| Sáng nay, mợ rủ tôi đi chợ, tôi dành xách giỏ, 
					mợ không cho. Mợ bảo : con trai con nứa xách giỏ trông kỳ 
					lắm. Tôi vặn hỏi lại : thế dạo trước con đi chợ xách giỏ lu 
					bù, sao chẳng ai thấy kỳ. Mợ bảo : khi anh đi một mình thì 
					làm gì cũng được, còn có mợ là đàn bà đi kèm mà để cháu xách 
					giỏ trông khó coi làm sao. Tôi cười hì hì với lập luận của 
					mợ. 
 Vào food store, mợ hỏi tôi : cháu thích ăn món gì để mợ mua. 
					Bất giác, tôi nảy ý trêu chọc mợ : mợ muốn ăn gì thì mua 
					theo ý mợ, còn các món con ưa đã sẵn có ở nhà rồi, mợ không 
					phải lo. Mợ có vẻ không tin, trợn tròn xoe mắt ra ngầm ướm 
					ý. Tôi tủm tỉm cười, mợ vỡ lẽ ra, chửi yêu : anh chỉ được 
					cái nghĩ bậy.
 
 Tôi nhìn trước nhìn sau không thấy ai để ý, nên quay qua vặt 
					nhẹ lên vú mợ bên ngoài áo mà pha trò : gớm, bánh dầy, bánh 
					đúc nầng nẫng thế này còn đòi ăn gì khác nữa. Mợ phỉ phui 
					hất tay tôi ra, gắt như củ tỏi : đừng có vớ vẩn, ban ngày 
					ban mặt, giữa chợ búa đông người, sờ soạng tầm bậy, phu lít 
					bắt đấy. Tôi trây trúa cãi lại : mẹ, thằng nào mà chẳng mò, 
					phu lít mà không bóp vú vợ thì con xin đi đầu xuống đất. Tôi 
					lại dư dứ cái tay chực sờ thêm cái nữa, mợ phải vội giạt ra, 
					chạy đi như bị ma đuổi.
 
 Nói vậy chứ mợ cũng mua đủ thứ : món thì mợ bảo để bổ gân, 
					món mợ bảo để tăng sức. Tôi lại chộp vào chọc mợ : ăn mãi 
					gân, mợ chưa ớn sao. Mợ hất cái tay chạm vào giữa háng tôi 
					mà vặc : gân với guốc, dào, báu lắm đấy. Và mợ làm mặt giận, 
					trông tiu nghỉu như mèo bị cắt tai.
 
 Tôi nhũn ngay, phải làm hòa tút xuỵt. Mợ không thèm nói năng 
					gì nữa, lếch thếch đi đằng trước, tôi ton ton theo sau. Mợ 
					mua nhanh nhanh rồi giục tôi ra xe lái về. Mợ hầm hầm nét 
					mặt, lái xe nhanh, bẻ cua nghe eng éc. Tôi thấy khiếp, nên 
					nhắc mợ : lúc này phu lít chỉ cho chạy nhiều hơn 3 mile so 
					với tốc độ ấn định thôi, mợ lái thế nó tương cho cái ticket, 
					còn bắt đi học 8 giờ chua lắm, mợ.
 
 Mợ dấm dẳng : mặc mẹ tôi, đụng chạm gì đến anh mà anh bắt bẻ 
					lên tiếng. Tôi gãi đầu,
 gãi tai thưa lí nhí : con xin lỗi mợ tha cho, con không dám 
					trêu mợ nữa đâu. Mợ chẳng
 nói gì, nhưng bàn chân nhả lơi trên bàn ga dần. Tôi chẳng 
					dám chọc đàn bà khi đang giận nữa vì như thế đã chẳng lợi mà 
					còn làm cho sự dỗi hờn kéo dài ra thêm.
 
