Hai mợ cháu đùa nghịch nhau trên sàn nhà. Vòi nước ở sink để
chảy phí vô tội vạ. Mấy cái bát dang dở vẫn chưa dọn dẹp hết.
Mợ nằm một đống chẳng quần chẳng áo, tôi chỉ độc chiếc quần
đùi và cái áo lá còn trên người.
Mợ chịu hòa mình vào cuộc chơi với tôi mà vẫn thẹn. Hai cánh
tay cứ như nhử che lên khuôn mặt. Tôi không để cho mợ hồi
phục dần. Tôi lăn xả vào cố banh hai chân mợ ra. Tôi càu
nhàu như thuyết phục : con đã thưa với mợ rồi, con hứa không
làm gì quá trớn với mợ đâu. Con muốn mợ giảm cơn buồn nên
con săn sóc mợ. Trên đời này không có gì làm cho người đàn
bà bớt thấy cô đơn bằng cách hãy đem đến cho họ sự an ủi.
Con đang an ủi mợ đây, mợ ơi. Con đụng chạm vào mợ cốt là để
đầu óc mợ thảnh thơi, đừng bị ám ảnh vì cậu nữa. Mợ phải
nghe con, đừng quá rụt rè.
Tôi nói tía lia cái miệng mà không dừng vê xoe lên hai đầu
vú. Tôi nằm đằn lên người mợ, nhìn sâu vào đôi mắt chân chim,
tìm một chút khoái cảm đang lóe ra nơi đó. Thấy đôi mắt đa
tình của tôi, mợ quay tránh mặt đi, tôi buông một bên vú ra
chặn giữ mặt mợ lại : đôi mắt là cửa sổ linh hồn, mợ phải
can đảm nhìn xuyên suốt vào đó để tìm nguồn thông cảm. Con
thương mợ vô cùng, con yêu mợ như yêu mẹ con, lẽ nào con dám
xàm xỡ làm mợ giận.
Con rúc vào bú vú mợ chính là con đang bú mẹ con. Tay con sờ
bóp vú mợ chính là con đang sờ bóp vú mẹ con. Mợ là mẹ, con
là con, con nào không mong mẹ mình hết sầu não. Vú mợ đẹp,
cậu mất rồi,mợ đừng để chúng héo quắt, phí đi. Mợ hãy trau
tria chúng, giúp cho chúng giữ vẻ đẹp tuyệt vời, mợ còn trẻ,
mợ còn xuân, mợ phải hãnh diện có được cặp vú trời cho thế
này. Ngày trước, mợ dành cho cậu, nay cậu mất đi, mợ tiếc gì
con.
Tôi nói khích mợ : này mợ xem, hai bầu vú mợ tròn trịa vô
cùng, hai quầng mềm và êm như lụa, còn hai đầu vú đỏ tựa
thoa son, mợ có thấy con nhìn mê nhìn mẩn là vì chúng tuyệt
vời quá. Ừ thì mợ dè dặt với người ngoài, mợ gìn giữ để
không mang tai tiếng, nhưng con là con cháu trong nhà, mợ
thấy con xun xoe mợ nên thương con mới phải. Con thiếu hơi
mẹ, mợ lại làm khó với con.
Tôi nói đến hay, hệt như diễn viên tuồng trên sân khấu. Tôi
lại sụt sịt muốn khóc, mợ lúng túng hẳn ra. Mợ lí nhí nói :
mợ hiểu con, nhưng mà đương nhiên mợ để trật vú ra cho con
vò, con bóp thì kỳ dị sao sao ấy. Cậu mất đi, mợ tắm táp một
mình, tia nước xối vào vú, mợ cũng đã buồn, huống chi con
lại vê đầu vú mà còn bú xùm xụp, mợ tê người không chịu được.
