| Hai mợ cháu khệ nê bê đám hành lý vào, mẹ sửng sốt kêu lên : 
					ủa mợ cháu dọn nhà mà chẳng thông báo với chị một tiếng. Im 
					ỉm rủ nhau đi. Mợ tíu tít trả lời mẹ, có vẻ như hờn dỗi : em 
					đưa cháu về thăm chị, đã chẳng mừng lại còn la. Thôi để mợ 
					cháu em về lại dưới đó. 
 Mẹ ngăn lại không cho. Mẹ bảo : mợ đừng giỡn. Rồi để lấp 
					liếm sự bất bình, mẹ khen mợ rối rít : chà, mợ dạo này đẹp 
					ra, ngực đầy, người béo, trông phây phây hơn cả khi cậu còn. 
					Mợ đỏ hồng hai gò má vì lời khen của mẹ, nhưng mợ vẫn tìm 
					cách giải vây : chị khen làm em nức mũi. Em có to người ra 
					đâu, chẳng qua tại em mặc loại áo nịt dầy nên cộm lên.
 
 Và để tỏ ra sành sỏi, mợ nói liến thoắng : em nói thật đấy. 
					Này chị xem. Mợ co tay lên ngực áo, định cởi khuy ra cho mẹ 
					nhìn, kịp thấy tôi lõ mắt ra, mợ tẽn tò buông tay xuống ậm ừ 
					: đúng thế mà.
 
 Tôi biết hai bà gần là chúa bắt bẻ nhau chuyện đàn bà, nên 
					gióng lên đi rửa mặt cho mát để hai bà ung dung hạch nhau 
					chán thì thôi. Tôi còn loáng thoáng nghe mợ nói : đàn ông 
					ranh ma quỉ quyệt lắm chị. Nhà em mất rồi, tay nào cũng hau 
					háu rình nhìn, em phải sắm một loạt áo nịt dầy cui cho mấy 
					bố chẳng hình dung vú mình ra sao nữa là cụt hứng.
 
 Mẹ nhận ra mợ ăn nói bạt mạng, phóng túng, bạo mồm bạo miệng 
					song lờ đi. Mẹ nắm một bàn tay mợ bảo xoay một vòng. Mợ nhún 
					cái chân như vũ nữ múa ba lê rồi hai tay nâng đuôi váy quay 
					cái rẹt. Mẹ loáng thoáng thấy đùi mợ to kềnh có chiếc bít 
					tất voan màu ngà kéo dài tít lên bẹn.
 
 Mẹ khen lấy lệ : mợ đẹp quá. Thấy tôi vừa quay vào, mẹ phùn 
					luôn : còn thằng này, sao xanh mướt tàu lá thế này. Phỏng 
					mèo mỡ gì rồi đi lu bù chí xác, xọp người đi phải không. Mợ 
					đỡ đòn cho tôi : em nào có cho cháu đi lăng quăng đâu khỏi 
					nhà mà chị sợ. Con trai con nứa cậu nào nhú lớn chẳng mơ 
					màng chuyện vớ vẩn. Chị tin vào em, cháu nó lơ mơ là em trị 
					ngay.
 
 Mợ nói mà đôi mắt quắc lại như hăm he tôi. Lại một lần tôi 
					kiếm cớ chuồn. Tôi kêu không quen đi máy bay nên khó chịu, 
					xin phép vào buồng nghỉ. Hai chị em ở lại nói gì, hỏi gì, 
					tra vấn gì nhau, tôi chẳng biết nữa.
 
 Về chỗ nằm cố hữu ngày trước của mình, tôi bải hoải cả người. 
					Tim đập lơ là như sắp đứt, hơi thở mỏng hơn lá lúa chiều hôm. 
					Tôi buồn kinh khủng, nhớ mợ vô vàn. Tôi nhớ tới những buổi 
					trưa trời nóng gay nóng gắt, mợ nằm bên tôi trần như nhộng, 
					đẹp làm sao. Tôi buồn ngủ muốn chết mà thấy hai vú mợ dập 
					dềnh lên xuống, tôi không sao chợp mắt được.
 