 Tôi ngồi lặng thinh nhìn con đường xe chạy. Mợ lại là người 
					khơi chuyện trước : sao tự dưng lại câm như hến vậy. Đang 
					tía lia bỗng bị ai dán băng keo mà ngậm hột thị ngay được à. 
					Tôi chúa là điên đầu vì các bà, nói thế nào cũng được cả. 
					Nhưng mợ đã dĩ hòa vi quí thì sá gì tôi lại chấp trước làm 
					chi. Tôi ỏn a ỏn ẻn : con đùa mợ không cho thì con phải nín 
					chứ sao. (CõiThiênThai.com) Mợ nói lớn tiếng : anh đùa phải 
					chọn nơi, chọn chỗ. Ai đời chỗ mua hàng anh lại nheo nhéo sờ 
					vú tôi, giá gái này để yên chắc anh dám dứt bố nó áo tôi ra 
					mà bóp bú ngay giữa chợ. Cái mặt anh ngu gì cũng ngu chút 
					chút thôi chớ, làm bừa làm càn thì tôi còn ra thể thống gì.
 
 Mợ nói cho hả, giọng đanh lại như búa gõ đinh. Mặt tôi thì 
					bì bì ra như mặt lồn, tôi chả thiết đối đáp gì hết. Mợ buông 
					chân ga cho xe trôi theo đà, rồi vuốt ve : đấy lúc này ngồi 
					vào xe, có khát có thèm thì sờ soạng đi, ai cấm. Bận sau mà 
					còn càn rỡ ở chỗ shopping là tôi cúp tiệt luôn.
 
 Tôi ngứa bàn tay lắm, nhưng làm cao một chút, dấm dẳng phụng 
					phịu : cho thì đếch sờ nữa, sờ nơi gai góc mới thích, chứ sờ 
					chỗ êm ru bà rù thì sướng ích chi. Mợ lắc đầu nguầy nguậy, 
					chán cho cái sự tốc kê vô lối của tôi. Song vốn mợ thương 
					thằng cháu sống xa mẹ, nên mợ cầm lái một tay, còn một tay 
					thì lần nắm lấy tay tôi đặt lên ngực : thôi, mợ hiểu rồi, 
					soạng đi con, cho được việc.
 
 Tôi thích bỏ bu mà còn ỡm ờ đáng ghét : đã bảo là con không 
					muốn sờ nữa mà. Miệng thì nói vậy, mà mấy ngón tay thì 
					khoắng trên ngực áo mợ như điên. Mợ biết mười mươi nhưng để 
					mặc thằng cháu dở hơi bóp mò vú cho nó hạ đi cơn nóng nảy. 
					Tôi bóp lình xình, nhưng cái áo nịt của mợ lộp xộp nên chẳng 
					đã tay. Tôi thích bóp vú trần chẳng có mảy may gì ngăn trở 
					mới hạp, nên giữa chừng tôi buông uỵch tay xuống.
 
 Mợ lại nghĩ là tôi lên cơn tốc kê khác nên ngạc nhiên hỏi 
					dồn : ủa, chán rồi à. Tôi chu mỏ lên giọng khệnh khạng : sờ 
					gặp toàn ren với vải, rám cả tay. Mợ gắt gay : thế muốn thế 
					nào nữa. Tôi đòi phải mở nịt vú mợ ra thì mới đưa tay sờ bóp 
					lại. Mợ chịu thua cái tính ăn vạ của tôi, nhưng còn ai ngoài 
					mợ cháu lúc này, nên mợ bảo : muốn cởi thì cởi đi, việc gì 
					phải cảu nhảu càu nhàu như chó hóc.
 
 Tôi thực hành ngay lời mợ. Tôi lòn tay cởi mấy hàng khuy ở 
					nách áo dài mợ ra, rồi lấn ra sau lưng mở cái khóa nịt ngực. 
					Mợ phải lưu ý tôi : này, đừng cởi tách tành banh áo mợ ra mà 
					phu lít nó phạt cho bỏ bố. Trật cái nịt vú lên được rồi, bóp 
					sơ xịa cho đỡ ghiền, rồi về mợ cho tha hồ bóp tiếp. Tôi 
					trườn người qua nằm luôn lên đùi mợ, mợ co hai tay lái xe để 
					che dấu cái áo cởi lùng bùng, tôi nằm ngửa nhìn mợ lái, hai 
					tay ùn ùn bóp vú.
 
