Cả đêm qua. Lưu không dám cởi trói cho Thơm,
chẳng những thế, chàng còn trói luôn hai chân nàng căng ra hai
bên thành giường. Nhưng Lưu đã mở khăn bịt mắt cho nàng, chàng
phải làm như vậy vì không dám để tay nàng tựdo sẽ lộ chuyện
MaNgải cắn nàng ngay, đồng thời chàng trói chân nàng căng ra
giữa giườngvì sợ nàng chạy ra ngoài đường kêu cứu sẽ phiền
phức lắm. Cho tới sáng, Lưu mới
cởi trói cho nàng. Thơm ôm lấy Lưu làm bộ cắn vô cổ chàng, nói:
"Em phải cắn anh trả thù, tối qua anh làm cái gì kỳ cục quá hà."
Lưu cười mơn trớn.
"Đùa em chơi thôi mà, ở Mỹ người ta thường hay sống như vậy.
Anh muốn em sống thử lối sống Mỹ xem sao."
Thơm lắc đầu nguầy nguậy.
"Thôi, em không chịu sống cái kiểu đó đâu. Ghê quá hà, ai chịu
cho nổi."
Lưu hôn nhẹ lên má chàng, nói:
"Thôi, em tắm đi rồi còn đi chợ."
Thơm vừa rời khỏi nhà ra ehợ, bỗng Lưu nghe có tiếng rít thực
ghê rợn trong phòng nuôi Ma Ngải. Chàng chạy vô, thấy con Ma
Ngải đang đứng trên đi văng nghiến răng, trợn mắt, trông thực
ghê rợn. Lưu lùi lại, tính chạy ra nhà ngoài. Con MaNgải vươn
tay chụp lấy chàngníu lại. Chàng hoảng kinh vì thấy nó từ từ
cúi đầu xuống cổ mình. Lưu biết ngay nó tính hút máu chàng như
hút máu Thơln tối qua. Chàng vùng lên thực mạnh, tà áo rách
soạc cứu Lưu thoát khỏi tay con Ma Ngải. Lưu phóng người thực
nhanh ra nhà ngoài. Con Ma Ngãi đuổi theo bén gót, lanh trí,
Lưu chạy thục mạngrangoài Bân nắng chói. Con MaNgãi đứng sựng
lại, rít lên nghe ghê hồn. Chàng bàng hoàng, không ngờ sự tình
lại biến chuyển như vậy. Lưu nhớ tới lời lão đạo sĩ bữa trước:
"Đời là bể khổ, giác ngộ là bờ." Hình như lão đạo sĩ này biết
chàng nuôi Ma Ngải mà không nói. Bây giờ phải làm sao?
Chàng thấy trước tiên chắe phải ra chợ báo cho Thơln biết,
đừng để nàng trở về, con Ma Ngải sẽ hút máu nàng ngay. Lưu đi
thực nhanh ra chợ. Chàng Um gặp Thơln và kéo nàng tới một chỗ
vắng, nói:
"Nguy rồi em ơi."
Thơln ngơ ngác hỏi:
"Có chuyện gì xẩy ra đó hở anh?"
Lưu ngần ngừ rồi nói: '
"Tới nước này, anh không thể dấu em được nữa."
Linh tính cho Thơm biết chuyện chẳng lành rồi, nàng im lặng
chờ Lưu nói rõ hơn. Lưu cũng im lặng một lúc rồi mới nói:
“Anh có nuôi một con ma, có lẽ là con ma em nhìn thấy bữa
trước. Từ trước tới nay, nó nghe lời anh. Bỗng nhiên hôm qua
nó hút máu em, và sáng nay khi em vừa đi chợ, nó tính hút máu
anh nữa.”
Vừa nghe Lưu nói, Thơln kinh hoàng đưa tay lên cổ.
Vết ma cắn còn rành rành. Nàng hãi hùng bật khóc.
"Trời ơi, bây giờ phải làm sao đây anh?"
"Anh cũng không biết tính sao bây giờ."
