| Đầu óc Lưu không còn sáng suốt, minh mẫn như mọi ngày nữa; 
                  thân xác mệt mỏi rã rượi. Lưu trở dậy vội vã bước ra khỏi nhà, 
                  hầu như để tránh con Ma Ngải chính máu chàng nuôi lớn.
 Chàng đi lang thang xuống chợ. Bỗng có một ông già mặc quần áo 
                  vàng như thầy chùa, nhưng râu tóc thực dài, đi qua mặt Lưu. 
                  Ông quay lại nhìn chàng rồi đứng lại, theo Lưu một quãng, xong 
                  đi vượt lên, tới trước mặt chàng, nói:
 "Thí chủ, có phải vừa rồi nhà tí chủ có đám tang không?"
 Lưu hấp tấp lắc đầu rồi tiếp tục rảo bước như chạy trốn, ông 
                  già đưa tay níu lấy Lưu hỏi:
 "Nêú nhà không có tang thì huyết khí thí chủ quá nóng. Hnh như 
                  thí chủ đang nuôi trong lòng một mối thù ghê gớm lắm thì phải. 
                  Hãy để cho bần đạo làm phép cho thí chủ được bình yên trong 
                  lòng."
 Lưu chán chường với những lời tán tào lao của những người thấy 
                  Việt kiều về nước để xin tiền, chàng vừa rảo bước, vừa nói:
 "Không, Tôi khôngcó chuyện gì cả. Tôi là người ở nước ngoài về, 
                  không có tin dị đoan đâu."
 Ông già buông tà áo Lưu ra, nói nho nhỏ nhưng chàng nghe thực 
                  rõ:
 "Đời là bể khổ, Giác ngộ là bờ."
 Lưu nghe lùng bùng lỗ tai, chàng không còn hứng đi 
                  langthangnữa, trởvề nhà liền. Lời nói của ông già cứ luẩn quẩn 
                  trong đầu Lưu suốt ngày. Chẳng lẽ ông già kia đã thực sự phát 
                  hiện trong thâm tâm chàng mối thù với tên Phú hay sao. Chàng 
                  cố sua đuổi những ý nghĩ vẩn vơ đó, nhưng nó lại càng hiện rõ 
                  hơn và tràn ngập trong đầu chàng.
 
 Tới chiều, Thi cầm một phong thư qua nhà Lưu, nói:
 "Anh Lưu à, có thư bên Mỹ gửi qua cho anh nè."
 Lưu hơi ngạc nhiên, chàng không hiểu có chuyện gì mà thằng bạn 
                  cùng phòng gửi thư qua như vậy. Trước khi chàng tới đây, đã 
                  gọi điện thoại cho nó ở Thái Lan, cho địa chỉ nhà Thi để liên 
                  lạc khi khẩn cấp. Lưu còn lạ gì thằng này, nó lười viết như 
                  hủi, làm sao có thì giờ viết thư cho chàng. Hơn thế nứa, dù 
                  cho hai đứa ở chung, nhiều khi cả tuần lễ cũng không gặp nhau, 
                  làm gì có chuyện nói. Cầm bức thư hơi nặng. Lưu bóc ra, chàng 
                  lại càng ngạc nhiên hơn nữa, vì bên trong phong bì này lại có 
                  một cái phong bì khác, đỏ chói. Phong bì của những thiệp cưới. 
                  Con tem ở ngoài là tem Việt Nam. Như thế là bức thư này có 
                  người ở Việt Nam gửi cho chàng và thằng bạn Lưu gửi ngược qua 
                  Việt Nam cho Lưu. Chàng bóc vội bì thư và tự nhiên thấy lòng 
                  se lại.
 
 Đó là cái thiệp mời của Tú Quyên và thằng Phú. Mời chàng đi ăn 
                  đám cưới. Thật rõ là cái đồ xỏ lá. Tụi nó cố ý chọc tức chàng 
                  thôi, chứ có tử tế gì đâu. Ai còn lạ gì đang làm ăn mà lại có 
                  thể bỏ công ăn việc làm từ Mỹ bay qua Việt Nam ăn đám cưới của 
                  một thằng bạn khốn nạn, cướp người yêu của mình chứ.
 