 Chốc lát, tôi lại gọn miệng kêu tun tun, y như người lái xe 
					bóp còi cho khách bộ hành tránh. Mợ phải bật cười vì cái trò 
					tinh nghịch này, mà rồi cũng phải nói chêm vô : lái xe ở Mỹ 
					mà mày làm như lái ở VN, mẹ, ở đây mà bóp còi bậy là phu lít 
					kêu lại ngay đó, con ạ. (CõiThiênThai.com) Tôi cãi bướng : 
					nhưng mợ bóp còi cao su thì nó kêu, chứ con bóp còi sữa thì 
					nó thấy nó còn nhắm bố nó mắt lại, chứ ở đó mà hoạnh họe. Mợ 
					hỉ hả : tao chịu mày, cháu ơi.
 
 Chả biết tôi bóp còi ra sao, song càng lúc mợ càng rục rịch 
					tợn. Nhất là khi tôi đằn mấy ngón tay vào đầu vú mợ miết chà 
					thì người rùng rùng trườn tới trườn lui. Áo dài mợ xốc xếch 
					hết, các cúc áo rơi hết ra, chỉ còn cái nút ở cổ là vương 
					lại. Tôi nhìn say mê vào cái nịt vú bằng ren thêu màu đen 
					của mợ, nó chập chà chập choạng tòn teng nơi trước ngực. Còn 
					cặp bánh dầy của mợ thì trắng bệu lên, hai núm ngậm tròn màu 
					nâu non dễ khiêu khích.
 
 Tôi muốn nhịn mà không nhịn nổi, nên đang nằm cũng phải bíu 
					vào tay mợ nhỏm đầu lên. Tôi ngậm thoắt vào một bên vú mà bú 
					mút, còn tay thì xoa cái quầng vú mợ đến căng toác ra. Mợ 
					lái xe phải kềm tay mà miệng thì la tá hỏa : sao mày lại bú 
					vú mợ thì ai mà lái được. Nhả ra ngay, về nhà hãy bú, con ơi. 
					Mày làm mợ nhột, mợ đâm xầm vào xe người ta bây giờ. Mợ 
					quính lên, xe đã loạng quạng đi lệch sang lane khác. Tôi đã 
					quá, tợp thêm mấy cái nữa mới chịu nhả vú ra. Mợ thở phào, 
					chỉnh lại tay lái và vội vàng thu dọn bãi chiến trường, sợ 
					tôi lại lăn vào bú nữa. Mợ ẩn đẩy tôi ra, bảo ngồi lại ngay 
					ngắn, đừng nằm kềnh nơi đùi mợ nữa.
 
 Tôi vâng lời mà bực bội trong lòng. Tôi xụ mặt ra, nhưng chỉ 
					một loáng lại mặt lì mặt lợm thò tay sang bóp vú mợ cho đỡ 
					ghiền. Mợ nhẫn nhục cam chịu với thằng cháu điếc không sợ 
					súng như tôi.
 
 Hôm ấy về đến nhà, mợ mướt mồ hôi như tắm. Mợ bảo nực bỏ bà, 
					may mà về tới nơi, chứ sợ bị tai nạn vì cái trò quá quắt của 
					tôi. Hẳn nhiên, là tôi chẳng chờ mợ cho phép, vừa vô trong 
					là tôi đạp giập cánh cửa lại liền, tôi nắm vạt áo dài mợ níu 
					mở ra. Mợ rị rị van vỉ : để tao cất mọi thứ xong đã.
 
 Tôi như con thú đói, vật luôn mợ ra nền nhà và luống cuống 
					giựt đứt khuy áo ra. Tôi hùng hổ rúc vào đôi vú mợ mà bóp bú. 
					Hai chân mợ giãy tưng tưng, miệng thì cười nắc nẻ : mẹ anh, 
					rúc vào vú làm người ta lỏng khỏng tay chân hết.
 
 Và mợ nằm một cục trên sàn nhà, áo lót dưới mông, cái nịt vú 
					loằng ngoằng ở cổ, hai vú bị nhồi quầy quậy cả lên. Tôi ngậm 
					vú đầy miệng và tay thì lôi xểnh quần mợ ra để chóng được 
					ngắm cái lồn.
 (Hết Phần 10 ... Xin mời đón xem 
					tiếp
					Phần 
					11) |