Thơm sụt sịt nói:
"Còn con Cam nữa." '
Lưu hốt hoảng hỏi: :
"Con Cam làm sao rồi?"
Thơln tử từ kể lại hết mọi chuyện xẩy ra cho tới lúc ông đạo
sĩ cắm cổ chạy thục mạng và Cam lục lọi bắt chuột ăn. Lưu sợ
hãi rụng rời, chàng chỉ còn một chút hy vọng ở lão đạo sĩ đó
nay lại biết chính ông ta đã thua con Ma Ngải của chàng rồi,
biết tính làm sao bây giờ. Chàng nắm tay Thơm, đứng chết trân
không nói được lời nào.
Ngay lúc ấy Thi đạp xe xích lô đi qua, thấy Lưu và Thơm đứng
sớ rớ, vội vàng ghé xe lại, hỏi:
"Anh Lưu đứng đây làm gì vậy, lên xe em chở đi."
Lưa gặp Thi mừng rỡ, nắm tay Thơm kéo lên xe ngay, chàng nói:
"Em chạy xe tới nhà cô Thơm, anh có chuyện nói với em."
Biết là sắp có chuyện, nhưng Thi biết tính Lưu, chàng không
hỏi thêm, cắm cổ đạp xe đưa Lư'u và Thơm trở về nhà nàng ngay.
Tới nơi, Lưu mới kể rõ cho Thi nghe.
Câu chuyện thực rùng rợn, chính Thi cũng không ngờ lại có thể
xẩy ra tới như vậy, chàng bàn với Lưu.
"Theo em thấy, bây giờ chỉ còn nước đi kiếm lão đạo sĩ bữa
trước."
Lưu lắc đầu, chỉ Cam, nói:
"Em không nhìn thấy con Cam kia hay sao?"
Thi mỉm cười. .
"Nó bị vậy là vì lão đạo sĩ còn non tay ấn."
Lưu thở dài. .
"Như thế còn kiếm ông ta làm chi nữa?"
"Kiếm chứ, bởi vì anh không nhớ ông ta chẳng nói sư phụ ông
đang ở nhà ông ta là gì."
Lưu mừng rỡ, nhưng chàng lại băn khoăn ngay.
"Nhưng biết đâu mà tìm chứ?"
"Anh đừng lo, tự nhiên họ sẽ tìm tới đây thôi."
"Tại sao?"
"Trừ khi lão đạo sĩ chết mất xác thì không kể, còn như lão
chạy được về tới nhà, chắc chắn sư phụ lão ta phải trả thù cho
đệ tử chứ."
Mặt Lưu vẫn rầu rầu, nói:
"Biết bao giờ họ mới tới chứ, cllỉ eòn mấy tiếng nữa, mặt trời
lặn là con Ma Ngải có thể tới kiếm tụi mình rồi. Lúc đó không
biết làm sao đây."
Tất cả đều im lặng, không khí chết chóc bao phủ cả căn nhà.
Bỗng Thi mừng rỡ kêu lên:
"A, được rồi."
Tất cả mọi người đổ dồn nhìn về phía Thi. Lưu hỏi:
"Em nghĩ ra được gì?"
Thi hí hửng nói:
"Bữa trước em có chở một người bị bệnh tà tới nhà một ông thầy
bên Thị Nghè, chúng mình thử qua đó cầu cứu xem sao."
Lưu lật đật nóí:
"Vậy phải mau lên mới kịp. Mặt trời sắp lặn rồi."
Lưu, Thơm và cả Cam nữa, chất lên xe xích lô của Thi. Chàng cố
đạp thực nhanh. Tới bến phà Thủ Thiêm, Lưu đề nghị bỏ xe xích
lô tại bến đò, mọi người qua phà kêu xe Taxi đi cho mau. Từ
ngày giải phóng, xe Taxi rất hiếm, nhưng ngay bến đò lại dễ
kêu xe hơll dọc đường, vì bây giờ xăng mắc mỏ, không ai dám
xách xe chạy vòng vòng kiếm khách cả.
