| 
              
              
                
                  | Nếu ai đã từng 
                  thất tình sẽ thông eảm được nỗi khổ của Lưu khi bị người yêu 
                  phụ bạc. Ngày ấy chàng và Tú Quyên yêu nhau tới quên trời đất. 
                  Nàng là một thợ uốn tóc chuyên nghiệp. Tốt nghiệp ở Đại Học 
                  Thẩm Mỹ San Francisco vào cái tuổi chín mùi nhất của người con 
                  gúi. Nước dangăm đen như lúc nào cũng phơi nắng, làn da mịn 
                  tới nỗi khi sờ tay vô, bạn eứ tưởng đó là một mặt lụa mịn màng 
                  nhất trên đời này. Tóc nàng lẽ dĩ nhiên là chải kiểurất thời 
                  trang và được nâng niu, săn sóc bằng bàn tay chuyên nghiệp của 
                  nàng hàng ngày. 
 Nhưng cái làm cho chàng Lưu say mê là cặp mắt to đen và bờ môi 
                  ngọt lịm luôn luôn ướt át của nàng. Nhất là ánh mắt đa tình 
                  khi nhìn chàng đắm đuối như chan chứa cả một trời thu, quyện 
                  lấy hồn chàng, và tan biến vào da thịt. Lúc ấy, bờ môi nàng 
                  còn như mời mọc ân tình.
 
 Ngay ngày đầu tiên gặp nàng. Lưu đã sững người lại, ngân 
                  ngơtới bàng hoàng; không lẽ đây là người tình chàng hằng ôm ấp 
                  tử lâu trong mộng tưởng. Hôm đó chân tay Lưu thừa thãi. Lời 
                  nói ngô nghê tới tức cười.
 
 Về tới nhà, Lưu lấy giấy bút ra tính làm liền một bài thơ 
                  nhưthường lệ khi gặp cảm hứng sinh tình. Nhưng hỡi ơi hồn 
                  chàngbaybổng, tứthơ đã quện lấyngllời đẹp không rời, làm sao 
                  có thể đặt bút đề thơ!
 
 Hôm sau, Lưu lại tới tiệm uốn tóc củanàng. Lẽ dĩ nhiên không 
                  phải để cắt tóc nữa, vì đã cắt tóc ngày hôm qua rồi. Chàng lấy 
                  cớ gội đầu để gặp nàng thôi. Bàn tay mềm mại của Tú Quyên lùa 
                  vô mái tóc đưa hồn chàng tới tận mây xanh. Lúc gội đầu, nàng 
                  phải đứng tì vô thành ghế, và vô tình, đùi nàng ép sát tay Lưu. 
                  Những cảm giác đê mê, nóng bỏng chạy dài khắp châu thân làm 
                  chàrlg phải nhắm mắt lại Nhưng chỉ được một lúc, Lưa lại vội 
                  vàng mở mắt ra để được nhìn thực sát khuôn mặt Tú Quyên 
                  đangcúi xuống rất gần. Hình như hơi thở nàng thoang thoảng, 
                  hương trinh ngất ngây. Và một sự tình eờ trùng hợp thích thú,
 khi nàng hỏi:
 "Anh Lưu định đi đâu mà hôm qua cắt tóc, hôm nay lại
 gội đầu nữa."
 
