| Chưa dứt lời, một luồng gió lạnh buốt thổi tới. Con Ma Ngải đã 
                  phóng lên vai của sư Pháp Cang. Những móng tay của nó như lưỡi 
                  dao bấu vô đầu người tu hành. Chỉ trong một tíc tắc. Da thịt 
                  trên đầu sư Pháp Cang bị cào lên, máu bắn ra tung toé. Xương 
                  sọ màu trắng lòi ra. Sư Pháp Canh thét lên đau đớn cố cầm kiếm 
                  đâm lên. Con Ma Ngải né sang một bên, đồng thời hai tay nó 
                  thọc thủng xương sọ sư Pháp Cang một cách dễ dàng. Báu kiếm 
                  chưa thi triển được đã rớt khỏi tay nhà sư, lăn lóc dưới dất. 
                  Sư Pháp Cang trợn mắt, máu trong luiệng phun ra có vòi, ngã 
                  xuống sàn nhà chết ngay tại chỗ. óc não bắn tứ tung dưới đất. 
                  Con Ma Ngải cúi xuống hốt lấy, bỏ vô miệng nhai tóp tép ngon 
                  lành.
 Lúc ấy Lưu nghe tiếng thét của sư Pháp Cang chạy vô nhà. Chàng 
                  thấy chân tay của sư Pháp Cang còn đang giựt giựt Con Ma Ngải 
                  nhìn thấy chàng mỉm cười thích thú.
 
 Lưu hoảng hốt ù té chạyrangoài sân. Đầu óe chàngchoáng váng. 
                  Chàng chĩ còn một ý nghĩ duy nhất trong đầu là làm sao chạy 
                  trốn cho thực mau để giứ lấy tánh mạng.
 
 Mọi người thấy Lưu chạy bán mạng ra ngoài đường cũng chạy theo 
                  ngay. Cả Lưu và Thơm cùng nhẩy lên xe xích lô của Thi. Lưu hét 
                  lớn:
 "Chạy mau, chạy mau về chùa Linh ẩn, không có chết cả đám bây 
                  giờ."
 Thi đạp xe tới bến phà. Lưu nhẩy xuống nói:
 "Con Ma Ngải giết chết hai ông ấy rồi. Thi về nhà nói mọi 
                  người đừng tới nhà anh nữa, kẻo mang họa cả đám đó. Để anh và 
                  Thơm đi cầu cứu được rồi."
 
 Thi quay trở về ngay. Lưu và Thơm vội vàng qua sông, kêu xe 
                  tới chùa Linh Ân. Trời đã tối hắn, Lưu phải khô khăn lắm mới 
                  tới được nhà ông thầy dẫn đường. Nghe Lưu nói, ông hoảng hốt 
                  xách đèn pin dẫn lối, tất tả đi ngay.
 
 Lưu và Thơm theo ông đi liền. Phải khó khăn lắm mới tới được 
                  chùa Linh ẩn. Gặp thầy Phục Linh, Lưu nhào xuống đất, nắm lấy 
                  áo cà sa của thầy như thể đã tìm được cứu tinh, chàng nghẹn 
                  ngào thốt lên:
 "Thưa thầy, hai thầy kia đều chết rồi. Thầy hãy cứu con, thầy 
                  ơi."
 
 Nói xong Lưu thấy đầu óc tối tăm, chân tay rã rượi. Nhiều ánh 
                  sao bay tứ tung quanh đầu, và chàng ngất đi. Khi tỉnh lại, 
                  chàng đã thấy đồng hồ tay chỉ gần mười
 hai giờ đêm. Lưu nhìn thấy thầy Phục Linh đang đứng bên cạnh. 
                  Hai hốmắt ứa máu trông ra ngoài trời, hình như ông đang suy 
                  ngẫm điều gì mà chưa có giải pháp giải quyết.
 
 Lưu trở mình nhè nhẹ, thầy Phục Linh phát giác ngay. Ông nói 
                  chậm chạp:
 "Đi sai một nước cờ, thua hết cả ván. Xin thí chủ cho biết 
                  Pháp Hùng và Pháp Cang chết như thế nào?"
 
