| Gác ống liên hợp vào đế máy xong, mợ quay ra mắng tôi như 
					tát nước. Mợ rủa tôi là bọn găng tơ, được đằng chân lân đằng 
					đầu, mượn gió bẻ măng, ôi thôi chẳng còn gì xấu xa hơn nữa. 
					Tôi phải im vì của đáng tội quả tôi có vậy thật, nhưng thấy 
					tôi nín khe mợ lại càng làm già. Mợ bảo : đĩ thập thành đón 
					khách 9 phương, còn 1 phương vẫn để lấy chồng, còn mày làm 
					tất tần tận thì lấy đâu ra chỗ về già rúc vào trú, hả con. 
 Thế này thì hết nước nói, tôi làm mợ cũng được hả hê, chứ 
					nào phải chỉ riêng tôi hưởng, vậy mà mợ xổ toẹt công lao, 
					lại chửi tôi như chửi chó. Tôi sửng cồ lên, chẳng nể nang 
					nữa, tôi nói liên tu bất tận để trút hết nỗi ức của mình, 
					đồng thời không bỏ hé ra một kẽ hở để mợ chui vào kê tủ đứng. 
					Tôi bạnh cổ lên hỏi gay gắt : con hỏi mợ chứ mợ đưa bát cơm 
					ra cho chó nó ăn, nó đang ăn say sưa liệu mợ có cất phần của 
					nó đi được chăng. Phương chi con là người, mợ cho con đang 
					hì hụi tận hưởng, mợ bảo con ngưng cái xoạch ngay thì sao 
					con làm cho nổi.
 
 Mợ không ngờ tôi quắc mắt lên dữ quá, nên có phần nhún, hạ 
					bớt giọng : nhưng anh phải hiểu là mẹ anh gọi cho tôi. Anh 
					có làm cục cứt gì thì cũng phải tạm ngưng để tôi nói năng 
					với bà chị chứ. Đằng này, tôi cầm ống nói nơi tay, mà anh 
					thì rúc cạp như cạp ngô cạp bắp, bố ai mà giữ bình tĩnh được. 
					May mà tôi chưa rú lên, chứ không chị hỏi, tôi cũng ú ớ nốt.
 
 Tôi gãi đầu gãi tai nói nho nhỏ : dào ôi, mợ phải biết đụng 
					được đến chỗ đó nào đâu có dễ. Con năn nỉ ỉ ôi mãi mợ mới 
					xuôi tai, mẹ con gọi lúc nào chẳng gọi, nhè khi con vừa 
					ngoạm tái vô háng mợ là chuông ré liên hồi. Con nói thật vì 
					nghe giọng mẹ, con mới ê a ngưng, chứ giọng lạ thì con đếch 
					tha cho mợ, để thằng cha căng chú kiết nào muốn gọi tán tỉnh 
					mợ, biết là mợ đang bị ai cưỡi lên người bèn lui quách mẹ nó 
					đi.
 
 Mợ mở đôi mắt tròn xoe, không tin là tôi có ý bặm trợn đó. 
					Mợ bĩu dài môi với tôi : mà nào ai đã hứa hẹn gì với anh mà 
					anh chóng dành độc quyền thế. Chẳng qua, tôi đang buồn tình, 
					anh xin xỏ thì tôi cũng thí cho xong, nhưng vẫn giao hẹn là 
					không được đi quá xa, chính anh cũng thỏa thuận như thế còn 
					gì nữa.
 
 Tôi cãi bướng : trước khác, giờ khác. Lúc con chưa sờ được 
					vào thì của mợ là của mợ, nay tay con đã chạm vào và miệng 
					con cũng tham gia nữa thì của ấy thuộc về con. (CõiThiênThai.com) Mợ mà cấm là 
					con đốt sạch sành sanh rồi chết theo cho mợ biết. Mợ tôi 
					rùng cả mình, miệng cứ chao ôi, ai tai nghe mà thảm. Mợ rú 
					lên, cuộn tròn người lại như sợ tôi tấn công, mồm ri rỉ chết 
					tôi, chết tôi.
 
