Khi mẹ về thì mặt trận miền tây đã hoàn toàn yên tĩnh. Không
còn một dấu vết chiến tranh, thương binh đã được băng bó và
cho mặc áo dài tay che đậy, chiến lợi phẩm cũng đã được vơ
vào máy giặt giũ phi tang, chiến trường cũng được thu dọn
sạch sẽ. Mợ lại cười ngay được, lại pha trò có duyên ra phết.
Mẹ có vẻ đoán già đoán non, chả hiểu mợ cháu nó khi vui khi
buồn loạn xạ, nhưng mẹ không nói gì. Ăn cơm tối xong, mợ gợi
chuyện xin phép được thưa với mẹ một điều. Tôi biết đề tài
của hai bà, nên mượn cớ ra phố chơi, lỉnh đi ngay.
Khi tôi về thì nhà yên ắng, mẹ đã rút vào buồng. Mợ cũng
chẳng thấy đâu. Tôi ra tủ lạnh, mở lấy nước loạch xoạch, mục
đích để mợ nghe biết tôi về rồi. Y như rằng, mợ thập thò
nhón cổ ra ngay, trông y như con chuột lấp ló cửa hang. Mợ
cẩn thận đưa ngón tay lên miệng ra dấu giữ im và chỉ trỏ ra
phía sau.
Tôi khoan thai bưng ly nước lần ra phía vườn. Mợ rón rén đi
theo sau một lúc, chẳng khác kẻ trộm. Tôi ngồi vào xích đu
gỗ, nhún chân nhẹ cho nó đẩy đưa qua lại. Mợ đến cạnh bên
bâng quơ hỏi như vừa vô tình gặp tôi. Giọng mợ không lớn
không nhỏ, cố hết sức tự nhiên để nhỡ mẹ có nghe cũng không
bắt bẻ được.
Thấy êm êm, mợ bảo : phải nói mãi mẹ mới chịu. Song mẹ có vẻ
giận, bỏ quách vào buồng ở tịt luôn. Lúc đầu mẹ đòi giữ tôi
lại, nhưng mợ phải nại hết cớ này cớ khác, mẹ mới để tôi đi,
nhưng giao hẹn cho thêm vài tháng nữa thôi, còn để tôi về lo
ở nhà vì mẹ lớn tuổi rồi.
Mẹ có vẻ sợ mợ cháu ở bên nhau, không giữ gìn được, nhỡ có
chuyện gì, người ta cười cả nút. Mợ phải bê hết danh dự ra
thề văng mạng, mẹ ngờ ngợ vẫn chưa tin. Mợ hạ giọng nói vào
tai tôi : còn đẻ đái gì được mà e, không có con thì ai biết
chuyện mợ cháu mình ăn vụng.
Mợ nói cứ nói, tôi vít mợ vào giữa hai đùi tôi. Mợ đứng cao
nhòng như cây sậy, tôi ngồi thấp ngang lưng. Một tay tôi đưa
lên bóp vú, một tay tôi giúi vào háng mợ. Mợ rướn giọng lên
hỏi vớ vẩn, nhưng tay mợ thì đùn tay tôi ở háng ra.
Tôi thấy mợ có mặc sịp vì biết chắc cả hai đêm nay chay tịnh
là cái chắc, nên sờ vào vải cũng không hứng thú nhiều, tôi
bỏ quách không mò háng mợ nữa. Phía trên ngực mợ không mặc
xú nên tôi rờ thích hơn. Tôi ôm cả hai tay vào hai bầu vú mợ
mà nắn mà sờ. Mợ thun người xuống và hất tay xoành xoạch.
Tôi nổi giận, lôi mợ ngã vào xích đu. Mợ lồm cồm nhưng không
sao thoát, tôi tha hồ bóp vú mợ rồi kê luôn cả mặt vào mà
tấn công. Mợ ú ớ khiếp, tôi vén áo mợ lên, trong bóng tối vú
mợ hiện trắng nhẫy, tôi gục vào vừa bú vừa bóp. Mợ vùng vằng
trên người tôi như con giun bị đạp.
Tôi bú vú một lúc, mợ hổn hển vì mệt lẫn vì sợ. Áo mợ hết bị
đùn lên lại ôm phủ lấy đầu tôi. Tôi dai như đỉa, ngoạm chặt
lấy vú mợ mà bú không nhả, tay thì bóp lấy hai vú không cho
mợ vùng vằng. Mợ ngả người ra, cái xích đu chao chao. Tôi
day miệng, mũi vào các vú cốt cho mợ không hẩy ra được.
