Đi chợ về, tôi đem các món vào bếp, gặp mợ đang rửa chén bát
ở sink. Tôi hỏi trêu : cha, bữa nay mợ lại rửa bát đĩa nữa
đấy. Mợ bảo : ừ, thấy cháu hì hục làm hoài, mợ cũng phải phụ
giúp cháu chứ. Tôi sướng cả người, như vậy là mợ đã bớt nhớ
cậu. Tôi nói đãi bôi : mợ để đó cho con, mợ đi nghỉ cho khỏe.
Mợ nguýt tôi một cái dài ngoằng. Con mắt có đuôi của mợ quét
qua người tôi như một ngọn phong ba. Mợ bảo : tôi đi guốc
trong bụng anh, còn làm vẽ. Mấy bữa tôi ì xác ra, anh làm mà
miệng lẩu bẩu lầu bầu. Giờ tôi lại bỏ mặc thì anh nay đòi về,
mai đòi bỏ đi.
Điều làm cho tôi chưng hửng hơn là khi mợ quay ra nói với
tôi thì tôi thoáng thấy mợ chỉ mặc cái váy ngắn cũn cỡn, bên
trong chẳng có gì sất. Hai dây đeo trên vải mỏng dính như
chỉ chực rơi ra, chiếc áo bằng lụa nhẹ nên dán sát vào người
rõ mồm một.
Tôi nuốt nước bọt ực ực liên hồi. Mợ hỏi tôi : cháu làm sao
thế. Tôi thành thực thưa : con nhìn mợ hấp dẫn quá nên chóng
cả mặt. Mợ mắng khẽ : mẹ anh, nịnh giỏi thật. Đột nhiên, tôi
thấy tay chân như thừa thãi và nặng chịch trên người. Tôi
quều quào cầm không vững mấy món trên tay để rơi uỵch xuống
đất.
Mợ vội bỏ cái sink, chạy lại cúi người nhặt. Chiếc váy rộng
hở bung ra, tôi nhìn suốt dọc người mợ, từ cổ áo để ngỏ. Hai
bầu vú mợ nổi to kềnh, một lườn bụng dài như miền trung
nguyên trù phú.
Tôi cũng khuỵu xuống nhặt nên hai mái đầu gần sát với nhau.
Khoảng cách quá ngắn làm cho tôi càng nhìn thấu đáo hết
những gì mợ có. Lúc mợ cúi thì tôi chỉ thấy hai vú mợ dập
dồn, lủng lẳng, song lúc mợ đứng thẳng lên thì thêm mớ lông
đen huyền lấp ló ở giữa háng và đôi chân thuôn tuyệt diệu.
Tôi thấy cổ tắc nghẽn lại, như đang bị bóp chặt khô cong.
Tôi buột miệng khen : mợ đẹp quá. Mặt mợ đỏ bừng, ngón tay
mợ run run, quay phắt đi, không nói không rằng. Mợ quay vào
rửa chén bát tiếp, giận dỗi mở vòi nước cho chảy mạnh hết cỡ.
Tôi mon men đến sau lưng, ấp úng nói lời xin lỗi : mợ tha
cho con tội nhìn mợ kỹ quá. Thì ra dù đã bao lần được tôi o
bế xoa bóp và sờ soạng, nhưng bản năng người nữ vẫn khiến mợ
rụt rè. Mợ bảo : anh lớn rồi, nói năng phải cân nhắc, suồng
sã với nhau,thật không nên.
Tôi vớ lấy bả vai mợ để khỏi ngã. (CõiThiênThai.com) Mợ hốt hoảng hỏi dồn : mày
làm sao vậy cháu. Tôi lí nhí thưa : tự dưng con thấy chóng
mặt. Mợ quính quáng đỡ lấy tôi dìu ra giường, đặt tôi nằm
vào và ngồi cạnh xoa lên trán tôi. Mồ hôi nơi tôi rịn ra như
tắm, tôi thấy ớn ớn ở sống lưng. Mợ lăng xăng lấy dầu xoa,
đánh gió cho tôi.