 Lưu kể lại đầu đuôi những gì chàng chứng kiến. Thầy Phục Linh 
                  chăm chú lắng nghe, hố mắt sâu thăm thẳm trào rạ vài giọt lệ 
                  ngậm ngùi. Ông nói:
 "Con Ma Ngủi này có nhiề'u công lực hơn bần tăng dự đoán. Nó 
                  hơn hẳn những con Ma Ngủi khác khi nuôi đủ ba mươi sáu ngày. 
                  Thí chủ có chắc chắn là chỉ mới nuôi được nó có mười lăm ngày 
                  thôi phải không?" Lưu đếm thầm một lần nữa rồi đáp:
 "Chắc chắn không sai. Vì con ở Thái Lan ba ngày, trở về Việt 
                  Nam mới có mười lăm ngày, mà hôm nay chưa cho nó hít máu. Như 
                  vậy là nó chỉ được nuôi có mười bốn ngày thôi."
 "Thí chủ có nuôi nó bằng những thứ gì khác nữa không?"
 "Không."
 
 Nói xong Lưu chợt nhớ ra con Ma Ngải còn tự đi tìm đồ ăn tùm 
                  lum, nào gà, chó, mèo, nó còn hút máu Thơm và ngủ với chàng 
                  nhiều đêm nữa. Lưu lật đật nói hết cho thầy Phục Linh nghe. 
                  Thầy Phục Linh cau mày lắc đầu than:
 "ý trời, ý trời Quả là trời đã xếp đặt cái chết cho hai đệ tử 
                  ta. Vì bản tánh Ma Ngải thuộc về âm. Khi nó đã tự đi tìm được 
                  thức ăn thì chĩ cần những thứ âm tinh. Bởi vậy ngay từ khi còn 
                  non ớt mà đã được nuôi dưỡng nhiều như vậy, con Ma Ngải này 
                  phải là thứ ghê gớm hơn tất cả các con Ma Ngải được nuôi từ 
                  trước tới giờ. Nếu nó được nuôi đủ ba mươi sáu ngày, bần tăng 
                  chắc chắn nó sẽ thành
 Ma Vương, Không có ai ở trần thế này có thể khuất phục được nó 
                  nữa. Có lẽ cách nuôi này chính La Cát cũng không biết. Không 
                  ngờ nó lại xẩy ra trong trường hợp của thí chủ."
 "Thầy có cách nào khuất phục được con Ma Ngải này không?"
 Thầy Phục Linh trầm ngâm giây lát, lắc đầu:
 "Bần tăng cũng không biết chắc có đủ sức hay không. Nhưng thí 
                  chủ tuyệt đối không được chích máu nuôi nó nữa. Nếu không sẽ 
                  chẳng có ai là địch thủ của nó đâu."
 
 Lưu bàng hoàng, chàng kể lại những kinh nghiệm đau đớn về cảm 
                  ứng máu thịt thông đồng của chàng và Ma
 Ngải. Thầy Phục Linh an ủi:
 "Thí chủ đừng sợ, lát nữa đúng mười hai giờ đêm, bần tăng sẽ 
                  cùng bảy đệ tử còn lại lập Bát Quái Trận hộ pháp cho thí chủ. 
                  Khi phát giác không tìm được thí chủ để hít máu, Ma Ngải sẽ 
                  làm cho thí chủ đau đớn. Nhưng chúng tôi sẽ dùng Bát Quái Trận 
                  vây thí chủ vô chính giữa để làm thành Vòng Ban Nhược Tâm Tấu 
                  Hộ Pháp để bảo vệ thí chủ trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ. 
                  Nếu Ma Ngải không được tiếp máu, công lực nó sẽ giảm đi thực 
                  mau và mình kéo dài được hai ngày nữa, nó không có máu của thí 
                  chủ sẽ phải chết."
 
 Lưu an tâm gật đầu, đồng hồ cũng đã chĩ gần mười hai giờ đêm. 
                  Thầy Phục Linh nói:
 "Bây giờ thí chủ ngồi lên, chúng ta bắt đầu lập trận thì vừa. 
                  Còn nữ thí chủ ở bên cạnh lo tiếp nước cho chúng tôi, mỗi khi 
                  chúng tôi cần."
 ThầyPhục Linh vàbảy đệ tửcủa ôngngồi chung quanh Lưu làm thành 
                  Bát Quái Trận. Không một ai lên tiếng. Cảnh rừng âm u, côn 
                  trùng reo rả rích như ma kêu quĩ hờn. Lâu lâu có tiếng chim cú 
                  ăn đêm nghe rợn gáy.
 
