| Thú thực tôi háo hức mợ từ lâu lắm rồi, tôi chăm chăm chỉ 
					mong làm sao được mợ cho hưởng chút sái nhị, sái ba cũng tốt. 
					Vậy mà mợ còn oặt ẹo làm cao, lại nữa tôi nghĩ nhỡ ra mợ 
					mang bầu thì bể dĩa hết. Tôi chẳng sợ chi người ngoài, có ai 
					biết được tôi ăn nằm với mợ đâu mà phê phán, lên án tôi loạn 
					luân. Thế nhưng với mẹ thì khó dấu nổi. Gì chứ mẹ biết ngay 
					là giữa mợ cháu có chuyện gì rồi, chứ chẳng lẽ khơi khơi 
					không có đàn ông nào trám vào lỗ lồn mợ mà tự dưng mợ mang 
					trống được sao. 
 Vừa rồi, do hứng tình tột độ, tôi đã vần mợ đến chốn đến nơi. 
					Mợ quính cả lên vì bị tôi xâm phạm vào người mãnh liệt, 
					khiến cho trong một lúc sướng đã, mợ không gìn giữ được nữa 
					mà khai toạc ra là mợ đã dứt kinh từ lâu. Vậy nên tôi còn 
					chờ gì mà không địt mợ, vừa cả hai thỏa mãn sự thèm thuồng, 
					vừa để bù lại bao ngày chờ, tháng đợi.
 
 Lần đầu tiên, tôi địt mợ, một người đàn bà chồng mất chưa 
					bao lâu, hẳn là còn rạo rực vì yêu đương bị gián đoạn. Người 
					ngợm mợ lại nẩy nở, xinh đẹp quá, ai đoán là mợ lớn tuổi hẳn 
					bé cái lầm. Mợ đi dáng còn nhanh nhẹn lắm, đít mông vẩy vung 
					cật lực, vú lắc quầy quậy theo bước chân.
 
 Quần áo mợ lại do các tay thợ cắt khéo hoặc là mua hàng hiệu 
					hẳn hoi, nên mặc vào chỗ nào cần khoe thì lộ ra mồn một, chỗ 
					nào cần che thì tà nếp dấu kín đi. Trông mợ, dù người vô 
					tình đến đâu cũng phải nghĩ là dưới hai lớp áo trong ngoài, 
					cặp vú mợ là thứ thật chứ không thể là của giả. Cái nịt vú 
					dù có độn thêm chất mủ cao su hay vòng kim khí cho hai mâm 
					xôi to bự xềnh xàng thì cũng là để tôn trọng vồng thịt vốn 
					đã ú ụ lên của mợ.
 
 Chả trách khi tôi lột áo mợ ra, tôi đã phải đứng chết trân. 
					Cái đêm mợ bù lu bù loa ngất đi, mẹ và tôi phải hăm hở xoa 
					dầu cho mợ, tôi đã tưởng bị nghẹn chết phứt đi rồi. Chao ôi, 
					vú gì to quá thể, hai bầu lum lúp như bánh bao, cái núm màu 
					nâu như phiến ngà lồ lộ. Khi mẹ giục tôi đặt tay vào phụ xoa 
					bóp cho mợ, tôi như bị những cái móc câu cuốn hút vào.
 
 Tôi đằn hai tay lên ngực mợ để thấy độ mềm của vú lạo xạo 
					dưới da. Tôi day, cả hai vú chẳng méo mó xẹp đi mà còn dịu 
					dàng theo vuốt nắn. Tôi vò hai vú, cái quầng lập lờ lúc hiện 
					lúc chìm, nổi lăn tăn những hạt như hạt cát. Mẹ mải lo cạo 
					gió cho mợ có biết đâu là tôi đang bóp vú mợ chứ có phải là 
					xoa cho mợ đâu.
 
 Bàn tay tôi miết nắn bao nhiêu thì hai núm vú mợ nổi dềnh 
					lên cứng nhọn. Giá mẹ đừng có mặt, chắc tôi đã cúi xuống 
					ngậm vú mợ vào mồm. Tôi nghĩ chắc là môi miệng tôi sẽ mát 
					lắm, lưỡi tôi sẽ giống như đang nếm mùi ngào ngạt của hoa. 
					Mẹ cạo gió cho mợ kỹ quá, tay vuốt dài hai bên hông, kéo tụt 
					hé cả quần mợ xuống. Trò mấy sợi lông lo ló trông mới lôi 
					cuốn làm sao, tôi phải lặng thầm nuốt nước bọt để dằn sự háo 
					hức muốn nhìn.
 