Tôi nằm im đón nhận hai bàn tay mợ day đều trên người, trên
ngực, cố đẩy cho máu lưu thông lại đều hòa. Tôi nhắm mắt lại
để nghe sự êm ả lan dần ra khắp lục phủ ngũ tạng, rần rần
như tiếng động cơ chạy ở vị thế trung hòa.
Thấy tôi nín thinh, mợ lo tôi bị ngất. Mợ chạy ra xả chiếc
khăn ướt lạnh đắp nơi trán tôi cho hạ cơn hỏa bốc lên. Mợ
giờ luôn miệng xin lỗi tôi : mợ hối hận đã mắng con làm con
uất. Đừng làm mợ sợ, con ơi. Mợ lay cánh tay tôi, mợ chúi
người tôi cho mặt mợ gần vào, tôi nghe rõ hơi thở hổn hển
của mợ.
Tôi biết mười mươi mọi chuyện, song vờ như lịm đi. Mợ càng
quính lên, ôm chầm lấy tôi lay. Chiếc váy mợ sột soạt kêu,
có lúc loáng thoáng ngực mợ va vào người tôi, hai trái vú
dịu dàng cọ lên khoảng thịt mợ đã tốc áo tôi lên xoa dầu làm
tôi muốn nghẹn.
Tôi để thả mình hưởng trọn sự chăm sóc của mợ. Mợ rẽ tóc tôi
ra, xoa khắp mặt tôi, đặt hai tay ủi lên ngực, đằn người
xuống cho bàn tay nén chặt lấy ngực tôi, đẩy đưa liên tiếp.
Tôi lăn qua trở lại, vờ đưa tay lên quờ quạng trên không. Mợ
nức nở : mợ sợ quá, con ơi. Cứ thế, mợ ca cẩm không ngừng.
Tôi suýt bật cười mấy lần mà cố nén. Tôi vẫn loạng choạng co
giật hai tay và hai chân như người sắp lên cơn kinh phong,
mợ trườn người ra đè thân hình lên giữ nhốt chân tôi lại,
còn hai tay mợ duỗi dài giữ lấy phần tren thân tôi.
Giờ thì nguyên khoảng ngực mợ đã dằn lên khoảng bụng tôi.
Tôi thỉnh thoảng kêu lên như bị đau, mợ hỏi liến thoắng :
con đau chỗ nào. Tôi chỉ lung tung, không nhất định một chỗ
nào rõ rệt. Miệng tôi lẩm nhẩm : ôi nhọc quá. Tôi kêu khát
nước khô cả cổ, mợ chạy đi rót đem lại. Mợ đặt tôi dựa lưng
vào ngực mợ để mợ cho tôi uống.
Tôi cố tình đặt gáy vào vú mợ mà uống nước ực ực. Mợ xuýt
xoa : ôi, tội nghiệp cháu tôi. Tôi vặn vẹo lung tung, chả
đau nhưng làm ra đau ghê gớm, cốt là để gáy tôi ngoáy được
vào vú mợ. Mợ vòng hai tay ôm giữ lấy tôi, hơi thở mợ phả
đầy vương xuống mũi.
Tôi lại vờ lên cơn đau nhói nữa, đang dựa lưng, tôi quay
phốc mặt ra sau. Mũi tôi lúc này nằm ở khoảng ngực mợ rồi,
tôi làm như hết hơi nên rơi tõm vào chỗ đó. (CõiThiênThai.com) Tôi còn loay
hoay thêm vài cái, nhắm đến khi mũi tôi nằm đúng vào giữa
hai vú mợ mới chịu yên.
Tôi hít sâu mùi hơi hướm của mợ, hai tay vung vung tựa bị
bứt rứt đau. Tôi quáng quàng vò đúng vào hai bầu vú dầy mà ú
ớ kêu rên. Mợ ngỡ tôi đau kinh khiếp nên để yên cho tôi bíu.
Tôi vo vạt váy mợ vào hai tay, vò như đang giặt, hai trái vú
mợ ọp ẹp quay tròn.