 Mợ nằm cách tôi chỉ một đỗi mà hơi mát tỏa ra ngào ngạt tưng 
					bừng. Hơi mát như từ đôi vú mợ bật ra. Chỉ nằm nhìn thôi đã 
					thích, phương chi mợ lại cho sờ vào nữa chứ. Tôi run ngón 
					tay chập choạng ôm lấy bầu vú mợ, mơn cho mớ thịt mềm trôi 
					tuột giữa kẽ tay. Hai cái quầng bọp bọp như miệng nhai bã 
					mía, hai núm thòi ra thụt vào nhoay nhoáy như đèn pha.
 
 Tôi thèm ngậm vú bằng chết. Tôi há mõm ra như chó dái chờ 
					lồn. Mợ trêu bảo chỉ nhìn và sờ không được bú. Tôi biết mợ 
					làm dáng để tôi nịnh nọt mợ. (CõiThiênThai.com) Tôi vê hai vú một hồi rồi dư dứ 
					trước cái lưỡi đang thè ra của tôi. Mợ rú lên : ôi con chó 
					lại sắp liếm vú mợ. Tôi giả vờ húc vào, mợ thụt ra sau tránh 
					đi.
 
 Tôi lại đẩy cái đầu vào dọa. Mợ co hai tay úp che vú mà bảo 
					: làng nước ôi, thằng này nó muốn bú vú tôi. Mợ chỉ kêu ú ớ 
					chứ có ra tiếng đâu. Tôi vờn hai tay như chụp vú mợ và thình 
					lình tôi ngoạm cái òm. Mợ co tíu người lại, nhưng một cái vú 
					đã bị mồm tôi giữ trong sâu. Còn tay tôi đang về cật lực lên 
					đầu vú khác.
 
 Mợ nhột nhạt, lăn lộn. Tôi càng đeo theo vú mợ mà nút, mà vê. 
					Tôi bú thì mợ yên dần, chỉ còn xoa tay lên tóc tôi hỏi giỡn 
					: mày bú mợ chừng nào mới chán, hả. Tôi há hé mỏ ra mà nói : 
					không bao giờ.
 
 Bây giờ nằm chèo queo một mình, chán ơi là chán. Vú mợ gần 
					ngay bên mà chịu chết mới đau. Tôi nghĩ giá có mợ bên mình 
					chắc là vừa vật mợ ra vừa ăn vạ. Mợ sẽ vùng vẫy nhưng lại 
					thích thú với thằng cháu vô duyên.
 
 Tôi đang miên man nghĩ ngợi thì mẹ vào. Thấy tôi còn nguyên 
					áo quần giày vớ, mẹ chửi vung : mày ở bẩn thế hả. giường nệm 
					tao giũ giặt tươm tất cho mày, mày để hết đồ lên thì sạch 
					sao nữa. Mẹ giục tôi đạp cởi giày ra, tôi quay phắt vào 
					trong vách. Mẹ lay tôi dữ dội, tôi khề khà than mệt, mẹ có 
					vẻ muốn đi ra.
 
 Vậy mà mẹ lại đẩy tôi dịch vào và ngồi xuống cạnh. Mẹ thỏ 
					thẻ hỏi tôi : sao mày xanh mướt thế. Mày có yêu đương vớ vẩn 
					con nào rồi thất tình, thất vọng mà gầy rộc đi chăng. Tôi 
					phản đối vung vít : con chẳng sao cả, không quen ngồi lâu 
					trên máy bay thì mệt, mai khỏi ngay thôi. Mẹ lắc đầu đi ra 
					khỏi buồng.
 
 Tôi cố ngủ mà không ngủ được. Cứ nằm dõi theo tiếng động bên 
					ngoài. Lâu thật lâu, nghe lịch kịch như có người thập thò 
					vào. Đoán là mẹ, tôi nhắm tịt mắt lại và thở phì phì như say 
					ngủ. Ai đó cúi xuống hôn cái xoẹt lên môi tôi. Mùi hương 
					thơm lãng đãng tôi nhận ra mợ liền.
 