Mợ phụng phịu, vung người giãy giụa. Tôi bú vú mợ một hồi
thì nhả lơi ra. Có tiếng lẹt xẹt, tôi vội buông để mợ đứng
lên và tôi thì nín hơi. Đêm lại êm dần, mợ nhân cơ hội vọt
vào bỏ mặc tôi ở lại.
Nỗi vui vì mai về lại “ nhà “ làm tôi tỉnh như sáo sậu.
(CõiThiênThai.com) Sương đêm lấm tấm rơi làm tôi se lạnh, nhưng tôi không vào
nhà. Tôi nằm ườn ra xích đu, đầu gối lên một bên chỗ để tay,
chân gác lên phía để tay bên kia, cứ cho chiếc xích đu đung
đưa tùy ý. Tôi nhắm mắt lại nghĩ đến đoạn đường dài. Ngồi
trên phi cơ chả mằn mò gì mợ được, cùng lắm lâu lâu vờ trở
mình để chạm sơ vào vú mợ thôi.
Nhưng tôi nghĩ đến lúc về tới chỗ. Nhất định tôi không cho
mợ đi đâu. Nhà dù có hết thức ăn, tôi cũng phải đè mợ địt
một phát rồi có làm gì mới làm. Đói thì chịu, chứ để mợ đi
chợ thì không là không. Mà chắc mợ cũng như tôi thôi, bà ấy
dám thề bạt mạng là cũng mong được địt bằng chết.
Chả là quen rồi mà, phải mặc quần mặc áo nó lấn cấn bỏ mẹ.
Bỏ truồng tênh hênh ra là nhất, vừa đúng khoa học, lại vừa
hợp vệ sinh. Máu lưu thông dễ, hô hấp thoải mái, sức khỏe
dồi dào, ngực thoáng lại chứa nhiều hơi càng nở càng căng.
Lồn bỏ tuềnh toang cũng chẳng lo chấy rận, gió mát trăng
thanh tha hồ mà hò dô ta giã gạo.
Tôi bật cười vì lối ví von cô hồn của mình. Cứ tưởng tượng
mình lại sắp được nằm lên mình mợ bất kể ngày đêm, nghịch vú
sờ lồn mà đâm mê mẩn. Mợ nghĩ là mợ tống cổ được tôi, song
cái kiểu mợ đấu lý với mẹ đủ thấy miệng lưỡi mợ với tấc lòng
mợ chỏi nhau ngàn dặm. Mợ mà thiếu tôi thì ví như xe mất cần
số, còn tôi không có mợ thì ví như người đi đường trường
phải lội chân không.
Tôi có cái dư thì mợ lại bị thiếu. Trời đã định là vật thừa
này phải trám vào cái lỗ thiếu kia, trừ phi bất đắc dĩ không
tìm gì thay thế đành chịu, còn người đã xài qua rồi thì bắt
nhịn khó vô cùng. Phương chi mợ còn trẻ, vú còn đầy, lồn còn
ướt, cậu mất đi là một thiệt thòi lớn cho mợ. Sở dĩ mợ thất
thanh gọi mẹ giữa khuya là vì mợ hốt hoảng vì mất cái gậy
cầm tay.
Nay tôi bước vào nhà mợ đưa gậy cho mợ vịn thì mợ còn mong
gì hơn nữa. Đêm nằm một mình sợ ma sợ quỉ, có tôi đã chẳng
ma quỉ nào dám vào lại còn có người bóp xoa thư giãn, phúc
lắm mới được.
Phần tôi, trai mới lớn, tự dưng chẳng học trường nào cũng
hiểu rành biết rẽ. Lại thêm lắm bà cô hớ hênh để bị bắt gặp
chuyện lình xình, cho con bú để vú vê lòng thòng khiêu khích.
Trên đường đi, lắm bà cô nín đái không xong, quính quá ngồi
vật ra cho mọi người nhìn thấy. (CõiThiênThai.com) Lại thêm lắm ông chơi vợ
cũng bỏ ngỏ cửa toang hoang. Có cô giả tảng ngứa lôi chồng
gãi hộ, tôi thuê nhà mà phải chứng kiến cảnh dây treo chằng
chịt của cái xú, lưng ức ức no, cái nịt vú ló ló ra, nực
thấy mẹ.