Chỉ vài chục phút xe đã tới Cầu Sơn. Thi nói bác tài ngừng lại.
Mọi ngllời đi bộ vô trong con đườngnhỏ tới một con lạch, qua
cây cầu khỉ, đi một quãng nữa tới căn nhà lá nhỏ. Thi dắt mọi
người vô.
Một người đàn ôngtrạc ngữ tuần ra chào hỏi mọi người và mời vô
nhà. Thi chưa kịp nói năng gì, ông ta đã nhìn đăm đăm vô Thơm
nói:
"Cô em này bị trúng tà nguy hiểm quá, chỉ sợ tôi không đủ sức
đâu
Thi lật đật nói:
"Thưa thầy không phải con nhỏ đó mà là con này."
Vừa nói Thi vừa chỉ Cam. Ông thầy lắc đầu, nói:
"Cô đó không thành vấn đề, tôi chỉ cho uống lá bùa là hoàn hồn
liền. Ngại là ngại cô này và ông đây thôi."
Vừa nói ông ta vừa chỉ Thơm. và Lưu làm mọi người giật mình.
Lưu lật đật nói:
"Thưa thầy như vậy phải làm sao bây giờ?"
Ông thầy nói:
"Trước hết, để tôi cứu cô này đã, rồi dắt mấy người tới chùa
Linh ẩn thỉnh sư phụ, nhờ ngài cứu giúp."
Nói xong ông lấy mấy thẻ nhang trên bàn thờ, vẽ mấy chữ bùa vô
ly nước, cho Cam uống. Thật không ai ngờ, vừa uống xong ly
nước, Cam ói mửa lung tung ra đầy nhà. Nào thằn lằn, rắn mối,
chuột, bọ, sâu, làm mọi người muốn ói mửa.
ói xong, Cam nằm vật ra đất bất tỉnh nhân sự. Ông thầy mỉm
cười đắc ý, nói:
"Cô ấy sẽ ngủ cho tới sáng mai là hết bệnh. Bây giờ tôi lo cho
thầy này và cô kia nữa. Xin theo tôi, còn cô em này để ngủ đây
đi, không sao đâu, có sấp nhỏ lo cho cô ta được rồi."
Nói xong, ông gọi với vô trong nhà. Một cô gái chạc tuổi Cam
đi ra, ông thầy nói:
"Thu Ba, con lo cho cô này, có lẽ đêm nay ba không về. Bây giờ
phải dắt mấy thầy cô đây tới chùa Linh ẩn."
Nói xong ông lật đật chụp chiếc nón lá đi ngay. Lưu, Thi và
Thơln vội vàng theo ông bén gót. Đi khoảng hơn một tiếng, băng
qua nhiều cánh đồng, tới một rừng chàm. Mọi người vạch lá mà
đi, hình như ít có người qua lại khu này, con đường cỏ mọc
xanh um. Nếu khôngphải là có ông thầy này dắt lối chắc không
ai biết đường mà mò ra chỗ của vị sư nào đó đang tu luyện. Đi
chừngmột tiếng sau, ông thầy dắt mọi người tới một căn nhà cỏ
thấp lè tè, nói:
"Chúng mình tới chùa Linh ẩn rồi."
Lưu ngạc nhiên hỏi:
"Căn nhà cỏ này mà lại là một ngôi chùa sao hả thầy?"
Ông thầy gật đầu.
"Dạ, chính thế, ở đó có mấy nhà sư tu luyện. Căn này là lớn
nhất, để mọi người nghe Pháp. Còn mấy căn nhỏ hơn của mỗi vị
chỉ lớn đủ để một người ngồi thiền thôi."
Vừa lúc ấy một nhà sư đi tới cúi đầu nói:
"Các thí chủ tới thực đúng lúc, Sư Phụ chúng tôi vừa hết bế
quan. Bần tăng xin mời các thí chủ vô bên trong."
