Nửa đêm, mợ gọi cho mẹ, khóc bù lu bù loa. Mẹ điếng lên,
không hiểu ất giáp ra sao cả. Mợ khóc thảm thiết, gào lên,
như xé ruột. Mẹ quíu lại, hỏi gắt : tại sao, có việc gì thế
? Mợ vẫn không hạ cơn vật vã được. Mẹ đã lo giữa vợ chồng có
chuyện cơm không lành, canh không ngọt, hay là cậu đánh mợ
cũng nên. Nhưng mẹ không tin có chuyện như thế, vì trước nay
cậu mợ sống rất gắn bó với nhau.
Lòng mẹ nóng như lửa đốt, gắt um lên : sự thể ra sao thì
cũng từ tốn nói cho ra, mới mong gỡ được, chứ cứ rống inh
lên thì bố ai biết đường nào. Đến nước này, mợ mới thút thít
khóc nấc lên : nhà em mất rồi, chắc em không sống nổi đâu.
Và thế là mợ hét như có ai dùng que sắt đâm vào đít. Tôi nằm
hơi xa xa giường mẹ mà cũng nghe rõ mồn một tiếng mợ từ điện
thoại.
Mẹ quính quáng lên, không ngớt miệng kêu : ôi, giê su ma,
lạy Chúa tôi. Thế là chẳng nói chẳng rằng, mẹ thốc dậy, hối
tôi : nhanh, sang nhanh lên với mợ, kẻo một mình mợ sợ,
không xoay trở gì được. Mẹ lăng xăng như con gà mắc đẻ, vơ
nắm vơ mớ mấy thứ và giục giã tôi như đuổi tà. Tôi nói chưa
kịp thu quần áo thay đổi thì mẹ xi nẹc la tôi : cứ đến đó sẽ
hay.
Mẹ con tôi ra bến xe, chạy sang bang mợ ở. Xe chạy nhanh mà
mẹ cứ than chậm như rùa, nhấp nha nhấp nhổm, không yên vị
được. Tôi buồn ngủ bằng chết, nhưng sắp gục thì mẹ lại la :
giờ này mà mày ngủ được hả con.
Tờ mờ sáng, xe đến nơi. Mẹ gọi thốc chiếc tắc xi chạy bay
đến với mợ. Mới một đêm mà trông mợ thiểu não quá. Quần áo
xộc xệch, mớ bảy mớ ba, tóc tai rũ rượi. Mợ lệt bệt như
không nhấc nổi thân hình, chồm chồm khi nhìn thấy mẹ.
Hai mẹ con vừa xốc được nách thì mợ ngất đi. Mẹ giục tôi đưa
mợ vào giường, lấy dầu xanh đánh gió cho mợ. Trước nguy kịch,
mẹ chẳng nề hà có sự hiện diện của tôi, cởi lôi tuột xống áo
mợ ra. Cứu bịnh như cứu hỏa, mẹ vừa làm vừa lẩm bẩm như thế.
Ngặt cái, mợ mặc nhiều thứ trong người, loại nào cũng bó rọ
nên cởi ra lâu lắc. Mợ lại thuộc loại có da có thịt nên khi
nằm kềnh ra, nhấc người mợ lên thật khó làm sao. (CõiThiênThai.com) Mẹ một bên,
tôi một bên, cởi phăng cúc áo sơ mi lụa, banh ra hai bên,
rồi lòn tay cởi khóa nịt vú dưới lưng cho mợ đỡ ngộp.
Trầm trầy trầm trật, lật qua lật lại, mợ dềnh dàng, nặng vô
cùng. Mẹ quát bảo tôi quàng tay bế xốc mợ lên để mẹ cởi dây
áo ra. Tôi ôm nghiến lấy mợ, ngật ngà ngật nghẹo trước ngực
như ôm đám củi lớn. Vậy rồi hai mẹ con cũng cởi được áo lót
cho mợ.
Chợt nhìn thấy khuôn ngực đồ sộ của mợ sáng bạch dưới ánh
đèn, tôi choáng váng đứng không vững. Mợ lớn tuổi mà hai bầu
vú mợ vẫn đầy đặn, chắc săn, trông lồ lộ như phẩm oản. Duy
chỉ hai quầng vú hơi loe lớn, song lại trơn bóng như lụa.