 Tôi lôi phắt mợ lại bằng cách đưa tay chộp lấy. Tôi nhằm 
					đúng hai vú mợ mà chộp, tay tôi chạm vào hai bầu sữa để trần 
					dưới lớp lụa áo. Mợ đã cởi quẳng cái nịt ngực rồi. Bị vớ 
					phải, mợ quính lên sợ mẹ vào bắt gặp. Tôi ôm choàng lưng mợ 
					không cho rời khỏi tôi, hai vú mợ ập lên người tôi mềm êm và 
					bóng nhẫy.
 
 Tôi khóa tịt miệng mợ bằng đôi môi tham lam đè bẹp dí mồm 
					của người. Mợ vùng vẫy như con sâu bị kẹp. Tôi nút môi mợ mà 
					khoắng bóp hai mông. (CõiThiênThai.com) Cái váy dệt bằng xoa lùng bùng, tôi vẫn 
					nhận ra cái quần lót cũng đã bị vứt đi tuốt. Đúng là mợ cố 
					tình vào với thằng cháu của mợ không sai.
 
 Tôi xiết cứng lấy mợ, tốc cái váy lên và dùng tay chẻ đôi bờ 
					mông mợ ra ngoáy vào lỗ đít, kéo dài theo cái khe thịt. Đến 
					chỗ cau lại, tôi cho ngón trỏ xoắn lấy lỗ đi ngoài của mợ mà 
					giụi vào ra. Mợ hổn hển thở, hai mông đập choi choi, ngáp 
					ngáp.
 
 Miệng mợ không nói được nên hai tay khoắng chỉ ra cửa ý bảo 
					tôi coi chừng mẹ vô. Tôi chẳng sợ, lì rồi mà. Mợ cắn mạnh 
					môi tôi một phát, tôi nhả ra, mợ gắt khẽ vào tai tôi : mày 
					liều bạt mạng vậy. Rồi mợ dỗ : mày nằm đây, mợ ra dò xem bà 
					ấy làm gì rồi mợ vào.
 
 Tôi nào có vừa. Tôi bóp thêm hai mông mợ vài phát rồi phán 
					như ra lệnh : mợ ra rồi vào ngay. Mợ mà tìm cớ lỉnh, con nói 
					trước gặp đâu là con đè đó, mợ đừng trách. Mợ điếng cả người, 
					song cũng ừ.
 
 Mợ ra và vào liền thật. Mợ cho biết mẹ đi đâu, khóa cửa hẳn 
					hoi. Tôi nôn cũng dữ mà vẫn bảo mợ ngoáy vài chữ dán ngoài 
					cửa phòng mợ xin phép ngáo vì mệt lắm rồi. Mợ vui vẻ làm. 
					Nằm chờ mợ, tôi cởi xoẹt hết vải vóc trên người ra, còn trơ 
					lại thân hình Adam lừng lững.
 
 Mợ cũng vào hạng già nên vào thì áo xống cũng đã cởi bung ra, 
					hai vú để thòng trước ngực. Mợ đi cà xịch cà đụi, hai tay 
					đang be mép váy để cởi luôn. Tôi chìa hai tay ra đón. Mợ ngả 
					ngớn nằm xuống, nhưng còn cố cho tôi bóp vào vú mới chịu “ 
					te “.
 
 Tôi túm hai vú mợ, xe xe, vê vê và chẳng quên cuốn người 
					nhỏm lên hôn và mút một cái. Đầu vú mợ nhậy thực, chưa gì đã 
					vọt thẳng ra và sưng tấy một cục. Tôi phải xoa cho bên núm 
					vú còn tịt cũng đưa vươn ra nốt. Tôi bú, tôi hôn, tôi hít, 
					tôi hục vào hai vú mợ, ép như ép dầu, nhồi như nhồi bột, đến 
					thay đổi hình thù xoành xoạch đi.
 
 Mợ vốn hay nửa đùa nửa thật. Lúc nào tôi nghịch mợ cũng như 
					trốn mà cứ dơ vú vào cho tôi vò. Chả biết mợ có thỏa mãn 
					không, mà mắt mợ thì ngây đi tựa người lác. Tôi vặt vú mợ 
					chừng nào thì mợ rên chừng ấy. Vú càng bị vò càng to hẳn ra 
					và dồn cứng lại như cẩm thạch. Thế mới chết.
 (Hết Phần 19... Xin mời đón xem 
					tiếp
					Phần 
					20) |