Tôi vò rất lâu, đến nỗi hai đầu vú mợ sưng mọng lên. Tôi vẫn
vò thêm và đùn cho váy hổng cao để sợi dây nơi vai mợ tuột
xuống. Mãi hai sợ dây mới thòng ra ngoài bả vai, tôi lại lên
một cơn đau giả tưởng để lôi tuột nó cho rồi.
Giờ thì ngực mợ đã để trần ra, da thật ấm và hai vú thật êm,
thật mịn. Tôi ấp mặt mình vào hít hít no nê. Tôi hít mà tay
thì quều quào mó vào phụ. Tôi xoăn xoăn hai núm vú mợ đến
săn cứng đi, dài nhọn ra lêu lếu. Tôi giụi đùng đùng mặt mũi
vào, vừa làm vừa kêu rên.
Từng chặp, mợ lại thăm dò : con bớt chưa. Tôi ê a mà mặt thì
cứ xốc vào cặp vú. Tôi cào vào hai bầu vú, lại buông tuột ra,
và víu lấy như người trèo bức tường bôi mỡ trơn trượt. Mợ
ngồi im cho tôi làm.
Tôi vừa lăn lộn, vừa lôi dần cái váy tuột xuống, dồn một cục
nơi bụng mợ. Rồi lại kêu khát nước, mợ đứng rột lên, chiếc
váy không còn dây đỡ, rớt tõm xuống chân. Mợ toan vói theo
giữ lại, tôi hét toáng lên : ôi đau, thế là mợ buông cho nó
rớt hẳn.
Mợ đem nước lại, đỡ đầu tôi nằm lên đùi và đút cho tôi uống
từ từ. Gáy tôi chạm lên khoảng háng mợ, đám lông chôm chổm
chọc vào thịt nghe nhột nhột. Tôi trở lăn lại qua, ấn gáy
cho tóc tôi chạm vào chỗ ngã ba nơi giữa háng mợ.
Hai tay tôi vẫn lều nghều vo vo trên hai vú, còn cái đầu thì
ngoáy ngoáy chỗ đùi. Tôi nằm nghịch một lúc, mợ có vẻ mệt,
nên tôi xê dịch vào để mợ có chỗ nằm ra. Tôi bảo với mợ :
con đỡ bớt rồi, mợ nằm nghỉ một lúc cho khỏe.
Mợ mừng thấy tôi đã tỉnh, nên uể oải nằm xuống cạnh tôi. Đầu
mợ quay xuống phía chân, trong khi đít mợ vắt vẻo phía trên
đầu. Tôi nhìn say sưa vào hai vồng mông mợ, cố thu cái nét
tròn vạnh của chỗ chẻ hai mông để thấy toàn vẹn nét đẹp
thiêng liêng.
Dẫu mợ đã cố khép hai chân, vậy mà chỗ háng mợ vẫn đùn lên
he hé. Nhìn từ phia sau, mấy sợi lông loe ngoe lấp ló chìa
ra, thật vô cùng hấp dẫn. Mợ vừa nằm xuống đã ngáy phò phò,
có lẽ vì quá sợ lo cho tôi nên mợ mệt thiếp đi.
Tôi nằm im chiêm ngưỡng cái múi thịt nửa khép nửa hở của mợ
lòi ra ngoài. Hai môi thịt bị đè nhưng vẫn cộm lên he hé,
dầy cui cui, nhưng mềm. Giữa hai môi là đám thịt khác vồng
ra, nơi đó lựon lờ một con lạch bé tí teo với một cục lồi ở
giữa. Tôi chỉ muốn thò tay vào sờ lấy nó hay được ve vuốt êm
êm. Cái sẹo thịt của mợ hơi lớn, nên dù mơh khép hai chân nó
vẫn không kín hết. Chính cái vẻ thập thò này mới khêu gợi vô
cùng, làm đứng tim các đáng mày râu khi chợt nhìn thấy nó.(Hết Phần
4 ... Xin mời đón xem
tiếp
Phần
5) |