| Trời đã sáng thực 
                  rõ, ánh nắng chiếu qua song cửa phía ngoài, hắt vô bức tường 
                  trong con đường hầm nên Lưu có thể nhìn rõ mọi vật trongnày. 
                  Tuy nhiên, ánh nắng không rọi vô tới bên tronghầm, vì con 
                  đườnghầm xây theo kiểu chữ chi, làm cản nắngnên ở trong chỉ 
                  nhìn thấy khúc quanh là cùng, nắng cũng chỉ rọi tới đó thôi. 
                  Lưu đoán như vậy có nghĩa là con đường hầm dẫn vô đây cũng 
                  thật ngắn, bởi vậy nắng mới rọi vô tới khúc quanh đó được.
 Mơ nằm trong tay Lưu như một con mèo đang say ngủ, chàng không 
                  dám động đậy, sợnàngthức dậy. Cả đêm qua, Mơ và Lưu hầu 
                  nhưthức trắng đêm tâm tình. Có lúc chàng tự hối hận vì những 
                  lừa dối của mình, trước thâm tình của người quả phụ trẻ. Nhưng 
                  làm sao đây, trong hoàn cảnh này, chàng đã đánh lừa chính bản 
                  thân và không còn lối thoát. Điều ngao ngán nhất là trong thâm 
                  tâm Lưu vẫn không thể nào quên đượe sự trả thù. Nhất định 
                  chàng không thể mất Tú Quyên. Người tình chàng đã trao trọn 
                  trái tim bao ngàytháng, và cho tới bây giờ, vẫn không quên 
                  được hình bóng nàng.
 
 Lưu nhìn căn hầm đầy quan tài. Chàng càngngao ngán cho cuộc 
                  sống, kiếp người thật phù du, cuối cùng rồi cũng chỉ có bây 
                  nhiêu. Chàng nhìn quanh, bỗng Lưu giật mình vì thấymột cô gái 
                  thực trẻ nằm gần đó. Cô ta khoảngchừng mười ba tuối là cùng. 
                  Thân thể gầy gò ốm yêú, nàng nhắm mắt như say ngủ. Lưu đập nhẹ 
                  vô tay Mơ.
 "Dậy... em... dậy..."
 Mơ dụi mắt ngơ ngác, ngỉthg mặt lên nhìn chàng. Lưu biết nàng 
                  còn đang nửa tỉnh nửa mê. Chờ một lúc cho Mơ tỉnh hẳn, Lưu mới 
                  nói:
 "Em nhìn kìa, lại thêm một nạn nhân nữa, Cô ta còn ngủ, không 
                  hiểu con Ma Ngải đem nàng về hồi nào mà chúng mình không hay. 
                  Cũng không thấy cô ta kêu la gì."
 "Để em tới đó đánh thức cô ta dậy."
 Mơ nói xong dùng hai tay lết mình tới bên cô gái, nàng lay nhẹ 
                  vai nàng gọi:
 “Em... em..: dậy đi, dậy.”
 Cô gái từ từ mở mắt, nhìn Mơ đăm đăm rồi tự nhiên bật khóc. Có 
                  lẽ nàng vừa chợt nhớ lại những gì xẩy ra. Mơ lấy giọng thật 
                  thân mật hỏi:
 "Em bị bắt từ hồi nào vậy?"
 Cô gái vẫn khóc nức nở không trả lời. Lưu từ từ lết tới chỗ Mơ, 
                  chàng hỏi cô gái: .
 “Em tên gì?”
 Cô ta nhìn Lưu đăm đăm, bỗng nói:
 “Nước, nước, khát nước quá.”
 Lưu chợt nhận ra bị nhốt ở đây lấy gì mà sống, chàng hỏi Mơ:
 “Em bị bắt vô đây mấybữarồi, vậy lấy gì mà ăn uống?”
 Mơ chỉ ra góc phòng, nói:
 "Ở đó có lu nước và một bành chuối. Mấy hôm nay em ăn trừ cơm."
 "Ai mang những thứ đó vô đây vậy?"
 "Em cũng không biết, nhưng chắc là con Ma Ngải chứ còn ai nữa."
 Lưu chĩ lu nước bảo cô gái:
 "Chỗ kia có lu nước, em ra đó uống được không?"
 