 Hơn thế nữa, chúng lại còn cốý làm cho Lưu điên lên với tấm 
                  hình hai đứa chụp chung, ngả đầu vô nhau thực tình tứ, mới 
                  chụp trước cửa nhà ở Việt Nam. Những hình ảnh như thế này, từ 
                  trước tới nay, có ai bỏ vô thiệp mời ăn cưới đâu. Rõ là cái đồ 
                  khốn khiếp. Đã vậy Lưu sẽ đi dự đám cưới tụi này cho bõ ghét. 
                  Chàng sẽ mang theo con Ma Ngải, ném vô phòng ngủ tụi nó để xem 
                  chuyện gì xẩy ra. Hình ảnh con Ma Ngủi móc mắt con mèo ăn sồn 
                  sột tự nhiên lại hiện ra trong đầu Lưu.
 Chàng tưởng tượng con mèo đen đó là thằng Phú, và đêm động 
                  phòng của nó sẽ vấy máu. Lưu cầm tấm thiệp cưới cười ha hả.
 Thi ngạc nhiên hỏi:
 "Có gì mà vui vậy anh Hai ?"
 Lưu đưa tấm thiệp cưới cho Thi coi.
 "Thằng Phú và con Tú Quyên nó mời anh đi ăn đám cưới.”
 Vừa coi thiệp, Thi vừa hỏi: .
 "Thế anh có định đi không?"
 Lưu nhìn Thi mỉn cười hỏi:
 "Nếu em là anh, có đi dự tiệc cưới chúng nó không?"
 Thi cười ha hả: .
 "Còn lâu."
 Lưu lắc đầu.
 "Anh sẽ đi."
 Thi ngạc nhiên hỏi:
 "Tại sao vậy, không phải anh đang muốn giết thằng Phú hay sao 
                  chứ?"
 Lưu gật gù.
 "Đúng rồi, và chúng nó tới số nên mới bầy ra cái trò chọc tức 
                  anh. Mời đi ăn đám cưới và gửi hình trong thiệp mời này."
 Thi không hiểu Lưu muốn nói gì nên hỏi:
 "Như vậy thì sao?"
 Lưu cười hì hì.
 "Em khôngbiết sao, chúng nó biết là anh ở Mỹ làm sao có thể đi 
                  dự đám cưới được. Bởi vậy cố tình gửi thiệp mời chọc tức anh 
                  chơi. Chúng đâu ngờ anh đang ở Việt Nam chứ. Và hơn nữa trong 
                  tay anh lại có con Ma Ngải. Anh sẽ làm cho đám cưới này biến 
                  thành đám tang thôi."
 "Anh luyện thành con Ma Ngải rồi à?"
 "Không biết chắc, nhưng nó to như một con kinh kông."
 "Nó có dữ không?"
 "Còn phải nói, chỉ nhìn vô cặp mắt nó thôi cũng đủ biết y là 
                  thứ ma ác ôn rồi."
 
 Khi Thi về rồi, Lưu chợt nghĩ ra một cách thử nghiệm thích thú. 
                  Chàng cắt tấm hình của Tú Quyên và tên Phú chụp chung tách 
                  riêng hai người ra. Lưu mang hình tên Phú vô phòng nuôi Ma 
                  Ngải.
 
 Lưu nhìn dáo dác không thấy con Ma Ngải đâu, chàng đoán nó 
                  đang nằm trong hang. Lưu ra vườn kiếm được một khúc cây thực 
                  to, tính đem vô thọc vô cái hang cho con Ma Ngải phải chui ra. 
                  Nhưng chàng lại chợt nhớ lần trước, muốn kêu con Ma Ngải chỉ 
                  cần đọc to câu thần chú thường nhẩm lúc chích máu cho nó ăn. 
                  Nghĩ là làm tức thì, Lưu đọc to liên hồi câu thần chú, và quả 
                  nhiên con Ma Ngải đã chui ngay từ gầm đi văng ra. Lưu mừng 
                  thầm, như vậy là chàng đã nắm được bí quyết kêu nó xuất hiện 
                  rồi. Lo gì mai này không điều khiển được nó.
 
 Chàng cầm tấm ảnh tên Phú đưa ra tnlớc mặt con Ma Ngải, nói 
                  lớn:
 "Giết nó, giết nó đi."
 Con ma Ngải nhìn chăm chú vào tấm ảnh tên Phú với cặp mắt ma 
                  quái, yêu tinh. Lưu mừng rỡ, biết cơ hội trả thù eủa chàng 
                  đang tiến gần.
 
 Bỗng nhiên con Ma Ngải với tay, choàng qua cổ Lưu vít xuống, 
                  ghé miệng cắn ngay vào lỗ tai chàng. Thật là bất ngờ, lỗ tai 
                  đau như dao xén. Lưu té lộn về phía sau, đầu chàng đụng vào 
                  góc đi văng. Máu ở lỗ tai và đầu Lưu rỉ ra lênh láng. Lưu 
                  trông thấy con Ma Ngải đang nhai cái lỗ tai chàng một cách 
                  ngon lành. Người chàng sửng sờ bất động, máu me khắp người. 
                  Lưu hoang mang không biết con Ma Ngải này sẽ trả thù cho chàng 
                  hay là sẽ giết chàng đây.
 
 Con Ma Ngải vừa nuốt hết cái lỗ tai của Lưu, nó lại nhìn chàng 
                  với cặp mắt gian ác, tham lam, thèm thuồng. Khi tia mắt tinh 
                  quái của nó gặp ánh mắt của Lưu, chàng rùng mình lùi bước. 
                  Ngay lúc đó chân Lưu vấp vô khúc cây lúc nãy mới đem vô, chàng 
                  cúi xuống lượm thì con Ma Ngãi cũng đã phóng tới trước mặt Lưu.
 