 Từ đó, lúc nào tôi cũng bị ám ảnh vì bộ ngực và những sợi 
					lông của mợ. Tôi vin cớ này, tôi gạ cớ kia, mợ thì cứ “ 
					không không “, còn tôi thì chỉ mong “ có có “ nên mặt lúc 
					nào cũng xù xụ như kẻ mất hồn. Ấy rồi, tôi vẫn làm cho mợ 
					rơi vào bẫy, tôi ngậm được vú mợ rồi là bú mút lập tức. (CõiThiênThai.com) Có 
					lẽ tôi bú mợ thấy sướng, lưỡi tôi cuốn tít vào đầu vú đánh 
					cho chúng sưng cả lên, mợ buồn đến co cả người lại.
 
 Chả hiểu bằng cách nào, tôi luồn được tay vào quần mợ. Tôi 
					xoa đám lông thì mợ nhắm mắt lim dim, tôi vuốt lên mu thì mợ 
					thở dài khe khẽ, tôi thọc ngón tay vào khe thì chân mợ ngứa 
					ngáy vật vã đùng đùng. Tôi biết đứt đuôi con nòng nọc là 
					hành động của tôi làm mợ chịu. Chẳng chờ gì, tôi vật mợ ra 
					bú vú và móc sâu vào lỗ khe. Chỉ tới lúc nước dâm mợ ra rít 
					rịt dưới mấy ngón tay tôi mới đoan chắc là mợ đang nứng.
 
 Tôi hành mợ đến hàng chục lần thì mợ mới bằng lòng cho tôi 
					địt. Tôi phí hết sức để chơi mợ đủ đầy, mợ sướng, tôi cũng 
					sướng. Nên khi tôi nôn thốc nôn tháo vào người mợ thì tôi 
					thấy rã hết tứ chị. Tôi không còn chút lực nào để giữ mình 
					như trước. Tôi nằm ngã kềnh ra mà thở, mợ cũng xải tay chân 
					không khác gì tôi. Tôi tường là phải mai hay mốt mới hồi sức 
					lại được, thế mà loáng cái mợ đã ngồi lên.
 
 Mợ vơ mớ giẻ quần bị tôi xé rách và xổm người lên như đi 
					tiểu, mợ dùng mớ giẻ lau chùi mớ khí bám nơi người. Mợ chùi 
					mà hai vai chừng như đang thút thít, thịt nơi lưng rung nhè 
					nhẹ nấc lên. Tôi ân hận vô vàn vì đã làm mợ buồn. Tôi muốn 
					cũng ngồi được lên để cầu xin mợ thứ tha, nhưng đầu óc tôi 
					không khiến cho người xê dịch được. Tôi nằm liệt trân mắt ra 
					nhìn.
 
 Mợ vẫn lầm lũi chùi, hết trong đến ngoài và liên tục đổi chỗ 
					giẻ ướt lấy chỗ khô mà lau cái bim của mợ. Tay mợ bịt kín 
					thì thôi, hé mở ra thì cái hoa há tét bét môi, lỗ, lông um 
					um cả đám. Tôi ngơ ngẩn nghĩ lại trận mạc vừa rồi. Tôi xin 
					mợ kéo tôi xích lại gần mợ, nhưng chừng là mợ không nghe 
					tiếng tôi.
 
 Tôi phải viện dẫn cái giọng nỉ non ai oán để lưu ý mợ : mợ 
					ơi, con xin mợ đừng khóc. Mợ giận thì mợ đập chết con đi, 
					chứ mợ tỉ tê con đau lòng lắm. Mợ lờ lững nhìn tôi, ánh mắt 
					dại hẳn ra. Tôi nỉ non tiếp, mãi mợ mới quay đầu lại. Tôi 
					thấy lấp ló giọt nước nơi đuôi mắt mợ, mợ khóc thật rồi. Tôi 
					quính cả lên, bứt đầu bứt tóc, tự hành hạ mình.
 