Lưu đi theo ông sư vòng qua một con đường nhỏ, láng lẩy
chứngtỏ có nhiềungười đi lại trên con đườngnày hàng ngày. Cuối
cùng, nhà sư nọ đưa bọn Lưu vô chùa. Nói là chùa chứ thực ra
đó chỉ là một cái lều nho nhỏ, chung quanh được phủ lên một
lớp lá. Trên nóc nhà cũng lợp bằng lá và chỉ với tay là chạm
nóc nhà rồi. Tuy nhiên các lều này cũng có thể chứa đượe mươi
mười lăm người, nếu ngồi khít vô với nhau.
Lưu nhìn thấy ngay ở giữa lều, có tám ông sư đang ngồi thiền
chưng quanh một ông sư già ở chính giữa. Những ông sư ngồi
chung quanh Lưu đoán ông nào cũng phải trạc bảy mươi hay tám
mươi là ít. Còn vị sư già ngồi chính giữa chàng không thể đoán
được làbao nhiêu tuổi cả. Mọi người lặng lẽ ngồi xuống sát bên
nhau. Ông sư trụ trì bỗng cất tiếng:
"Bần tăng pháp danh là Phục Linh, có phải là Lưu thí chủ tới
thãm đó không?"
Lưu giật mình hỏi:
"Dạ, chính là con, tại sao thầy biết?"
Không trả lời thẳng vô câu Lưu hỏi, thầy Phục Linh nói tiếp:
"Nuôi Ma Ngải rất tổn thọ, lại phá huyết khí. Chưa hại được
người mà đã hại mình. Mong thí chủ sớm giác ngộ, đừng tiếp tục
nữa."
"Thưa thầy, con cũng thấy hối hận. Nhưng tình hình bây giờ đã
đi quá tầm tay của con rồi. Cơn Ma Ngải không còn nghe lời
con. Hơn nữa, con vẫn không muốn nhìn thấy người khác cướp đi
người yêu của mình."
Thầy Phục Linh lắc đầu.
"Con Ma Ngải tuy nhờ máu của thí chủ mà lớn. Nó cũng cảm ứng
với thí chủ. Nhưng bản tánh nó vẫn là tà giáo Trước sau gì
cũng phản chủ. Trong số những người nuôi ma, có một số trả
được thù, nhưng đa số lại bị chết vì tay con ma mình nuôi lớn."
Lưu rùng mình, hỏi:
"Thầybiết rõ việc này quá. Hình như xưa kia thầy cũng có lần
nuôi Ma Ngải phải không?"
Thầy Phục Linh trầm ngâm, rồi từ từ mở mắt nhìn Lưu, trả lời:
"Không!"
Lưu nhìn thẳng vào cặp mắt của ông, sửng sờ vì ông đã bị mù.
Hai hốc mắt đựng con ngươi sâu thăm thẳm, trống rỗng. Lớp da
bao quanh hốc mắt nhăn nheo, co rút và đỏ thắm như máu. Ông
quay về hướng Lưu nói tiếp:
"Sư phụ bần tăng trước kia có lần quyết đấu với La Cát. Bần
tăng cũng có dự trận đấu. Nhưng ngài đã lâm nạn, còn bần tăng
bị hủy đi cặp mắt. Lúc ấy La Cát chỉ bị thương nặng. Một trăm
lẻ tám con Ma Ngải của La Cát đều bị giết chết hết trong trận
đánh này. La Cát trốn đi từ hồi đó tới giờ."
Thầy Phục Linh im lặng một lúc rồi nói tiếp với vẻ khích động:
"Hình ảnh cuối cùng của cặp mắt bần tăng nhìn thấy là cảnh bốn
con Ma Ngải chụp vô bụng sư phụ, moi ra tất cả lục phủ ngũ
tạng của ngài. Cũng vì thế mà bần tăng bị phân tâm, nên một
con Ma Ngải khác thừa cơ móc mắt bần tăng. Rất may sư phụ
trước khi chết, đã xử dụng tuyệt chiêu "La Hán Phục Ma, tự cắn
lưỡi, phun những giọt máu cuối cùng của đời ngài vào lũ Ma
Ngải còn lại. Bởi vậy ngày hôm nay bần tăng mới còn sống sót."