Tôi vội vàng ngắt lời mợ : đó chẳng qua là mợ còn nghĩ vớ
vẩn, mợ vẫn xem con là một người lớn phái nam. Nếu mợ nghĩ
con là con mợ thì nỗi nao nao đâu hiện ra làm gì. (CõiThiênThai.com) Con bú mợ
như trẻ bú mẹ, như con chó con rúc mút vú mẫu thân, lẽ nào
bọn quái quỉ ấy dám nghĩ gì khác hơn là chực chờ ơn mẹ. Con
thú thật với mợ, từ bé con vốn thèm vú mẹ vô cùng, con không
nhìn thấy vú ai thì thôi, còn đã loáng thoáng là y như nghệt
ra, không bước nổi.
Mợ thở hắt, chừng như không biết nói sao hơn. Tôi thấy một
bên tay mợ che úp mặt, còn một tay thả xuôi xuống bên hông,
tôi đoán chắc là mợ để yên vì nếu trả lời hẳn hoi, mợ sẽ đâm
lấn cấn.
Tôi dịu dàng ngậm lại vú mợ, để không chẳng mút mát làm chi.
Bàn tay kia của tôi thì úp chụp vào đầu vú khác, tôi lắng im
để mợ hạ cơn bứt rứt trong người. Tôi ngước nhìn lên, mắt mợ
lim dim, tôi nút nhẹ đầu vú và tay xe tròn cái núm. Mợ hơi
nhúc nhích người, không phải là muốn hất tôi văng ra, mà
điều chỉnh cho miệng và tay tôi chộp đúng vào chỗ.
Tôi từ tốn mút một cái, bóp một cái. Ngưng một chút, lại mút,
lại bóp cái thứ hai, cái thứ ba. Mợ quen dần, tôi bú liên
chi hồ điệp, tay vần cái núm vú kéo xểnh ra. Mũi tôi day day
vào bầu vú, bàn tay tham lam xòe rộng toang độp hết khoảng
ngực trần. Tôi vùng vằng bú mút, lôi giật cái đầu vú trong
mồm nở loe ra, còn cục núm bên kia thì săn tít như cục sỏi.
Có lẽ tại tôi đè lên mợ và những cú xoa bóp của tôi làm mợ
nghẹn hơi. Tôi thấy mợ hơi đỡ nhấc người tôi lên để thở phào
một cái. Liếc dọc xuống, đám lông ở háng mợ rung lùng nhùng.
Tôi ư a kêu lên : ôi, con bú mợ thích quá. Tôi chộp cả hai
tay lên hai vú mợ và thay nhau úp mặt vào hít lấy hít để,
lại còn thè lưỡi dài ra liếm khắp nơi. Những hạt sữa trên
quầng vú sắt se lại, hai núm nổi duềnh. Tôi bú, tôi hít mà
kêu lên giống con chó con.
Mợ lấy tay xoa đầu tôi vòng vòng, nựng tôi đả đớt : con của
mợ, con bú mợ tợn quá, làm đôi vú mợ căng kích thốn lên. Mợ
nói thế mà lại cố giữ chặt đầu tôi vào từng cái vú nói linh
tinh : đấy của con, mợ cho con, con bú nữa đi.
Tôi lều bều cám ơn, hôn nhoáng nhoàng lên mặt, môi, cằm, mi
mắt mợ. Mợ nhột rúm cả người. Tôi ngoạm luôn cặp môi của mợ
mà trịn đẩy lại qua, một tay tôi lòn xuống xốc một chân mợ
lên cho đùi mợ ép sát vào đùi tôi.
Buồi tôi bị va chạm ngúc ngắc cứng độn lên. Khi tôi cạ đùi
mợ, nó lấn cấn đâm quàng đâm xiên vào háng mợ. Tôi thấy mợ
hơi rụt người xuống để buồi tôi chỉ khoắng lửng lửng lơ lơ.
Tôi hứng quá, lại đợp vào vú mợ mà bú, mà khoắng.