Tôi muốn khuỵu xuống, may mà mẹ bảo tôi kịp ngồi xuống ngay
ở giường. Mẹ đổ dầu xanh lên khắp ngực, xoa đều lên da và
bắt đầu vuốt mạnh. Tay mẹ đè lên khoảng ức, kéo doãi ra hai
ben sườn, nắn cho máu lưu thông. Mỗi lần mẹ làm, hai vú mợ
lượn lờ, dập dềnh như sóng, tai tôi nóng hẳn lên.
Đã mấy lần, tôi xoay mặt đi, nhưng rồi hình ảnh đôi vú chập
chờn làm tôi phải xoay lại. Mẹ dồn hai tay đẩy từ cạnh sườn
vào, đùn hai cái vú trồi lên như ngọn tháp. Tôi hau háu nhìn,
mẹ lại hét toáng lên : mày không giúp mợ xoa cho máu chạy
đều với mẹ mà còn ngồi đó nhìn. Tôi hấp tấp làm ngay, trước
còn kiêng dè chỉ dám xoa vùng bụng và rốn, sau loang rộng
dần lên khoảng ngực mợ.
Khi hai tay tôi đặt được lên đôi vú mợ rồi thì phần thịt mềm
ở đó làm tôi đê mê êm mát. Tôi lăn đều từ từ để cảm nhận hai
vú mợ trầy trật dưới lòng bàn tay. Tôi xoa một cách hết sức
thành khẩn, nhẹ nhàng, dịu dàng, nhưng thú thực là có lợi
dụng chút đỉnh để áp lòng tay vào mà rờ rẫm vú của người.
Xoa một lúc thì mợ tỉnh lại. Nhìn thấy hai mẹ con tôi, mợ
trào nước mắt ra, vít lấy cánh tay mẹ, úp mặt vào mà khóc.
Mợ vẫn để mặc cho xống áo bừa bộn ra đó, dường như không
thấy trơ trẽn vì sự lõa lồ trên người. Tôi vờ xoa lên phần
lưng mợ để trấn áp sự nôn nao đang đè nặng trong tim.
Không hiểu sao, tôi bạo dạn đề nghị : mợ để con cởi áo ra
cho khỏe khoắn. Mợ không tỏ vẻ ưng hay chăng mà chỉ đưa hai
tay ra sau cho tôi tuột áo ra. Tuột xong áo ngoài, tôi lại
tách luôn hai dây ở hai bên vai mợ dể tháo bỏ chiếc nịt vú
ra luôn. Mợ đang đè trên tay mẹ, phải hơi nhấc người lên cho
tôi làm.
Cởi hết áo trong áo ngoài của mợ rồi, tôi lấy lại cái sơ mi
choàng vào cho mợ. Mợ ngoan ngoãn để tôi lo. Tôi mặc áo và
nhắc mợ quay ra cho tôi cài nút, mợ cũng dịch theo. Tôi cài
từng chiếc nút mà ngón tay không khỏi run bần bật.
Đợi khi mợ đã tỉnh hẳn, mẹ đặt mợ nằm xuống giường, còn đi
lo cho cậu. Tôi muốn nán lại với mợ, song sợ mẹ la, lũn cũn
đi theo. Hai mẹ con vào nơi cậu nằm. Tưởng là mẹ cứng rắn,
ai dè vừa nhìn thấy cậu nằm xuôi tay như ngủ, mẹ gào lên và
đổ uỵch vào ôm choàng lấy cậu. Mẹ khóc da diết, khóc như
chưa hề bao giờ được khóc.
Mẹ khóc chán chê mê mỏi, rồi thản nhiên rửa ráy thay quần áo
cho cậu. Mẹ không nề hà lau chùi xác thân cậu, kể cả những
nơi thầm kín nhất, âu yếm như mẹ lo cho con. (CõiThiênThai.com) Cậu với mẹ nào
có là ruột thịt, vậy mà mẹ thương cậu như em ruột mình. Suốt
một đời, mẹvun quén cho cậu, chính mẹ đã gây dựng cho cậu mợ
về chung sống với nhau.
Giờ cậu nằm một chỗ, mợ thì chỉ khóc vùi, mẹ không lo thì ai
lo vào đây. Nên mẹ thành khẩn làm mọi việc, biết tôi thắc
mắc, mẹ vừa làm vừa nói như giảng : con người ta lúc chết là
lúc tận, mẹ thương cậu đơn chiếc nên mẹ lo cho trót.
Thế rồi hai mẹ con ở lo ma chay cho cậu mấy hôm và định về.