 Cô gái nhìn Lưu rồi gật đầu. Nàng tử từ lết về phía lu nước. 
                  Thì ra cô bé này cũng bị liệt cả hai chân như chàng và Mơ. Bò 
                  tới lu nước, cô ta vục đầu xuống uống ừng ực. Tự nhiên Lưu 
                  cũng cảm thấy khát khô cổ, chàng vội lết tới lu nước, Chờ cho 
                  cô gúi uống xong, Lưu cũng cúi đầu xuống uống nước, khi ngước 
                  mặt lên, cô gúi đang nhìn chàng. ánh mắt thơ ngây và dịu dàng, 
                  Lưu hỏi:
 "Em tên gì?"
 "Thơ."
 "Nhà em ở đâu?"
 Thơ ngần ngừ.
 "Em không có nhà?"
 “Thế em ngủ ở đâu?”
 "Em ngủ ngoài đường."
 "Ba má em đâu?"
 "Em cũng không biết ba má ở đâu nữa."
 "Sao kỳ vậy? Thếem sốngvới ai trước khi phải rangoài đường ngủ?"
 “Dạ, hồi đó gia đình em ở đưừng Khổng Tử. Sau khi gia đình em 
                  bị kết án là tiểu tư sản, bị lùa đi vùng kinh tế mới một thời 
                  gian, gia đình lại trốn về Chợ Lớn, không nhà nên ngủ đường 
                  ngủ chợ. Một hôm, em đi lang thang chơi. Khi trở về chỗ cũ, 
                  không thấy gia đình đâu nữa, từ đó sống một mình. Cho tới tối 
                  qua, đang ngủ ở dưới một hàng hiên, bỗng bị ai bắt đem về đây, 
                  em cũng khôngbiết.”
 Lưu chỉ đôi chân Thơ hỏi:
 "Em bị liệt cả hai chân hồi nào?"
 Thơ ôm lấy chân mếu máo.
 "Tối qua lúc bị bắt, có người vác em chạy tới đây, ném em 
                  xuống cái bịch thì cặp giò hết cử động được rồi. Em sợ quá 
                  ngất xỉu cho tới sáng. Chị kia kêu em dậy."
 "Lúc em bị bắt, em có kêu la gì không?"
 "Dạ, không."
 "Tại sao?"
 Thơ ngơ ngác.
 "Ớ hén, em cũng không biết tại sao. Nhưng mà hình như em có 
                  kêu mà không mở miệng được."
 
 Lúc ấy Mơ cung đã lết tới bên cạnh Lưu và Thơ. Lưu chĩ vết cắn 
                  ở cổ Mơ bảo Thơ.
 "Em nhìn thấy vết gì đó không?"
 Thơ cúi sát vô cổ Mơ nhìn cho rõ, nàng ngây thơ hỏi:
 "Hình như ai cắn chị chẩy máu hả?"
 Mơ bảo Thơ:
 "Em sờ lên cổ em xem có ai cắn em không?"
 Thơ đưa tay sờ lên cổ mình, bất giác nàng la lên:
 "Trời ơi... cái gì vậy? Có ai cắn em hồi nào nè. Trời ơi, chảy 
                  máu nữa."
 Mặt mày Thơ xanh rờn, chân tay nàng run lẩy bẩy. Mơ nói với 
                  Lưu:
 "Hình như con nhỏ này khôngbiết gì đã xẩy ra cho nó thì phải."
 Lưu gật đầu.
 "Khi nó bị con Ma Ngải bắt là lúc đang ngủ, tới khi đem về đây, 
                  nó xĩu rồi, nên bị hút máu đâu có biết."
 Thơ nghe Lưu nói với Mơ càng hoảng hơn, lắp bắp hỏi:
 "Em... em... bị cái cái gì? ma... ma bắt em hút máu à. Trời ơi... 
                  anh chị đừng nhát em nhe, em sợ ma lắm đó."
 Mơ nhìn Thơ thương hại, tử từ kể lại hết tình trạng ở đây cho 
                  Thơ nghe. Thơ nghe xong co rúm người lại, ôm chặt lấy Lưu khóc 
                  nức nở:
 "Anh Lư'u ơi, em sợ ma quá đi, anh đừng bỏ em một mình nhé."
 Lưu vỗ về:
 "Tình trạng anh cũng như em thôi, có khác gì đâu. Bị con Ma 
                  Ngải bắt về đây hút máu. Chúng mình phải làm sao trốn đi mới 
                  sống được."
 