 Tôi thấy tội nghiệp mợ quá đỗi nên dịu hẳn đi. Tôi nói nhịu 
					ngọt ngào : nói vậy thôi, chứ con nào dám gây thù gây oán 
					với mợ. Có điều mợ cần gì kiếm người ngoài, họ vừa được ăn 
					vừa được kháo, tai tiếng chết. Mợ cháu mình cứ to nhỏ với 
					nhau, ai biết chỗ ma ăn cỗ mà phê với phán. Vả lại, mợ cũng 
					thấy đó, con giúp mợ tận tình chứ có kém chi ai.
 
 Chả hiểu sao mợ lại phết cho một câu lãng xẹt : nhưng nhỡ 
					tôi với anh phóng túng đi lại, rồi thình lình tôi mang trống 
					thì làm thế nào. Tôi cũng chưng hửng vì câu nói thẳng băng 
					và lạnh buốt đó, phải chống chế : con đã hứa chỉ cầm cọ sơn 
					phết qua loa bên ngoài thôi, làm sao trống với chiêng tọt 
					vào bụng mợ được. Hơn nữa, thời buổi này thiếu gì cách, đến 
					lúc ấy hẵng hay. Tôi nói dửng dưng nhưng trong trí óc nhoáng 
					nhoàng những cái bao condom xoay xoay như chớp.
 
 Tôi làm lành bảo mợ : thôi được rồi, bận sau mẹ con có gọi 
					cho mợ thì con ngưng chiến ngay. Mợ tha hồ nói chuyện không 
					sợ ai “ phai đao “ ra được. Và như hai bên vừa ký xong bản 
					hòa ước chưa kịp khô mực, tôi đưa tay ra nũng nịu : mợ vào 
					đây với con. Mợ le te ngần ngừ rồi cũng nép vào vòng tay tôi.
 
 Chưa chi đôi vú mợ đã quét vào cánh tay tôi mát rệu. Tôi 
					chưa kịp nhận ra hết hơi hướm ấy thì đôi vú lại đã ịn lên 
					khoảnh ngực tôi. Sự êm êm làm cho tôi ngây ngất, tôi phải 
					hôn lên ngay mặt mợ mới trấn tĩnh được. Tôi ghé tai mợ nhủ : 
					con hỏi thật mợ nhé, lúc con hôn lên háng mợ và hăng lại bú 
					ngao mợ luôn, mợ có thấy khích lệ không ? Mợ vờ từ chối khéo 
					: hỏi gì chả hỏi, lại hỏi tầm xàm.
 
 Tôi phải đổi ngay chiều hướng : ý là con muốn biết xem mợ 
					thế nào để còn điều chỉnh cho đúng tầm. Mục đích phải để mợ 
					thoải mái và vui tươi thì mới phải phép. Mợ cười cười : anh 
					là chúa hoạt kê. Biết thừa mười mươi, còn vờ ngờ nghệch. Như 
					thế, mợ tát yêu lên má tôi một cái, mở giọng nhèo nhẹo : này 
					thưởng cho thằng cháu mất dạy của tôi.
 
 Mợ nói mà nhích người ra, tôi thấy đôi vú tung tăng trước 
					ngực nên chộp luôn vào bàn tay mà vò. Tôi xoa đều đều lên 
					hai bầu vú, mơn man lên hai quầng và kẹp hai núm lôi xểnh ra. 
					Tôi xoăn các cục thịt tròn giống viên bi đến khi chúng rón 
					lại cứng cáp. (CõiThiênThai.com) Tôi ha há cái mồm như sắp cắn vào, mợ thấy 
					nhột diễu : ôi, sợ quá, hổ sắp cắn vú tôi mất. Tôi đằn mợ 
					ngửa ra và ồm ồm giả giọng hổ tôi vùi mặt vào ngậm hai núm 
					vú mút chụt chụt.
 