 Lưu mỉm cười, nghĩ bụng không lẽ nói toạc móng heo ra là tôi 
                  tới đây gặp mặt em cho đỡ nhớthôi hay sao. Nhưng sự thực là 
                  như vậy? Tuy nhiên, tối nay cũng có một cô bạn mời chàng đi ăn 
                  cưới, nên cũng có thể nói là tối nay đi ăn eưới cho nó đỡ quê. 
                  Nhưng tánh Lưu lại ít thích nói trớ qua, tréo lại như vậy, nên 
                  nửa đùa nửa thực, nói:
 "Tối nay tôi đi ăn đám cưới, nhưng thựe sự thì tới đây gặp cô 
                  cho đỡ nhớ thôi."
 Tú Quyên cười khúc khích, hai má ửng hồng:
 "Cái anh này xạo ghê đi, nói cứ như thực ấy. Nhưng mà tối nay 
                  em cũng đi phù dâu cho một con nhỏ bạn nữa."
 Lưu nhìn nàng, nói:
 "Ước gì đó là đám cưới tối nay tôi có mặt."
 Tú Quyên mỉm cười nói:
 "Nếu qưả thực như vậy, chắc vui lắm."
 Và quả thực, Lưu và Tú Quyên đã gặp nhau ở bữa tiệc cưới ngày 
                  hôm đó. Tú Quyên có vẻ ngỡ ngàng, nắm áo cô dâu giựt giựt khi 
                  Lưu tiến lại gần. Chàng nghe nàng nói nho nhỏ với Trâm. .
 "Trời ơi, cái anh chàng tao mới nói với mày kia kìa."
 Trâm và chồng nàng cùng cười rộ, đưa tay giới thiệu:
 "Đây là hoa khôi Tú Quyên, còn đây là Nhà văn Trần văn Lưu, 
                  người mà Tú Quyên nhắc mãi từ sớm tới giờ!"
 Đợi cho hai người ehào nhau xong, Trâm nói:
 "Bạn bè không hà, bắt tay nhau đi chứ."
 
 Tú Quyên mỉm cười thẹn thùng đưa tay bắt tay Lưu. Không hiểu 
                  sao, Lưu lạí nắm tay nàng, thay vì bắt tay, đưa lên môi và cúi 
                  đầu hôn bàn tay mũm mĩm đó. Mọi người cười rộ làm mặt Tú Quyên 
                  eàng đỏ lên dữ dội. Trâm cũng cười ngất, lắc đầu, nói với Lưa:
 "Em cũng sợ anh Lưu luôn. Nếu vậy phải phạt ánh dìư người đẹp 
                  ra sàn nhẩy đi. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ rồi đó. Trai 
                  tài gái sắc nhé. Chị Tú Quyên mê văn của anh lắm đó."
 
 Lưu nhìn Tú Quyên nhưngử mê, nói:
 "Ồ thật là hân hạnh. Như vậy, nếu được Tú Quyên cho phép nhẩy 
                  bản này với cô, tôi sẽ là người may mắn nhất đêm nay."
 "Anh Lưa nói quá rồi. Em đâu có ngờ anh là nhà văn em ái mộ từ 
                  lâu. Được nhẩy với anh còn gì thích thú hơn nữa."
 
 Thế là hai người quyện lấy nhau trong hơi nhạc mê hồn. Nàng 
                  ngất ngây, Lưu thờ thẫn. Cả hai cùng rơi vào tình yêu ngay lần 
                  gặp gỡ này. Tối hôm đó đưa Tú Quyên về, nàng đã thì thào bên 
                  tai Lưu:
 "Em có lãng mạn quá không anh?"
 Lưu bảo nàng:
 "Có phải chúng mình có duyên nợ tử kiếp nào chăng?"
 "Anh tin chuyện đó không?"
 "Tin chứ. Anh đang định xuất bản cuốn truyện Thế Giới Thần 
                  Linh, có ngừời nói là anh xạo. Cũng có người bảo nhân vật 
                  chính trong truyện thực sự là anh."
 "Còn anh nói thực sự là thế nào?"
 "Thực sự là anh yêu em!" ~
 Tú Quyên kêu lên nho nhỏ, ôm ghì lấy Lưu. Bờ môi ngọt lịm l~m 
                  tay lái xe Lưa chếnh choáng.
 "Anh ghê lắm, ghét anh quá đi thôi. Không hiểu tại sao em mê 
                  tiểu thuyết anh kinh khủng như vậy. Nhiều khi cứ tưởng mình 
                  nằm ngay trong cốt chuyện nữa đó."
 
 Ngày tháng trôi qua, cả hai người ngụp lặn trong tình yêu đã 
                  hơn một năm rồi. Bỗng nhiên một hôm, Lưa như người trên hành 
                  tinh rớt xuống mặt đất. Tú Quyên viết thư cho chàng, nàng đi 
                  về Việt Nam với Trần Hùng Phú, một người bạn của Lưu, để ra 
                  mắt cha mẹ anh ta làm lễ thành hôn ở đó ? Phú cũng viết cho 
                  Lưu một lá thư, trong đó có đoạn khuyên nhủ Lưu hãy lo phận 
                  nghèo. Không nên
 đeo đuổi Tú Quyên nữa, vì chàng không đủ tư cách lo cho cuộc 
                  sống của nàng đâu!
 
