đi làm gì có máy với móc mà cướp với lại chẳng
thuế.
Chàng bắt được cái mánh buôn bán này liền. Lúc rủ bà Chín qua
đây là Lưu cũng đã tính cái lối làm tiền như thế này rồi.
Nhưng chắc chắn chàng phải chơi trội hơn
đám dân trong nước này, vì dù sao chàng cũng đang mang cái mác
Việt kìêu mà. Lưu bảo bà Chín:
"Hôm nọ em muốn khi anh về Mỹ, mua cho em mấy món thuốc bên
này không có. Vậy bây giờ có muốn mua liền không?"
Bà Chín ngơ ngác hỏi:
"Mua liền à? ai mà không muốn. Bộ anh tính về liền hay sao đây?"
Lưu cười hì hì:
"Không về mà vẫn mua thuốc được cho em mới bảnh chứ. Nào, bây
giờ muốn mua cái gì đây cô nương."
Dù chưa biết Lưa làm sao, nhưng bà Chín cũng nhanh nhẩu nói:
"Em có mang cái danh sách thuốc theo đây."
Lưu cầm danh sách thuốc, gật gừ:
"Tốt, tốt lắm. Chúng mình vô nhà hàng ăn cái đã, tiện thể anh
viết cái thư, điện về là em có thuốc ngay."
Mắt bà Chín sáng lên, bà cười tí toét:
"Trời ơi, có vậy mà em nghĩ không ra. Không lý anh không có
bạn bè, bà con gì ở bên Mỹ hay sao hả. Nhờ họ mua gửi qua cái
một chứ gì."
Vô tới tiệm, Lưu viết thư cho một thằng bạn mà chàng biết y
còn gia đình ở Sàigon, vẫn gửi tiền hàng tháng về nuôi vợ con.
"Đức thân mến.
Mày mua dùm tao mớ thuốc tây này, gủ qua gấp. Muốn tao gửi
tiền trả ở Mỹ hay đem qua cho gia đình mày cũng được.
Mày kiếm dùm tao con Rose, Massage. Nói nó tao đã mua một căn
nhà trên miếng đất ngay khu buôn bán ở Sàigon, có 50 cây. Nhà
rất tồi, phải phá đi để
xây lại căn nhà lớn trên toàn khu đất, Mất chừng 100 cây nửa
đểlàm cái khách sạn con con gần 20 phòng. Nếu bán đi cho tụi
Đài Loan rẻ ra cũng dược 300 cây.
Còn cho Việt kiều thuê cũng có ba, bốn chục đô một ngày
mỗiphòng. Như vậy một ngày cũng kiếm sơ sơ 300 dô ngon ơ. Sở
dĩ làm ăn được là vì nhân côngxây
cất ở dây rẻ mạt, mà tụi Đài Loan lại giầu, chúng nó đâu có
biết mô tê gì, nhưng khoái đầu tư. Mình kiếm ăn dễ dàng.
Còn hai khu đất khác ở cầu Xa lộ, có thểlàm nhà kho được khúc
sông này sẽ là thương cảng mới. Đầu tư bây giờ dểvài năm nữa
hết bạc, đốt thiên hạ cũng không hết.
Thôi, vài hàng thăm mày, nkớ nhận được thư gửi thuốc liền ngay
nhé.
Thân,
Bạn mày. Lưu.
T.B. Bây giờ đọc thư vợ mày nhe.
Viết xong lá thư, Lưu mua hộp bánh. Kêu taxi tới nhà vợ thằng
bạn. Lẽ dĩ nhiên là lâu ngày không gặp, bà ta rất mừng. Lại
được Lưu cho viết thư ké nữa làm gì không khoái. Bà lật đật
chỉ viết được vài chữ:
Anh Lưu tới chơi, cho quà. Nêú có tiện mua đồ cho anh ấy để em
lấy tiền ở bên này cho dễ dàng, lại đỡ lo nữa. Mong thư anh.
Trở lên chợ Sàigon, Lưa đưa bức thư cho bà Chín coi rồi nói:
"Em đã vừa ý chưa?"
Bà Chín cầm lá thư đọe, miệng há hốc. Bà không ngờ Lưu lại có
óc đầu tư, làm ăn ghê gớm như vậy. Như thế này chẳng cần văn
bằng kỹ sư nguyên tử, Lưu cũng đã là một nhà triệu phú rồi. Bà
hãnh diện đã quen biết được một người học giỏi, tài cao lại
giầu có. Bà nghĩ thầm; nếu cơ hội này không nắm được thì chắc
chắn cho tới ngày xuống lỗ cũng không thế nào ngóc đầu lên
được.
Bà bảo Lưu:
"Em đâu có ngờ anh làm ăn ghê gớm như vậy. Em có người bà con
ở sau chợ Bến Thành, cũng có một căn nhà rộng lắm, muốn bán.
Anh có muốn tới coi hay không?"
Lưu mừng thầm nhưng còn làm bộ.