Lúc chia tay, mợ một hai xin để tôi ở lại vì mợ ở một mình
sợ. Tôi lấy lý hôm đi vội vã không kịp mang áo quần thay đi
theo, nhưng mợ nói không hề gì, lấy tạm quần áo của cậu mà
mặc. Trước yêu cầu thiết tha của mợ, mẹ cũng khuyến khích
tôi nghe theo. Thế là mẹ đi một mình.
Ở lại với mợ, tôi buồn nẫu người. Ngày nào như ngày nào, từ
sáng đến trưa, chiều, mợ chỉ rặt khóc là khóc. Mợ ngồi ngẩn
ngơ trước ảnh cậu, kêu ra rả : ới anh ơi là anh ơi. Thậm chí
đến bữa ăn tôi mời mợ ra ăn, mợ cũng bỏ lơ.
Mới chỉ vài hôm mà trông mợ héo quay héo quắt. Người xanh
rớt, ngồi đâu như bị đóng đinh một chỗ, bỏ điểm trang, thậm
chí có gì cứ mặc riết lấy. Tôi giục bao lần mợ thay để tôi
giặt, mợ chỉ ậm à ậm ừ rồi chẳng thay ra.
Tôi đã đâm bực, nói dỗi là : mợ không ăn, không thay thì tôi
về. Bởi vì ở với mợ mà mợ cứ ì ì ra, nhỡ mợ yếu, ngất xỉu,
tôi bị mang họa. Mợ phải năn nỉ tôi, thư thả để mợ quen dần
cảnh cô quả mới nguôi ngoai được.
Mợ dặn tôi đêm ngủ nằm gần phòng mợ, và nhớ để đèn, vì mợ sợ
bóng tối. Có hôm mợ la toáng lên cậu về nên tôi phải chạy a
vào, mợ ôm choàng lấy tôi, run như cầy xấy một lúc mới hết.
Tôi nản lắm vì giấc ngủ cứ bị quấy rầy khó chịu. Tôi đâm bẳn
gắt, nhưng mợ không quan tâm.
Nhiều khi, thấy mợ tùm hum lớp ba lớp bảy quần áo lùng nhùng,
tôi bảo mợ mặc thế chả ám vào người là gì. Mợ cần phải
thoáng, nhất là đừng đeo mấy thứ gò bó thì mới không mơ bậy
mơ bạ. Đáng lẽ mợ phải lo lắng cho tôi thì ngược lại tôi làm
việc ấy mới tức cười.
Được cái, tôi bảo gì mợ cũng nghe lời. Tuy không đích thân
làm, nhưng hễ tôi giúp thì mợ để yên, không phản kháng. Nói
nào ngay lần đầu tôi đòi thay áo cho mợ để đi giặt thì mợ
không cho, nhưng khi tôi viện lẽ hôm phụ mẹ đánh gió cho mợ
có sao đâu thì mợ xuôi xuôi.
Mợ để tôi cởi áo, cởi quần, song đến thứ lót trong thì mợ
bảo để mợ tự làm. Tôi cũng chẳng ép. Mợ thay xong, tôi gom
lại đem vào máy giặt. Lúc chỉ còn một mình, tôi ca cẩm cầm
từng thứ lên ngắm nghía và vô hình dung cái mùi thịt da của
mợ làm tôi choáng váng.
Có bận, tôi không dằn lòng được đã đưa áo yếm của mợ lên ấp
vào mặt mình, tưởng tượng như đang được gục vào vú mợ hít
mùi thơm thoang thoảng. Tôi hít hết áo nịt vú lại ngửi cả
quần lót của mợ, tôi kiểm nghiệm ra cái hơi hướm rất đàn bà
toát ra từ đó. Tôi lại ập lên mặt tôi hít sâu để dồn nén mùi
hơi của mợ thẩm thấu vào tim gan phèo phổi mình.
Mợ nằm ngủ một mình, thênh thang trên chiếc giường rộng tênh.
Trở qua, lăn lại, ôm xiết cái gối của cậu vào người, thở dài
lên sườn sượt. Tôi cũng đâm khó ngủ ngang, cứ trăn trở trong
đêm. Có khi mợ mớ, hai tay khua đùng đùng, chân đạp huỳnh
huỵch.
Tôi vào lay mợ, người mợ vẫn vặn vẹo như con dao xắt thuốc.
Mợ chụp ôm cứng lấy tôi rên hư hử. Hai tay mợ quàng xiết cần
cổ tôi, trịn nguyên bộ vú vào ngực tôi nghe tức thở. Tôi lần
gỡ mãi tay mợ mới buông lỏng, nhưng tôi lại thấy vấn vương
vì sự đụng chạm vừa rồi.(Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem
tiếp
Phần 2) |