 Lưu như người mất hồn. Không ăn, không ngử gì được cả tuần lễ 
                  nay. Cuối cùng phải xin phép ông chủ nhiệm nghỉ việc để nghỉ 
                  ngơi lấy lại tinh thần. Hơn nữa, có muốn làm việc cũng không 
                  được, vì còn đầu óc đâu nữa mà viết với lách!
 
 Hôm nay Lưu quyết định đi Thái Lan. Có một người bạn nói với 
                  Lưu là ở bên đó có loại gái bao. Cứ trả năm chục đô la là có 
                  thể ở với cô ta một ngày như vợ chồng ngay tại nhà các cô ấy. 
                  Ăn, ở, đi dạo phốđều được eô nàng vui vẻ chăm lo rất chu đáo 
                  như một người vợ hiền. Nếu như vậy, đây có thể là giải pháp 
                  làm cho chàng quên đi phần nào những uất hận trong lòng chăng.
 
 Dù đã chủ tâm như vậy, trên máy bay, Lưu vẫn không ngùng nghĩ 
                  tới Tú Quyên. Nàng đã phản bội chàng không một chút luyến tiếc. 
                  Lưa nhớ mãi nhữag giòng chữ của thằng bạn khốn kiếp viết cho 
                  chàng đầy tự mãn:
 “….mày có điềugìxứngdáng với tìnhyêu của Tú Quyên chứ. Với 
                  dồng lương eo hẹp của cái nghề viết lách của mày chăng?...”
 
 Thằng khốn kiếp, nó dựa vào cái bằng tiến sĩ và chức phó giám 
                  đốc một công ty đang buôn bán với Việt Nam để cướp đi ngưởi 
                  yêu của mình. Lưu thềsẽ có ngày thằng mất dậy đó phải quỳ dưới 
                  chân chàng để sám hối tội lỗi nó đã làm.
 
 Vừa bước xuống phi trường, rất nhiều người của các hãng du 
                  lịch đã ào tới đón tiếp du khách. Không còn có hào hứng du 
                  ngoạn, Lưu chỉ muốn về thẳng khách sạn để nghỉ ngơi. Nhưng một 
                  bàn tay xương xẩu bỗng vỗ nhẹ lên vai chàng, cùng với một câu 
                  nói khiến sau này làm cuộc đời Lưu xáo trộn tới kinh người. 
                  Giọng nói thâm trầm của một ông lão gầy như que củi, với một 
                  giọng Anh ngữ thật
 khó nghe, đặc quẹo những âm thanh địa phương:
 "Hình như ông ôm trong lòng một mối hận tình lớn lắm. Cứ yên 
                  lòng, tôi sẽ giới thiệu ông với một ông thầy pháp thuật rất 
                  cao cường, có thể trả thù cho ông."
 Lưa cố mỉm cười, hỏi:
 “Ở vào thế kỷ vệ tinh, điện toán này, lại có chuyện đó xẩy ra 
                  được hay sao?"
 Ông lão nhìn thẳng vào mắt Lưu một chập thực lâu, từ từ nói:
 "Này ông bạn, Thầy La Cát không phải là một người tầm thường 
                  đâu. Ông đang ôm trong lòng một mối hận thù thì phải biết thầy 
                  La Cát chính là Thần Hận Thù đó. Chỉ cần đệ tử của ngài giúp 
                  ông cũng đủ rồi. Một trăm đô la thôi, ngày mai tôi sẽ dẫn ông 
                  tới đền thờ của thầy La Cát."
 
 Tự nhiên đầu óc Lưu thật mê muội, nghe nói tới trả thù là 
                  không tự chủ được nứa. Móc liền năm chục đô la đưa cho ông lão 
                  và cho ông ta địa chỉ, cũng như Bố phòng của chàng. Khi về tới 
                  kháeh sạn Lưu mới thấy mình sao ngu si tới thế. Chỉ có một câu 
                  nói rẻ tiền như vậy mà cũng để cho người ta gait hết mấy chục 
                  bạc thực là tức cười.
 
 (Hết Phần 1 … Xin xem tiếp
                  
                  Phần 2)
 |  |