Đám Chung Tử điên
lên, thế là Ma Ngải lại một lần nữa trốn thoát. Bây giờ tìm nó
ở đâu. Con ma quỉ quyệt này thực lợi hại. Không ai ngờ chuyện
nó đem Mơ tới để đổi lấy Lưu một cách dễ dàng như vậy. Đành là
nó cũng phải trả một giá rất đắt cho sự liều mạng này. Nhưng
bay giờ y lại nắm Lưu trong tay, cũng kể như khó có thể tiêu
diệt được nó rồi. Hôm nay là ngày thứ hai mươi. Chỉ còn mười
sáu ngày nữa nó sẽ trở thành Ma Vương. Thử hỏi ai eó đủ sức
giết được giống ma hôn lanh quỷ quyệt này!
Chỉ còn một hy vọng duy nhất, con ma này còn lẩn quẩn ở vùng
này để hút máu các cô gúi thiếu may mắn, may ra còn tìm đượe
tung tích nó. Còn như nó mang Lưu tới một khu rừng già nào đó
trên cao nguyên chẳng hạn thì đành chịu cho số kiếp thôi. Trên
thế gian này lại sinh ra một loài ma dữ hại ngưới. Kết quả sẽ
thật thảm khốc cho đám dân lành vô tội.
Mà đúng như Chung Tử tính, con Ma Ngải đã ôm Lưu bay thực xa
khỏi vùng Chợ Lớn. Nó không ngờ nơi đây nhìêu cao thủ như vậy.
Đã mất một cánh tay, bây giờ lại trọng thương nữa. Ma Ngải
tính bay luôn về Thái Lan, nơi sinh sản ra dòng giống Ma Ngải.
Nhưng đang bị thương nặng, Ma Ngải đành tìm một nơi nào trú ẩn
cho vết thương lành lặn đã rồi mới tính sau được.
Nó bay tới Biên Hoà, coi bộ đã kiệt lực. Bèn đáp xuống ngay
một rừng cao su. Tối hôm đó Ma Ngải hút máu Lưu để lấy lại sức
Máu chàng là liều thuốc vạn năng đối với nó trong lúc này. Tuy
nhiên, không thếnào hút nhiều quá để Lưu mất sức, vì nó còn
cần tới chàng mười sáu ngày nữa. Nếu Lưu chết lúc này kể như
cuộc đời của nó cũng chấm dứt sau đó vài hôm thôi.
Khi trời gần sáng, Ma Ngải biết không thể ở đây được. Dù cho
các tàng cây che khuất nắng, nhưng cũng không cản được những
ánh sáng phản chiếu làm cho nó không thế nào an tâm dưỡng
thương được. Ma Ngải vội vàng cắp Lưu đi kiếm một hang động
nào đó có thể ẩn trốn được. Nó bay lên cao, nhìn quanh, thấy
núi Châu Thới nhấp nhô. Ma Ngải bay tới đó lìên. Đáp ngay lên
trên đỉnh núi, rồi lần mò xuống dưới, chẳng bao lâu tìm được
một cái hang gần đó, chẳng cách xa đỉnh núi bao nhiêu. Đem Lưu
vô rồi lấy đá lấp cửa hang, chỉ để một lỗ thực nhỏ trên cao,
chắc chắn Lưu không thế nào leo lên đó được.
Lưu để ý, chân chàng lại bị liệt như hồi bị nhốt trong hầm
chứa xác chết ở nghĩa địa Tìêu Châu. Như thế này không còn
phương pháp gì trốn thoát được nữa. Làm sao với hai tay mà có
thể leo lên những tảng đá này mà chui ra lỗ hổng trên cao thế
kia được! Ma Ngải đã cuộntròn lại ngử say. Mặt trời chắc đã
lên cao, một vài tia nắng thật yếu ớt phản chiếu qua lỗ hổng
phía trên, nhưng không làm phiền gì tới con Ma Ngải, vì nó đã
chui vô một lỗ hổng tuốt trong cùng hang, tối mò mò, không
biết thông tới đâu.
(Hết Phần 24 … Xin xem tiếp
Phần 25)
|