"Em nhắm liệu chỗ đó làm ăn có được không?"
Bà Chín sốt sắng. .
"Khu đó còn phải nói nữa. Số một bây giờ đó"
Lưu gật gù.
"Thôi cũng được, để đi điện cái thư này về Mỹ rồi chúng mình
đi coi nhà người bà con em ra sao." '
Bà Chín hớn hở, nghĩ thầm, nếu Lưu chịu mua căn nhà này,
thếnào bà cũng phải hùn chút ít. Mấy chục năm nay bà dành dụm
cũng được hơn chục cây vàng để phòng thân.
Cơ hội này phải tung ra làm giầu mới được, có Lưu đỡ đầu, còn
lo lắng gì nữa chứ.
"Anh Lưu à, anh làm ăn có bao giờ nghĩ tới hùn hạp không?"
Lưu cười.
"Hùn hạp khó lòng lắm, nhưng làm ăn lớn nhiều khi làm một mình
không kiểm soát hết được, cần phải có những người chung vốn
mới có thiện chí làm việc."
Bà Chín đứng thật sát vô Lưu, nhân cơ hội thiên hạ chen chúc
trong chợ, bà ép thật sát bộ ngực sau lưng chàng. Bà biết tánh
Lưu rồi, chàng khoái táy máy phần
trên hơn là những chỗ khác nhiều. Những hôm gần đây, Lưu còn
mệt mỏi, lười biếng ngay cả cái vụ tiến tới chung cuộc ái ân
nữa. Hôm nay bà đã để ý, Lưu chỉ táy máy mà không dè bà ra
liền như bữa trước. Bởi vậy đi đâu, bất cứ khi nào có dịp là
bà lại dùng cái vũ khí trời ban cho, ít người có vốn liếng bự
như thế này. Bà thì thầm sau gáy chàng.
"Anh Lưu à, em cũng có ít cây. Nếu anh làm ăn chuyến tới cho
em hùn với được không?"
Lưu sướng rơn người, chàng không ngờ tính câu cá rô lại núm
được con cá chép. Nhưng Lưu cố làm bộ, hỏi:
"Em có được bao nhiêu mà làm với ăn chứ, có thấm tháp gì đâu
cho mất công hả."
Bà Chín lúc lắc thân mình, nũng nịu.
"Em không chịu đâu, có bao nhiêu thì bao chứ. Bất quá như tiền
đưa cho anh tiêu vặt trước thì được rồi."
Người đi trong chợ như nêm, người nọ đứng sát vô người kia,
nhích từng bước một. Lưu cười ha hả, luồn tayxuống phía dưới,
mò vô bà Chín bóp mạnh. Chàng cũng quay lại ghé sát miệng vô
tai bà Chín thì thầm:
"Coi như mấy cây của em hùn vô để hai đứa mình mướn phòng làm
ăn đi."
Bà Chín cười hinh hích, ấn mình về phía trước cho tay Lưu mạnh
bạo hơn, bà cũng thì thầm:
"Anh được mấy tăm hơi mà phách lối thế."
Hình như có mấy người đi bên cạnh để ý. Bà Chín vội kéo Lưu rẽ
ngang một cửa bên hông chợ ra ngoài.
"Trong đó hầm muốn chết, chúng mình tới nhà bà con em đi. Đi
lòng vòng như vậy đủ rồi."
Lưu bằng lòng ngay, chàng theo bà Chín đi coi nhà tới mái tận
chiều tối mới về.
Lưa khôngngờ người ta dễ tin nhau nhưvậy. Quả thực cái mác
Việt kìêu đã làm loà mắt mọi người một cách dễ dàng. Căn nhà
của chị bà eon với bà Chín thực lý tưởng. Khu thị tứ làm ăn
như vậy giá hai trăm cây cũng đáng. Chàng đã có đủ giấy tờ sao
lại và hình ảnh cũng như họa đồ xây cất từ thời Đệ Nhất Cộng
Hoà. Với mớ tài liệu này, gửi về Mỹ lại làm mờ mắt nhiều thằng
nữa chứ không phải
chơi. Cứ cái kiểu mượn đầu heo giấy, nấu cháo này coi bộ làm
ăn khấm khá không chừng. Chàng mỉm cười trong phòng tối, nghĩ
mình có khác gì mấy thằng cha chủ tiệm bán máy trưng hộp rỗng
đâu.
Đã mười hai giờ đêm rồi, Lưu lại vô phòng nuôi Ma Ngải ngủ.
Bây giờ chàng lấy phòng này làm phòng ngủ luôn chứ còn gì nữa.
Tối tối con Ma Ngải đem Tú Quyên vô giấc ngủ như thế này còn
gì thú vị hơn. Lưu nghĩ đã tới lúc chàng phải sai khiến nó
giết Phú để chính thức đoạt lại người yêu. Lúc ấy mới có thể
eùng nàng ngày đêm an hưởng tình ái được.
(Hết Phần 16 … Xin xem tiếp
Phần 17) |