 Tôi giật phăng phăng mớ tóc, đạp hai chân như muốn nó đứt 
					béng ra. Mợ để yên theo dõi, chừng thấy tôi làm dữ quá thì 
					vứt ngay núm giẻ mà nhào đến ôm tôi vào lòng. Mồm năm miệng 
					mười, mợ nói với tôi : mợ không giận gì con, nhưng mợ tủi 
					thân vì nhớ cậu. Lại nữa, mợ nhìn cái quần bị con xé mà mợ 
					cay đắng vô cùng. Ai ngờ con yêu mợ đến thế ư.
 
 Và để đền bù cho tôi, mợ nói lăng nhăng không giữ kịp : từ 
					nay mợ dành cho con hết. Con làm gì, muốn gì, mợ cũng cho. 
					Mợ cháu không yêu thương nhau thì còn ai thương chúng ta nữa. 
					Ôi giời đất ạ, tôi có ngủ mê chăng. Tai tôi có thực sự vừa 
					nghe mợ nói chăng. Tôi cảm động đến khóc bù lu bù loa tại 
					chỗ.
 
 Mợ lại tưởng là tôi còn hờn nên lình xình vuốt ve tôi. Tôi 
					nấc lên như thằng bé ăn vạ. Tôi bảo mợ không hề gì, nhưng mợ 
					hãy làm lại cử chỉ lau háng vừa rồi cho tôi xem đi. (CõiThiênThai.com) Mợ ngớ 
					người ra không hiểu sao hết. Tôi phải giảng giải là vừa rồi 
					mợ ngồi xổm lên lau lồn mợ, tôi trông hay quá. Tay mợ chùi 
					mà lồn mợ cứ lúc lộ lúc che, nhưng phải nói cái hoa nở toác 
					trông vô cùng hấp dẫn. Tôi cũng ca khi mợ chùi lồn như vậy 
					thì tay mợ quăng làm cho hai vú cứ đảo tít lên, tôi tiếc là 
					không còn sức để xán lại ngậm cái ti cho đã.
 
 Mợ thấy tôi liến thoắn nói, mợ biết là tôi vui. Nhưng mợ vẫn 
					mắng yêu : anh chả được tích sự gì hết, lúc nào cũng nghĩ 
					chuyện vớ vẩn. Mợ trách mà mắt mợ thì sáng rực lên, tôi mượn 
					dịp khen mợ luôn : chứ không à, mợ nghĩ xem đàn bà cỡ tuổi 
					mợ mấy ai còn vú vê đẹp như thế. Lắm cô mới đẻ một nhóc thôi, 
					vú đã chảy dài xuống rốn, thấy mà nản. Mợ nhứ tay củng nhẹ 
					vào đầu tôi bảo : cứ như cụ non, ra cái điều biết rành rọt 
					đàn bà. Cóc có ai để lòi vú ra cho anh ngắm mà chỉ được nước 
					đoán mò, nói ẩu.
 
 Tôi vênh váo lên hỏi lại mợ : không tin mợ đi hỏi bạn bè mợ 
					xem con nói có đúng chăng ? Mợ ú ớ không biết phán sao nữa, 
					nhưng mợ có vẻ hãnh diện vì thằng cháu khen nịnh hai bầu vú 
					của mợ. Mợ ngúng nguẩy làm trò : ấy, anh chưa được ai cho 
					ngậm vú thì làm bộ khen mợ, chứ con bé nào đưa đôi vú hồng 
					hào ra là anh quên ngay mợ thôi.
 
 Tôi hăm hở đưa tay cao như sắp tuyên thệ trung thành với vú 
					mợ. Tôi lắp bắp : con mà… nhưng mợ bịt kín ngay miệng tôi 
					không cho thề, vì mợ sợ tôi hứa lời trọng không sao gỡ ra 
					được. Mợ xán vào người tôi, hai vú thòng lọng chập chờn, tôi 
					ấp luôn hai tay vào mà xoa, miệng thì huýt ken két như thổi 
					sáo.
 
 Cơn mệt mỏi trong người tôi tan biến lẹ. Tôi vùi mặt vào vú 
					mợ mà bú say sưa.
 (Hết Phần 13 ... Xin mời đón xem 
					tiếp
					Phần 
					14) |