Lưu run run nói: .
"Tên La Cát hiện giờ ở Thái Lan."
Thầy Phục Linh nhắm mắt lại, gật đầu:
"Tà ma ngoại đạo bây giờ rất thịnh hành tại Thái Lan. Không
biết bấy lâu nay La Cát đang tu luyện bùa phép gì đây? Nói
thực với thí chủ. một trăm lẻ tám con Ma Ngải của La Cát hồi
đó toàn là những con Ma Ngải phản chủ để trở về với La Cát.
Bây giờ tới lượt thí chủ nuôi Ma Ngải dùm cho La Cát đó. Thí
chủ có tưởng tượng một ngày nào đó sẽ bị chính con Ma Ngải
mình chích máu nuôi xé xác
mình ra ăn thịt không?"
Lưu hoang mang tột cùng.
"Thưa thầy, con không dám nuôi Ma Ngải nữa. Nhưng phải làm sao
bây giờ?"
Thầy Phục Linh niệm Phật:
"A Di Đà Phật. Thí chủ đã nuôi con Ma Ngải đó được bao nhiêu
ngày rồi?"
Lưu tính nhẩm, từ ngày tới chùa La Cát đem con Ma Ngải về cho
trứng nở tới nay đã mười lăm ngày, nhưng hôm nay chưa cho Ma
Ngải ăn nên nói:
"Thưa Thầy, con đem Ma Ngải về được mười sáu ngày rồi. Tuy
nhiên, mất một ngày bên Thái Lan, và ngày hôm nay chưa cho nó
ăn, như vậy là mười bốn ngày, đang bước qua ngày thứ mười lăm
ạ."
Sắc mặt thầy Phục Linh có vẻ bớt căng thẳng.
"Còn may chưa quá ba mươi sáu ngày, nếu không càng khó đối phó.
Khi nuôi đủ ba mươi sáu ngày, con Ma Ngải trở nên biến hoá vô
biên, rất khó thu phục."
Lưa hỏi:
"Vậy con có hy vọng được cứu giúp không?"
Vẻ mặt thầy Phụ Linh nghiêm trang trở lại.
"Theo dự đoán củabần tăngcũngchưa tới nỗi nào. Bần tăng sẽ cho
hai đệ tử, mang theo sâu chuỗi và ngọc kiếm đến nhà thí chủ
đêm nay để thu phục con ma. Nhưng lòng hận thù của thí chủ vẫn
còn chưa dập tắt, đó mới chính là cơ nguy gốc họa. ý tà thì
tâm ma phát, thí chủ phải xoá bỏ ý niệm hận thù mà theo Phật
mới có thể giải thoát được.
Hình ảnh của tên Phú đang ôm ấp thân thể ngọc ngà của Tú Quyên
bỗng hiện thực rõ trong đầu Lưu. Y đang rên rỉ trong khoái lạc,
đầu vục xuống trên bộ ngực ngút ngàn của nàng. Thân thể Tú
Quyên vặn vẹo, nàng đang từ từ dạng chân ra thực rộng và ưỡn
hẳn người lên. Người Lưu run lên, máu nóng dồn lên đầu. Chàng
phải giết chết tên Phú khốn kiếp và đoạt lại người yêu của
mình. Không
thế nào để cho tên Phú sống được: Con Ma Ngải dù có hại chàng,
Lư'u cũng đành lòng.
Ngay phút đó, tiếng tụng kinh niệm Phật của thầy Phục Linh và
chín đệ tử vang vang:
"Quan tự tại bồ tát hành thâm ban nhược bà la mật đa thời
chiếu kiến ngũ uẩn giai không độ nhất thiết khổ ác xá lợi tử
Lưu lắng nghe tiếng tụng kinh, từ từ thấy máu nóng hạ xuống
hơi thở đều hoà. Tâm hồn trở nên thanh thản. Bên tai chàng
bỗng nghe thấy tiếng thầy Phục Linh như gió vi vu
"Thí chủ đã thức tĩnh rồi."