 Cả ba người ngồi bàn tính và lết đi chung quanh hầm, tìm cách 
                  thoát ra, nhưng loay hoay cả ngày cũng không đi tới đâu Trở 
                  ngại là cặp chân của mọi người đều bị tê liệt nên không làm gì 
                  được.
 
 Những tia nắngrọi vô đường hầm đã từtừ rút ra ngoài, lúc đầu 
                  còn chút ánh sáng phản chiếu, sau mờ dần, mờ dần, và cuối cùng 
                  bóng tối từ từ tràn vào. Trong hầm đã bắt đầu nhá nhem. Thơ 
                  không rời Lưu nửa bước, từ lúc biết bị ma bắt nhốt vô đây hút 
                  máu, nàng ôm cứng lấy chàng.
 
 Côn trùng bắt đầu kêu rả rích, cảnh tranh tối tranh sáng trong 
                  hầm trở nên thật rùng rợn. Bỗng có tiếng lạch cạch. Không ai 
                  bảo ai, tự động nhìn về hướng đó.
 
 Nắp một chiếc quan tài từ từ nhúc nhích, cả Thơ và Mơ cùng bấu 
                  cứng lấy Lưu. Một bàn tay khẳng khiu này lông lá thò ra đẩy 
                  nắp quan tài từ tử qua một bên. Tiếng cọt kẹt của nắp quan tài 
                  di động làm mọi người cùng run lên sợ hãi. Chiếc đầu con Ma 
                  Ngải ló ra, nó từ từ ngồi dậy, quay lại nhìn bọn Lưu trừng 
                  trừng. Hai tay nó chống lên rồi từtừbò ra khỏi quan tài. Thì 
                  ra con Ma Ngải trốn trong chiếc quan tài này tử đêm qua, bây 
                  giờ hết nắng có lẽ nó bò ra đi kiếm ăn. Thân.t~hể cao lêu khêu 
                  của nó rực một mầu đỏ như máu. Bộ ngực lúc lắc phía trước và 
                  hai chiếc răng nanh chìa ra coi th~ật quái dị kinh..hồn.
 
 Con Ma Ngải chậm chạp đi'lạf'phíabọn Lưu, mọi người cố lết 
                  thực mau tránh xả~nó chút nào~hay chút đó. Nhưng chỉ một lúc 
                  sau, cả ba người đã tới sát tường. Con Ma Ngải tới thực gần, 
                  nắm quần áo Thơ xé toạc ra, thẩy qua một bên. Thơ thét lên, 
                  thân thể trần truồng nhưng nàng vẫn cố ôm thật chặt lấy Lưu. 
                  Con Ma Ngải lại nắm quần áo Lưu xé luôn, thân thể Lưu lại trần 
                  truồng như Thơ. Rồi tới lượt Mơ cũng không khá gì. Nó nắm quần 
                  áo nàng xé xong, ôm luôn Mơ vô lòng, gục đầu cắn cổ nàng hút 
                  máu. Mơ thét lên, chân tay dẫy dụa, nhưng vô ích. Hai tay con 
                  Ma Ngải cứng nhưhai vòng thép nguội, ôm cứng lấy nàng. Chỉ vài 
                  phút sau, Mơ bắt đầu nằm xuôi xuội. Thân thể lâu lâu giật giật, 
                  hình như nàng đang hấp hối. Không còn kêu la gì được nữa.
 
 Bóng tối chan hòa căn hầm. Bây giờ Lưu chỉ còn thấy một bóng 
                  to lớn của con Ma Ngủi mà không còn phân biệt được phần nào là 
                  nó, chỗ nào là Mơ nữa. Hình như con Ma Ngải đã ôm Mơ đi raxa 
                  chỗ Lưu và Thơ nằm. Nó di chuyển ra phía ngoài cho tới khi Lưu 
                  không nhìn thấy gì nữa.
 
