| Hai mợ cháu ngả oặt xà lai ra hào hển thở. Lồn mợ, buồi tôi 
					bám đầy khí, nhưng chẳng ai còn nghĩ đến chuyện ngồi dậy lau 
					hay giúp nhau chùi sạch đi. Chẳng nói ra, mợ cũng như tôi 
					đều rã rời cơ thể hết, hai đứa vừa địt luôn hai kiểu một lúc 
					làm gì chẳng kiệt sức nhanh. Tôi nằm vật vã, mắt cay xè, 
					nhắm hí hí đã thấy chói chang, phương chi mợ lại nằm cạnh, 
					lúc nào cũng giống cái gai xóc vào mắt. Gai rất nhọn mà ai 
					cũng thích sờ, như gai hoa hồng chẳng hạn. 
 Mợ giờ cũng hệt như cái hoa hồng vừa qua cơn bão. Cánh tả 
					tơi vùi dập, nhưng nhụy vẫn he hé mở ra. Cái bim mợ y hệt 
					như thế, dù vừa trải qua một trận cuồng phong nhưng nó vẫn 
					trông mím mím hàm tiếu lắm. Lông bệt keo lại, những sợi khí 
					vương lằng nhằng, tựa như kẹo mạch nha bôi loang lổ lên 
					miếng bánh tráng.
 
 Mợ hơi khép hai đùi, nước khí chảy lam nham ra bên bẹn. Tôi 
					vừa ăn ớn đến tận óc mà nhìn thấy vẫn còn ham. Tôi cố nhích 
					người đến cạnh bên, nhẹ nâng một bên chân mợ. Cái càng xe 
					vừa giở lên thì chất keo ở bim mợ bị tháo bung, kéo một 
					đường nhễu nhão trắng mỏng. Còn lồn mợ thì há ra như miệng 
					con ngao. Tôi phải chép môi vì trông lôi cuốn quá.
 
 Mợ có vẻ mệt nặng nên tôi làm gì mợ chẳng hay. Tôi gác đùi 
					mợ lên bả vai, chùn người xuống cho mặt áp gần vào lồn mợ. 
					Chao ơi, tuyệt, tuyệt cú mèo, hai mu lồn tròn vành vạnh, 
					miếng yếm che phơ phất giống tai voi, còn cái hạt le nhu nhú 
					như ruột con ốc gạo. Tôi cuốn ngón tay vét vào chỗ lỗ, mợ 
					giật giật cái chân có lẽ vì nhột.
 
 Nhân khi nâng chân mợ lên thì mắt tôi lại chạm vào cái lườn 
					mợ nằm nghiêng. Và ai cũng hiểu là cả hai vú mợ bày biện hết 
					ra đó. Son dây đầy ở vú, chằng chịt khắp ngực như một tấm vẽ 
					bậy ở khắp đường phố Hoa Kỳ, những tấm vẽ rặt chuyện ăn nằm 
					mà địa phương nào cũng tốn ngân khoản xóa đi xóa lại vẫn 
					không xong.
 
 Một tay tôi vẫn giữ cổ chân mợ, còn một tay thì tôi bôi lên 
					đám son ở ngực định đưa nó phết xuống chỗ bim mợ. Nhưng ác 
					hại là son đã khô mất nên tôi chùi chẳng ra, còn cái lồn mợ 
					thì luôn chép chép hai mu, coi tục đếch biết.
 
 Dẫu đang mệt, tôi cũng gượng ngồi dậy. Tôi lần ra bàn phấn 
					lấy thỏi son đỏ chóe đem vào giường. Tôi lại giở cao chân mợ 
					lên, vớ cái quần lau bớt chất khí ở lồn đi, rồi lăm lăm tôi 
					lấy cây son điểm trang vào bim mợ. Tôi nắn nót vẽ thật khéo 
					hai bên mép lồn, giữ không cho loe ra ngoài, y như cách mợ 
					thoa vừa ngám hai môi để son vừa ngậm đủ chỗ cần ngậm thôi.
 