 Đúng mười hai giờ đêm, tim Lưu bắt đầu giật mạnh, đau nhức như 
                  có ai lấy dao thọc vô, chàng co ngllời lại đau đớn Tám nhà sư 
                  bắt đầu tụng kinh. Nghe nghiêm trang hiền lành, du dương, trầm 
                  bồng. Tim Lưu từ từ đập lại bình thườhg và chàng không còn cảm 
                  thấy đau đớn nữa.
 
 Nhưng Lưu vẫn còn cảm thấy hồi hộp lạ thường. Hình như sức ép 
                  vừa rồi từ lồng ngực Lưu đã chuyển sang tám nhà sư ngồi chung 
                  quanh. Mỗi lúc họ tụng kinh càng nhanh, mồ hôi đã bắt đầu ra 
                  lấm tấm trên trán mọi người và càng ngày càng ra nhiều hơn. 
                  Những vị sư này hình như đã dùng toàn lực để giải tỏa phép ma 
                  trên người Lưu. Chàngthấy cảm độngvô cùngvà liếc nhìn thầy 
                  PhụcLinh.
 Thầy đang cau mày, vẻ mãt lo lắng. Linh cảm cho Lưu biết có 
                  điều gì bất chắc.
 
 Bỗng một tiếng hú ghê rợn từ xa vọng lại, trong chớp mắt. Con 
                  Ma Ngủi đã bay xuyên qua mái tranh vô trong lều Bây giờ nó đã 
                  lớn như một ngllời bình thường, nhưng chân tay dài lượt thượt 
                  và cao lêu khêu. Bộ ngực nó to như hai cái rổ đỏ hon hỏn, hai 
                  mắt chiếu ra luồng ánh sáng đỏ như máu. Cái đầu lắc lư nhìn 
                  chằm chặp vào Lưu. Tất cả các vị sư bỗng cất tiếng cao hơn 
                  tụng niệm, âm thanh bay
 bổng xoắn lấy nhau. Ma Ngải bước đi nghiêng ngửa, bỗng nó cuộn 
                  tròn người lại, phóng tới phía Lưu. Hình như nó đụng phải một 
                  bức tường vô hình, té nhào xuống đất. Nó tức giận rống lên 
                  vang rền, cặp mắt thù hằn gian ác nhìn Lưu đăm đăm như muốn ăn 
                  tươi nuốt sống chàng tức thì.
 
 Toàn thân nó run rẩy thực mạnh. Sức ép trên ngực Lưu bắt đầu 
                  thấy nằng nặng. Tiếng tụng kinh của các vị sư càng lên cao, 
                  nhưng càng nhanh thì Lưu cảm thấy hơi thở của các vị đó càng 
                  nặng nề và đã bắt đầu nghe rõ. Bây giờ Ma Ngải đã thay đổi mục 
                  tiêu, nó không nhắm vào Lưu nữa, mà bắt đầu quay vòng tròn 
                  quanh tám vị sư. Nó càng quay nhanh, sức ép càng đè nặng trên 
                  ngực Lưu. Tiếng
 tụng kinh càng nhanh theo. Cuối cùng Ma Ngãi đã trở thành một 
                  cái bóng màu đỏ quay nhanh như chong chóng.
 
 Tám nhà sư đã bắt đầu khó thở, tim đập thình thịch thật mạnh 
                  trong lồng ngực của các ngài. Không biết lồng ngực của họ sẽ 
                  nổ tung ra lúc nào. Ma Ngải quay càng nhanh, tim của các vị sư 
                  đập càng mạnh. Bỗng có tiếng gà gáy sáng. Tám vị sư mừng rỡ, 
                  hình như họ được hổ trợ một nguồn sinh lực mới. Tiếng tụng 
                  kinh mạnh mẽ trở lại, điều hoà và thật thư thái.
 