 Thơ vẫn run lẩy bẩy trong vòng tay Lưu. Cả hai ôm cứng lấy 
                  nhau cả mấy tiếng đồng hồ rồi. Thân thể nhỏ nhắn như con búp 
                  bê của Thơ lọt gọn trong vòng tay Lưu.
 
 Chàng nghe Thơ thì thầm nho nhỏ:
 "Anh Lưu ơi, con Ma Ngải nó đem chị Mơ đi rồi phải không?"
 Lưu thì thào.
 "Anh cũng không biết nữa, nó hút máu cô ta lâu như vậy làm sao 
                  sống nổi. Không biết bao giờ tới lượt chúng mình?"
 Thơ rú lên nho nhỏ:
 "Trời ơi... em sợ quá anh ơi."
 
 Lưu xoa nhè nhẹ trên vai nàng, làn da mịn màng con gái của Thơ 
                  làm Lưu thấy lâng lâng và từ từ quên đi hình ảnh ghê rợn vừa 
                  rồi. Lưu hỏi nho nhỏ:
 "Em có bạn trai chưa?"
 "Dạ, chưa, nhưng anh hỏi ehi vậy?"
 Lưu rà một bàn tayxuống dưới, lách quahai thân hình, lướt qua 
                  bụng Thơ, mò xuống thực sâu. Chàng nói:
 "Anh hỏi để biết xem em có sợ anh không?"
 "Em chĩ sợ ma thôi."
 Lưu len lỏi những ngón tay vô khe nhỏ.
 “Còn vụ này thì sao?”
 Thơ hơi nhướn người lên thì thầm:
 “Lần đầu tlên em sợ lắm, bây giờ thì hết rồi.”
 Lưu ngạc nhiên hỏi:
 "Em đã bị rồi à?"
 Thơ gật đầu trên 'ngllc Lưu.
 "Dạ."
 "Với bạn trai à?"
 "Không, em đâu có bạn trai."
 "Vậy ai?"
 "Em cũng không biết."
 "Tại sao lại không biết được?"
 "Dạ, làm sao mà biết là ai. Tối đó như mọi hôm, em chui vô cái 
                  hàng hiên tiệm tạp hóa sau chợ ngủ. Tới nửa đêm, tối hù, trời 
                  mưa lớn. Không biết có đứa nào nó đè em ra."
 "Em không la lên sao?"
 "Có chứ anh, nhưngtrời mưaầm ĩ đâu có ai nghe. Hơn nữa, chỗ đó 
                  đâu có người chứ."
 "Em có đau không?"
 "Dạ, đau kinh hồn chứ anh. Em tưởng chết rồi, vậy mà về sau em 
                  chắng coi vô đâu nữa. Nhưng tại sao con trai cứ thích như vậy 
                  hoài, kỳ quá phải không anh?" .
 Lưu gật đầu.
 "Ừ, trời sanh con người cũng kỳ cục thực. Đàn ông cứ gần phái 
                  nữ là có chuyện đó."
 "Anh cũng vậy à?"
 "Ừ, em có ghét anh không?"
 “Đâu có gì, trời sanh ra như vậy thôi mà, phải không anh?”
 Lưu không nói gì nữa, chàng đẩy nhẹ Thơ nằm xuống dưới, chưa 
                  bao giờ chàng nghĩ là mình có thể ăn nằm với một cô gái nhỏ 
                  nhắn nhưthếnày. Lưu quên đi tất cả những gì sắp xẩy ra trong 
                  đêm nay. Dù con Ma Ngải có hút máu chàng đi ehăng nữa, nó cũng 
                  còn phải chờ đủ ba mươi sáu ngày mới giết chàng chết được.
 Thơ đang rên lên, thân thể vặn vẹo dưới mình Lưu, chàng hấp 
                  tấp đè mạnh xuống.....
 
 (Hết Phần 22 … Xin xem tiếp
                  
                  Phần 23)
 |