 Chàng không còn do dự gì nữa, dơ cao khúc cây nện mạnh vô đầu 
                  con Ma Ngải. Chỉ nghe nó thét lên một tiếng và bắn vào tườhg. 
                  Cũng ngay lúc ấy, toàn thân Lưu như vừa bị sấm sét .đánh trúng. 
                  Máu tươi từ trong miệngLưu vọt ra có vòi. Mặt mày xây xẩm, Lưu 
                  thấy mọi vật chung quanh quay mòng mòng, trời đất như Bụp đổ, 
                  sâm chớp vang lừng, đèn đuốc chớp nhoáng, vụt tắt. Trái tim 
                  thóp lại như ngừng đập. Hơi thở tắc nghẹn. Lưu muốm kêu lên 
                  nhưng cuống họng như bị nghẹt lại tự bao giờ, chàng chỉ phát 
                  ra được những tiếng khẹt khẹt. Mắt chàng cũng mờ đi vì máu vừa 
                  ứa ra từ trong hố mắt. Trước khi ngất đi, một cảm giác vừa 
                  xuất hiện trong đầu Lưu: Chàng và con Ma Ngải đã trở thành là 
                  một, những gì nó cảm giác, chàng đều cảm nhận như đúc. Như thế 
                  là máu mủ đồng thông
 rồi còn gì.
 
 Không biết thời gian bao lâu, Lưu từ từ tỉnh lại. Vừa mở mắt 
                  ra, Lưa trông thấy tất eả đều là máu đỏ. Chàng dụi mắt, qua 
                  lớp mây lờ mờ đỏ thắm vì máu đọng lại trên mí mắt, Lứu đọc 
                  được kim đồng hồ trên tường. Thì ra chàng đãõ ngất đi hơn một 
                  tiếng đồng hồ. Thật là buồn cười, con Ma Ngải cũng vừa lồm cồm 
                  bò dậy cùng một lúc với Lưu. Coi bộ nó cũng bị thương rất nặng. 
                  Qua kinh nghiệm vừa
 rồi, Lưu không còn dám tấn công nó nữa. Vì hơn ai hết, Lưu 
                  biết Ma Ngải với chàng bây giờ máu mủ đồng thông. Đánh nó tức 
                  là tự đánh mình vậy. Điều này đã thành sự thực hiển nhiên rồi.
 
 Tuy nhiên, Ma Ngải vẫn còn chưa biết được sự thực. Khi Lưu tới 
                  gần, nó nghiến răng trèo trẹo, ánh mắt toé ra một tia sáng thù 
                  hận ghê gớln, hai tay cung lại như thủ thế, gằm gằm sẵn sàng 
                  đối phó. Lưu cố làm mặt thật hiền hoà, chìa tấm ảnh tên Phú ra 
                  trước mặt nó, hồi hộp, nói:
 "Đừng giết tao, hãy giết thằng này. Nó là kẻ thù của chúng 
                  mình đó."
 
 Con Ma Ngải từ từ đưa một tay cầm lấy tấm hình ngắm nghía. Mắt 
                  nó toé hung quang, xong nhìn Lưu hiền lành như biết lỗi. Chàng 
                  xoa nhẹ đầu con Ma Ngãi. Nó rúc vô ngực chàng, Lưu ôm lấy nó, 
                  lòng mừng vô hạn. Như thế này lo gì không trả được thù.
 
 Một lúc sau, con Ma Ngải cầm tấm hlnh của thằng Phú chui vô 
                  hang. Lưu vô phòng tắm, chàng nhìn mình trong gương sững sờ. 
                  Mắt, mũi, tai, miệng đầy máu me. Một bên tai cụt ngủn. Đầu 
                  chàngbị một lỗ thủng trông thấy rõ. Tóc dính đầu máu đã đông 
                  đặc. Trong thấy hình dáng tướng mạo của chính mình, Lưu giở 
                  khóc, dở cười, nghĩ thầm:
 "Như thế này trông mình còn gớm ghiếc hơn con Ma Ngải nữa, hèn 
                  chi nó không chịu khuất phục mình là phải rồi."
 
 Tới mười hai giờ khuya, Lưu lại vô phòngnuôi MaNgải, chích máu 
                  cho nó hít. ánh mắt của Ma Ngải vẫn ma quái nhưng không có gì 
                  khác lạ. Khi Lưa đưa ngón tay vô mũi nó, nó ngửa mặt lên, nhắm 
                  mắt lại hít vô thật mạnh, con mắt lim dim hưởngthụ, miệng nhe 
                  rahàm răngnhọn hoắt, lóng lánh tới rợn người. Lưu rùng mình, 
                  vội vàng rút tay lại.
 
 (Hết Phần 12 … Xin xem tiếp
                  
                  Phần 13)
 |