Mợ vật vã như người rã rời, tay chân lỏng khỏng, cái đùi lắc
lư. Tôi nhấc người lên, tụt thấp dần để nhìn cho rõ cái lồn
mợ ở dưới. Đám lông gặp gió ở quạt trần thổi lay động lơ phơ,
trông như đám cọng ngò nhún nhảy. Tôi lấy bàn tay vuốt đè
đám lông và mặt đã sát cạn kề với cái hĩm.
Tôi vạch mớ lông sang hai bên như người rẽ đường ngôi tóc và
nhìn chăm bẳm vào múi thịt lồi của mợ. Hai bên mu úp khéo
làm sao, tựa cái vỏ che thân sò khép nép. (CõiThiênThai.com) Tôi ì ùm banh hai
mép ra, một khe dọc hồng hồng lộ rõ.
Dường như mợ hồi hộp vì tôi thấy cục thịt lồi ở góc trên tí
toáy giật lên, miếng yếm che cũng rung rung như gặp gió. Tôi
kéo thêm cái đùi giở hổng của mợ ra chút nữa, dón ngón tay
vào chặn cái hạt đang ngoe nguẩy rung rung.
Mợ giật thót người lên hỏi : mày định làm gì thế cháu ? Tôi
bảo : không không, con chỉ nhìn thôi, nhưng thấy mợ run, con
phải đè cho mợ chững lại. Bật nhiên, mợ thút thít, tôi cuống
cà kê : sao mợ lại khóc. Mợ bù lu bù loa lên : ối, cháu ơi,
mợ chết mất. Rồi mợ chì chiết : cậu mày… Tôi quính quáng tột
độ, gắt với mợ : cậu làm sao, cậu mất rồi, mợ còn trách gì.
Mợ co tay bụm lấy hĩm mà rên : cậu mày chẳng được cái gì hết.
Và mợ giãy tê tê như bị đổ vôi xót ở “ bim “. Tôi hất tay mợ
ra, nói lớn : mợ để con xem sao, việc gì bỗng nhiên bụm lấy
háng mà la như nhà cháy. Mợ chồm chồm cản, tôi cáu sườn thúc
khuỷu tay ẩn hai đùi mợ ra, mợ chới với vì tay bị đè không
còn bụm được bẹn nữa.
Tôi lật nghiêng mợ ra, chõ mặt vào nhìn. Có gì đâu, lồn mợ
vẫn đỏ hây hây, không sứt mẻ, hai môi lồn vẫn sạch sẽ, láng
tưng. Còn cái khe thì hơi rịn ra tí nước, hạt thịt lồi nhắp
nhắp chẳng rõ nguyên do. Tôi báo với mợ : chả có gì cớm cộm
sất, mợ làm con hoảng lên tưởng mợ bị chạm thứ gì.
Như để mợ hiểu lời tôi nói đúng, tôi vẫn khuỳnh hai cánh tay
để giữ mợ khỏi chao, còn hai bàn tay thì chụm lại như cánh
phễu úp lên hai bên mu lồn mợ mà day day lạo xạo. Cái lồn mợ
phều phào, phều phào như miệng nhai bã trầu phọt quết ra hai
mép.
Mợ giãy giãy lên, cứ “ cậu mày “ mà vặc. Tôi thoáng hiểu ra
ý mợ nên chẳng nói năng, tôi úp toẹt mặt vào mà liếm quết
khắp hai mu. Mợ thôi giãy nằm im cho tôi lết la liếm. Tôi
liếm mê mệt, cái lồn mợ tụ máu cứng lại dần, tôi liếm một
hồi thì mợ nhếch đùi ra cho tôi dễ làm việc. Tôi biết đâu là
cái điểm G của mợ, nên nhẹ nhàng dùng ngón tay banh hai mép
lồn ra và đưa lưỡi vào chà lết theo chiều dọc của cái khe đỏ
hỏn. Tôi liếm láp thật lâu, đến khi cặp được cái hạt le vào
mồm nhằn nhằn thì chỉ còn nghe mợ ú ớ rên, không hả miệng
nổi.(Hết Phần 6 ... Xin mời đón xem
tiếp
Phần
7) |