 Ma Ngải bỗng dưng ngừng lại, lông lá nó tả tơi, cặp mắt thù 
                  hận ngất trời. Cái đầu lúc lắc nhìn quanh, bộ ngực đung đưa 
                  trông dễ sợ. Nó chợt nhìn thấy Thơm nằm chết giấc ở góc lều, 
                  tia mắt đổ hung quang, mừng rỡ từ từ tiến lại. Nó chiếu luồng 
                  nhỡn tuyến đỏ ao vô mặt nàng. Không hiểu sao Thơm từ từ mở mắt, 
                  nàng nghe có tiếng thì thầm:
 "Bóc tấm giấy dơ bẩn ở cổ mày ra mau."
 Thơm từ từ đưa tay gỡ tấm bùa, ném xuống đất. Con Ma Ngải tiến 
                  lại vòng tay ôm lấy Thơm, lột hết quần áo nàng ra thực mau. 
                  Thân thể nàng lồ lộ, bộ ngực chắc nịch căng tròn, làn da trắng 
                  muốt. Hai chân thẳng tắp, cặp đùi nở nang chạy dài tới bờ lông 
                  mướt mượt đen tuyền. Con Ma Ngải nắm hai chân nàng căng ra, mở 
                  rộng banh ra trước mắt các vị sư. Các ngài từ từ nhắm mắt lại, 
                  nhưng tiếng tụng kinh vẫn điều hòa và thực mạnh mẽ.
 
 Con Ma Ngải cất tiếng cười ghê rợn, bất thình lình nó thẩy 
                  Thơm vô mình Lưu. Vòng Ban Nhược Tâm Tấu Hộ Pháp chỉ cản được 
                  tà ma chứ không có ảnh hưởng gì tới người phàm xác thịt nên 
                  thân thể Thơm rơi ngay trên mình Lưu. Lúc ấy Lưu bị sức ép 
                  trên ngực đã trở nên nửa tĩnh nửa mê. Tự nhiên chàng thấy một 
                  người con gái ôm chầm lấy mình, Lưu từ từmở mắt, thấy Tú Quyên 
                  nước mắt đầm đề, trần truồng rưn rẩy nhìn chàng như van xin. 
                  Chàng vội vàng vòng tay ôm lấy nàng, bờ môi Lưu cúi xuống gắn 
                  lấy miệng Tú Quyên, thì thầm:
 "Em đừng khóc nữa, có anh đây không ai dám động tới em đâu."
 
 Tú Quyên càng sa lệ, nàng không nói gì. Thân thể ép cứng lấy 
                  mình Lưu. Bộ ngực Tú Quyên như có ai bóp nặn tới đỏ ao, căng 
                  cứng và run lẩy bẩy. Chĩ có vài ngày mới đây mà Lưu không hiểu 
                  sao ngực nàng cương lớn lên quá khổ như vậy. Trông thực hấp 
                  dẫn tới điên người. Chàng đưa tay lên ngllc nàng xoa nhè nhẹ, 
                  hỏi:
 “Em có đau không?”
 Tú Quyên lắc đầu. Lưu lại bóp mạnh hơn chút nữa hỏi:
 "Như vậy có đau không?"
 
 Tú Quyên lại lắc đầu nhè nhẹ và mỉm cười. Lưu thích thú bóp 
                  thực mạnh, nàng rên lên sung sướng làm máu trong người chàng 
                  chẩy mạnh và toàn thân nóng lên. Lưu cởi nhanh quần áo ném qua 
                  một bên, đè Tú Quyên xuống, lụp chụp trườn lên mình nàng, nhấp 
                  mạnh...
 
 Bỗng có tiếng nổ long trời lở đất, Lưu hãi hùng nhổm dậy. 
                  Giọng cười ma quái của con Ma Ngải đắc thắng kéo dài ghê rợn. 
                  Lưu nhìn thấy bảy vị sư té bật ra nằm sõng sượt lồng ngực của 
                  các vị bể nát, máu me lênh láng như nước lụt. Lại có tiếng gà 
                  gáy sáng. Con Ma Ngải vội vàng phóng lại, nó táp Lưu một miếng, 
                  vục mặt, mũi vô vết thươnghít mạnh. Lúc ấy thầy Phục Linh lồm 
                  ngồm bò dậy,
 mặt mày mình mẩy ngài máu me be bét, nhưng lồng ngực còn 
                  nguyên vẹn. Ngài chắp hai tay thét to:
 "Đồ nghiệp chướng, hãy phục pháp lập tức."
 