Có bà cô nhờ nữ giúp chẳng nhờ lại nhờ tôi bôi hộ mực vào
hai vú để con thấy sợ không dám đòi bú nữa. Chao ôi, tay
trai tơ đang ngứa ngáy, các bà cô nhờ làm cái việc hỡi ơi,
mà run bắn người lên. Đặt ngón tay lên vú di di mà trong
quần súng phòng không chực bắn máy bay mới chết. Các bà cô
được vuốt ve lại ưỡn tếch vú lên, chao ôi chỉ muốn thay
thằng bé độp luôn một phát.
Còn nói gì bọn bạn cà lơ thất thểu. Chúng vớ ở đâu dúm ảnh
cởi truồng, chơi nhau nhá cho xem tối cả mặt. Kiểu này, kiểu
kia ra rít, lời bàn vanh vách bên tai, đâu cần vào lớp cũng
học thông tốt nghiệp.
Tôi đã từng bao lần thấy các bà cô tắm hoặc thay đồ. Tiếng
là khép cửa nhưng chỉ hờ hờ cho có lệ. Vú bà nào bà ấy to
đùng, tắm cứ hết co tay ra sau lại cọ kỳ lên vú. Cha mẹ ơi,
háng tức làm sao. Có bà còn gọi giật quên lấy cái khăn nhờ
đưa hộ. Nhón đưa vào thấy cả cặp vú lẫn dúm lông bị nước ướt
dán chặt lên cái xì líp mỏng tang. Làm thằng tôi lúng túng
không sao cất bước nổi.
Mùa đông lạnh, các bà chúa lười. Ỷ hàng vai lớn, coi con
cháu dưới đuôi mắt chẳng ra sao, ai lại cứ toang toang ngồi
trong mùng thay quần áo. Thay là thay tuốt tuột, lột cả xì
lẫn xú hết trơn. Ôi cái tòa thiên nhiên đầng đẫng, hai chóp
vú đội cao và cái gì đen thui bò lển nghển ra nệm chiếu. Thế
nên mới bỏ mẹ cuộc đời.
Tôi tối tăm mày mặt bao lần cũng chỉ vì ba mớ hớ hênh hoặc
nhờ vả lãng nhách đó. Có cô giỡn chơi với tôi cứ ôm chặt và
nhét mặt tôi vào giữa hai vú mà xiết. Tôi ngộp vì hai lúp
nịt vú đã chớ, lại ngộp luôn vì cái hơi người toát ra từ vú
bụng cô. Tôi có giãy vùng ra thì các cô càng riết ghịt vào,
chả biết đó thực là giỡn hay là mượn tôi để đè cơn nứng
xuống. Tôi mù tịt không sao đoán nổi.
Từ khi ở gần mợ tôi học hỏi được nhiều điều. Mợ có lối gợi
khêu tuyệt diệu, chừng như giả chừng như thực, nửa hở nửa
kín. Đến nỗi tôi đã leo lên mình mợ rồi vẫn còn tưởng là mơ.
Nhớ lần đầu địt mợ tôi nghĩ là mợ đùa. Cái câu mợ giục “ địt
mợ đi, mợ sạch kinh không sợ chửa đẻ gì “ làm tôi choáng mắt.
Thế mà mợ cứ cho phép tôi chập chờn bên ngoài mãi, đàn bà
như thế, ai mà đo lường cho ra, phải không quí bạn ?
Bây giờ mợ vào nhà rồi, có khi đã ngủ cũng nên. Thế mà hơi
vú mợ vẫn còn quanh quẩn đâu đây. Nó xộc vào mũi tôi ngây
ngất, tôi còn thấy rõ hai vú mợ bịn rịn bên bàn tay tôi. Mợ
phản kháng mà như lôi kéo tôi cứ làm nữa đi, thế mới chết.
Ngày mai, ôi ngày mai, chỉ một loáng nữa thôi mà sao dài
dằng dặc. Ngày mai về nhà, ngày mai mợ cháu lại chỉ có đôi.
Mẹ sẽ là một dĩ vãng, mẹ chỉ còn loáng thoáng hiện qua. Ôi,
việc gì sẽ xảy đến. Mợ ơi, mợ có nôn nao như con không ? Tôi
hỏi thế để nghe sự âm u của bóng dêm phủ kín xuống người
mình. Tôi ngủ quên trên xích đu.
(Hết Phần 25... Xin mời đón xem
tiếp
Phần
26) |