 Đẹp, đẹp quá. Lồn mợ giống hệt vừa ăn miếng trầu cay, say 
					vôi, say thuốc, ngật ngà ngật ngừ đáng yêu. Tôi giặm giặm 
					cho hai mu khít vào nhau để vết son in gọn tròn đầy các kẽ 
					khuyết. Mợ vẫn lim dim ngủ. Tôi đặt thỏi son xuống, ngắm 
					nghía công trình sáng tạo của mình.
 
 Chợt một ý nghĩ tinh nghịch lóe lên, tôi lấy tay mở hé hai 
					mu mợ ra và nhét cây son không vặn lõi xuống cho lồn mợ ngậm 
					lại. (CõiThiênThai.com) Cái lõi đỏ như máu lo loe giữa hai mu lồn mợ. Nhác 
					trông như đôi môi của người thiếu nữ kiêu sa đang ngậm điếu 
					thuốc Camel có cán vàng chóe. Tôi chực muốn hôn lên chỗ bim 
					mợ.
 
 Sự nghịch ngợm lọc xọc làm mợ tỉnh. Mợ nhìn xuống thấy trò 
					nhả của tôi, mợ nhíu mắt lại ngầm không bằng lòng. Tôi vội 
					vàng xóc lên chườm lấy người mợ mà hôn líu lo lên mặt, lên 
					má, hầu không cho mợ mở lời trách móc. Tôi hôn ào ào, bất kể 
					đâu, mợ xun xoe như con giun.
 
 Tôi làm quá mợ nhột dúm cả người lại. Tôi giụi mặt vào day 
					lên đôi vú mợ, vừa hôn vừa bú. Mợ làm sao cự tuyệt được. 
					Đành nằm trơ ra cho cháu phá. Tôi ủi đùng đùng lên người, 
					trây trịn khắp nơi. Hai vú mợ bị nhồi dưới môi tôi làm mợ 
					cười lên re ré.
 
 Tôi bò dài lên người mợ, cháu bú, mợ nhột chẳng khác gì một 
					người mang bó củi nặng cứ bị tụt lên tụt xuống hì hục. Mợ 
					giãy bao nhiêu thì tôi phải bám lấy người mợ để khỏi bị hất 
					văng ra. Cho nên buồi tôi thúc vào người mợ ào ạt, bảo sao 
					nó chẳng nổi sùng lên nhanh chóng.
 
 Mợ cũng nhận ra ngay cái sự nhỏng nhảnh của tôi vì nó thúc 
					cùi cụi vào háng mợ như cây gậy. Mợ bĩu môi ra cảnh cáo : 
					này, mợ còn mệt bở hơi tai đấy nhé. Đừng lăm le vật mợ nữa, 
					mợ chịu chẳng nổi.
 
 Tôi lờ đi lời mợ. Ngược lại, tôi nói cho qua : dào, chẳng đi 
					thăm mẹ thì mợ cháu ở nhà lo gì. Mệt thì nghỉ, ai bắt mợ 
					phải làm gì đâu mà than. Mợ định vặn lại ai bảo là không đi, 
					nhưng hơi thở rốc cho thấy mợ còn hơi sức đâu mà lái xe đi.
 
 Tôi lảng sang chuyện khác ngay. Tôi nâng chân mợ lên và gạ : 
					mợ xem cháu tô môi cho bim mợ có đẹp không. Mợ liếc xuống, 
					leo ơi, cái lồn bặp bặp thỏi son nhấp nha nhấp nhô gây khó 
					chịu. Mợ vói tay định lôi cây son và vứt đi, nhưng tôi nhanh 
					tay giữ mợ lại và bảo : mợ chưa khen con một lời đã định hủy 
					hoại công trình nghệ thuật của con đi vậy.
 