 Dĩ nhiên là mợ co quắp lại, hai chân thủ thế co vào ngực. 
					Tôi đè nghiến luôn lên mình mợ, kềm chắc hai chân lại mà bú 
					hùng hổ lên. Hai cái vú nhồi tầy huầy dưới răng lưỡi, môi má 
					tôi bèo nhèo bẻo nhẻo. Tôi càng thích càng ngậm nút nhồm 
					nhoàm, bọt dây ra đầy nơi cặp vú mợ. Mợ thúc người chống trả, 
					vô tình lại bị buồi tôi đâm vào háng như mưa. Mợ xê bên này, 
					tôi rướn theo như cái bóng. Đầu buồi tôi đã chạm vào mớ lông 
					của mợ, có lúc nó như chui rúc vô cái chỗ muốn vô. Mợ trật 
					chìa vung háng ra tránh, tôi thúc buồi vào ben mợ đùng đùng. 
					Hai tay vẫn đè lên vú mà măn mà vê, mợ làm mạnh nên chóng 
					mệt, lả mình ra mà thở dập dồn.
 
 Tôi ngậm bú vú mợ thật lâu, lấy đầu lưỡi vuốt ve lên đầu vú. 
					Mợ kêu mệt. Tôi cứ bú, cứ bú. Khi mợ phì phì muốn lên cơn 
					suyễn, tôi mới khuyên mợ hãy buông xả thì dễ chịu hơn. Rồi 
					tôi chỉ mợ xoạng hai chân ra cho tôi lọt tõm vào giữa người 
					mợ, sức nặng giảm mới không làm mợ ngộp.
 
 Tôi chờ mợ làm, rồi chỉ bú một vú bằng miệng, bóp một vú 
					bằng tay, còn một tay tôi lần tìm cầm lấy buồi mà miết lên 
					chỗ ngao mợ. Lần đầu mợ còn ừ ào, nhưng chỉ vài cái là mợ 
					nằm êm ru bà rù, không cựa quậy. Tôi thả phần vú của mợ, 
					ngồi xốc lên thực hành xoa nghịch cửa mình mợ.
 
 Tôi banh hai mu thịt mợ ra và dùng đầu khấc chà tới chà lui 
					chỗ lỗ hẻ. Cái yếm thịt phập phều, hạt le chui chúi muốn đớp 
					lấy buồi tôi. Tôi cầm chắc khúc gân xoa khắp lên các mu, đập 
					vào cái yếm thịt, chọt vào chỗ hạt le, rồi xoe xoe dọc dài 
					chỗ cái khe lên xuống. Chả bảo mợ cũng ễnh cà cuống người 
					lên cho ngao mợ sát vào khúc của nợ. Mợ hả bạnh môi ra như 
					người bị ngứa muốn được gãi mạnh vào.
 
 Tôi dấm giúi buồi vào ngập hết đầu khấc, xoe xoe cho cái nấm 
					chạm tuồn tuột hai môi lồn và rút ra. Mợ không dám nói năng, 
					song thấy vẻ thì biết mợ đang tiếc, tiếc là thằng quỉ nhỏ 
					chờn vờn quấy phá mợ mà chưa chịu nhét bố cái mả cha nó vào 
					cho rồi. Tôi làm ra vẻ như một bên phía tôn trọng lời cam 
					kết, chỉ dùng sợi tóc gáy cho con dế rich lên thôi, chớ làm 
					ngay hành động bất nhân e mợ lại chửi toáng như lúc nãy.
 
 Ai dè mợ cứ hỏi từng chặp : anh làm mả mẹ gì dưới đó mà mợ 
					thốn quá vậy. Tôi cười xòa nói càn : con đang bắt rận cho mợ 
					đây.
 (Hết Phần 9 ... Xin mời đón xem 
					tiếp
					Phần 
					10) |