Tự nhiên nước mắt Lưu trào ra, chàng thấy chính mình đã làm
nên bao nhiêu điều ngu muội. Lưu qùi gối, thành khẩn nói:
"Thưa thầy, con đã lầm lỗi. Con nguyện từ bỏ ý nghĩ thù hận,
xin thầy cứu vớt con."
Thầy Phục Linh để một tay lên đầu Lưu nói:
"Được rồi, thí chủ đừng khóc nữa. Bây giờ hãy về nhà với Pháp
Hùng và Pháp Cang. Chờ khi thu phục được con Ma Ngải rồi sẽ
bàn chuyện sau. Hãy đi ngay kẻo muộn.
Còn nữ thí chủ đây, ta cho đạo bùa dán ngay nơi bị ma cắn sẽ
bình yên thôi."
Nói xong vẽ ngay một đạo bùa đưa cho Thơln. Hai nhà sư Pháp
Hùng và Pháp Cang ngồi bên cạnh thầy Phục Linh cũng đứng dậy.
Thầy Phục Linh lấy từ trong áo cà sa một cây kiếm nhỏ và một
sâu chuỗi, giao cho hai đệ tử, căn dặn: .
"Chuỗi Phật Giáng Ma và Ngọc Kiếm Diệt Yêu chướng nghiệp tự
trừ."
Hai đệ tử bái lĩnh, cùng mọi người lên đường. Lưu tự nghĩ, sau
bài học này, chàng sẽ cẩn thận hơn. Khôngbao giờ hồ đồ để mang
họa vào thân. Tự nhiên long Lưu thấy thanh thản lạ lùng. Không
còn nghĩ tới ý niệm thù hằn gì nứa. Bây giờ chàng chỉ muốn
sống bình yên. Chiếc Taxi đưa mọi người tới bến đò Thủ Thiêm
thì trời
cũng bắt đầu chạng vạng tối. Mọi người qua sông và Thi kêu
thêm hai chiếc xích lô nữa chở mọi người về nhà Lưu. Về tới
nhà, Lưa hỏi hai nhà sư:
"Hai thầy có chắc chắn thu phục được Ma Ngải không?"
Hai nhà sư lấy ra ngọc kiếm và sâu chuỗi nói:
"Thí chủ cứ an tâm chờ bên ngoài, mọi việc sẽ đâu vào đó.”
Lưu và mọi người chờ ngoài sân. Chàng nói với hai nhà sư:
"Cửa không khóa, xin hai thầy cứ tự tiện."
Hai nhà sư gật đầu. Sư Pháp Hùng cao tuổi hơn. Thầy đi tới xô
cửa bước vào nhà. Còn sư Pháp Cang đi sát theo sau. Sư Pháp
Cang toan đóng cửa lại. Bỗng nghe bên trong nhà vang lên một
tiếng thét thảm khốc xé gan, nát ruột. Sư Pháp Cang quay mặt
lại, hãi hùng. Thì ra một bàn tay ma quái đẫm máu đã thọc
thủng thân thể sư Pháp Hùng từ trước ngực ra tới sau lưng.
Trên bàn tay đó còn đang nắm chặt trái tim còn đập của sư Pháp
Hùng. Chiếc cà sa của sư Pháp Hùng nhuộm đầy máu đỏ ao. Hai
tay ông múa may điên cuồng, trong họng phát ra những tiếng ằng
ặc như bị sặc nước. Sâu chuỗi Phật đứt ra, các viên chuỗi lăn
tứ tung dưới đất.
Cực kỳ giận dữ. Sư Pháp Hùng thét lên một tiếng kinh người,
cầm kiếm lao tới. Bàn tay Ma Ngải liền bóp nát trái tim của sư
Pháp Hùng rồi rút ra khỏi mình ông. Xác của ông đổ xuống như
một thân cây mục. Sư Pháp Cang lật đật đỡ người sư huynh và
nghẹn ngào gọi to trong nước mắt.
"Sư Huynh... sư huynh..."
(Hết Phần 18 … Xin xem tiếp
Phần 19) |