 Tuy nói mà tôi cũng lấy mẩu son ra, hai mu lồn mợ được giải 
					thoát dường như vừa thở phào một cái. Mợ co hai chân giụi 
					vào nhau ý là để sửa lại cái nét hở phều phào do hình dáng 
					cây son vừa nêm vào. Hành động này làm cho vết son ở hai mép 
					lồn trầy trợt lên nhau làm dính be bét cả cái lồn. Màu son 
					lẫn với màu đen của lông lồn giống như cụ ông có râu mép ăn 
					tiết canh bị sặc dây dính tùm lum vậy.
 
 Tôi khoái chí cười rung cả mình, chỉ trỏ vào lồn mợ luôn tay. 
					Mợ vọt ngồi lên, bứt ra khỏi giường, chạy ào đi, nhanh hơn 
					gió. (CõiThiênThai.com) Tôi chụp lấy hông mợ lôi lại, mợ lụm cụm và khụyu xuống. 
					Tôi kéo lết mợ lại gần tôi, mợ vùng vằng. Tôi chuyển hai tay 
					lên bóp vào vú mợ, bóp và vặt, vặt và bóp, buồi tôi thúc vào 
					mông mợ uỳnh uỳnh.
 
 Mợ ngã cái đùng, hai chân hỏng khỏi mặt đất, quơ quơ như 
					cánh quạt gió. Chỗ son càng nhoe nhoét đầy ra háng, như 
					những vệt màu người họa sĩ vừa sơ ý đổ hắt ra. Tôi ập khe 
					đít mợ vào buồi tôi và ôm hổng mợ chao chao nắc hẩy lên cho 
					mợ không giãy giụa được nữa.
 
 Chỉ một loáng là mợ im vì thở dồn dập. Tôi lật sấp mợ chúi 
					xuống hai đùi tôi, đẩy cái đít mợ cuốn tròn và banh hai đùi 
					mợ ra mà bú vào lồn mợ. Mợ giận lắm, quẫy vù vù. Tôi níu lấy 
					hai đùi mợ ghịt vào mặt và nham nhở cạp, mút, bú, nút vào mu, 
					vào lỗ, vào khe, vào lông lồn mợ như mưa vãi.
 
 Hẳn nhiên là mợ quíu đi và hẳn nhiên là kế đó thì mợ xẹp. 
					Lồn mợ bị quậy tầy huầy nên cảm thấy sướng, tôi chẳng cần 
					giục mợ cũng chồm chồm đưa lồn ra cho tôi liếm bú hăng say. 
					Bình thường mợ chống trả cũng dữ mà khi mợ nứng thì diễn tả 
					cũng hay. Hai khuỷu tay mợ đặt lên đùi tôi, vểnh mông lên, 
					mình hạ dẻo lưng chừng và cặp vú thì dập dềnh, dập dềnh lượn 
					lờ.
 
 Tôi bú lồn mợ mà tiếc rẻ vì không còn tay đâu để thò vào bóp 
					hai quả vú nặng mềm, êm êm đó. Thật hoài của. Tôi bú hùng 
					hục, lồn mợ vùi vùi đầy trong mồm, lông lồn cũng xoa xoa mũi 
					miệng tôi. Mợ chốc chốc nhỉnh người lên, nhìn thấy miệng tôi 
					cạp lồn mợ thì kêu ê ê và kèm theo những tràng cười the thé. 
					Chả là mợ vừa nhìn được vết son ở lồn mợ lại cũng bôi bết 
					khắp mặt mũi tôi rồi.
 
 Thấy mợ vui, không còn cự nự trò nghịch ngợm của tôi nữa, 
					tôi yên tâm giở hết tài năng ra bú lồn mợ cho mợ sướng, mợ 
					thích. Tôi bú đến nước lồn mợ vỡ ồng ộc ra từng đợt, đến nỗi 
					mợ đảo cái lưng kêu rầm lên là đau muốn gãy cột sống.
 (Hết Phần 17... Xin mời đón xem 
					tiếp
					Phần 
					18) |