 Tiếng thét của thầy Phục Linh to như sấm Bét. Tiếp đó một dòng 
                  máu tươi từ trong miệng của thầybắn ra thực mạnh như mũi tên 
                  bay thẳng vào Ma Ngải. Đang mải hút máu Lưu, con Ma Ngải tránh 
                  không kịp dòng máu, té nhào xuống đất, gầm lên vang trời. 
                  Nhưng nó đã lanh lẹ, cuốn người lại, bay tung nóc lều mất dạng.
 
 Thầy Phục Linh chợt ngã người trên mình Lưu. Chàng vội vàng đỡ 
                  nhà sư già dậy. Cả miệng thầy đầy máu me, thầy thở hổn hển, 
                  mắt nhắm nghiền chứng tỏ muốn đứt hơi tới nơi. Tiếng thầy đứt 
                  quãng bên tai Lưu.
 "Thí chủ hãy trốn nhanh. Bần tăng đã cắn lưỡi phun máu. Đây là 
                  tuyệt chiêu La Hán Phục Ma, nhưng rất tiếc chỉ làm cho con súc 
                  sinh bị thương nhẹ. Tối mai nó có thể đi tìm thí chủ nữa. Thí 
                  chủ hãy trốn mau... đừng bao giờ....giờ.. để cho nó hút... máu 
                  nữa... nữa nhớ nhé... đừng...đừng ,
 Lưu run rẩy hỏi:
 "Con phải trốn đi đâu bây giờ?"
 "Hãy tới miếu Chung Quì trong Chợ Lớn. Tìm Chung Tử, cho ông 
                  ta biết về cái chết của bần tăng là được rồi."
 
 Lòng Lưu nổi lên trăm mối đau thương, trăm tội cũng tại chàng 
                  gây nên. Không hiểu sao Lưu lại nhìn Thơm thành Tú Quyên ngay 
                  lúc thập tử nhất sinh đó. Mà dù cho có là Tú Quyên đi chăng 
                  nữa, chàng cũng không có quyền làm ô uế nơi Phật môn như thế 
                  này. Lưu khóc rống lên:
 "Thầy ơi, thầy không chết đượe đâu. Chung Tử là ai vậy hả thầy?"
 Thầy Phục Linh cố ráng hết sức thì thào.
 "Ông.. ta... là... cháu... hai... mươi... đời... của... 
                  Chung...Quì..."
 
 Thân thể của thầy Phục Linh dần dần lạnh đi. Máu của ông ràm 
                  rụa ra khắp quần áo Lưu. Chàng từ từ đứng dậy đặt xác nhà sư 
                  già xuống đất. Cặp mắt ôngvẫn còn mở to Lưu nhìn chung quanh, 
                  thấy xáe của các vì sư vẫn còn nằm la liệt trên vũng máu với 
                  trái tim bể nát văng ra ngoài. Lưu nhớ tới chiều nay khi tới 
                  chùa Linhẩn, lòngchàng tràn đầy hy vọng. Nhưng bây giờ, chỉ 
                  vài tiếng đồng hồ sau, tất cả mọi vị sư khả tính trong ngôi 
                  chùa cách biệt trần thế này bỗng dưng đều quy tiên một lượt. 
                  Từ nay nơi đây sẽ không còn tiếng gõ mõ tụng kinh hàng ngày 
                  của các vị chân tu này nữa. Quả là lánh xa trần thế mà vẫn 
                  không thoát khỏi nghiệp chưứng tử xa mang lại. Lưu qùi xuống 
                  đất khóc nức nở, chàng đấm mạnh xuống nền đất cho tới khi tay 
                  bật máu, gào lên:
 "Tại sao... tại sao... tôi đã phạm lỗi.."
 Tiếng âm vang của rừng gìa:
 "Phạm lỗi... phạm lỗi..."
 Một hồi lâu, Lưu chùi nước mắt đứng dậy. Nhìn xuống nhục thể 
                  của vị sư già, chàng nói:
 “Xin thầy tha tội cho con. Cứ an nghĩ giấc ngàn thu, con sẽ 
                  nhất định trả thù cho các thầy. Con phải tận tay giết chết con 
                  Ma Ngải này. Tận tay giết chết tên La Cát nữa.”
 (Hết Phần 19 … Xin xem tiếp
                  
                  Phần 20) |