| Lình xình hai mợ cháu ra đến sân bay suýt nữa bị trễ chuyến. 
					Nhân viên booking nhoáng nhoàng làm thủ tục và hộ tống luôn 
					lên phi cơ. Chả là vì mợ cảu nhảu càu nhàu về chiếc sịp bị 
					xé và tôi đâm cáu vì thái độ lầu bầu của mợ. Tôi đã chực bỏ 
					quách mợ để ở lại với mẹ, nhưng lại tiếc của trời đành líu 
					ríu đi theo.
 Ngồi vào khoang chỗ rồi, mợ còn xị mặt một đống. Mợ ôm cái 
					áo khoác lên tay, đặt chặn lên người như một hàng rào ngăn 
					tôi với mợ. Mợ ngả ngay ghế ra ngủ ngay khi phi cơ take off 
					xong, tôi lơ đãng nhìn ra ngoài xem các cụm mây nõn bay lướt 
					thướt qua.
 
 Phi cơ bay 2 tiếng rồi đỗ, khách lục tục rời chỗ. Tôi lui 
					cui lấy cái xách tay ở khoang hành lý trên đầu, mợ giật ngay 
					lại, tôi hất ra, chẳng khác hai đứa con nít giận nhau đâm 
					lẫy. Tôi làm bảnh gọi taxi định về nhà một mình. Mợ kịp kêu 
					to lên : chớ bỏ mợ ở đây hả. Tôi lẳng lặng hé cửa xe cho mợ 
					leo lên.
 
 Đến nhà, tôi bực bội khó chịu. Tôi trở chứng với mợ : cháu 
					đưa mợ về đến nhà an toàn rồi, mai xin phép thu dọn đồ về 
					với mẹ. Mợ chưng hửng nhìn tôi, có vẻ lạ. Tôi nói xong bỏ đi. 
					Tôi vào phòng nằm.
 
 Mợ gọi ra dùng bữa. Tôi không muốn ra, mợ phải vào thúc : 
					thôi, đừng dở trò nữa, ra ăn đi cho được việc. Thấy mợ làm 
					lành, tôi ngoan ngoãn vâng lời. Mợ đi trước tôi đi sau, ti 
					toe đã muốn sờ vào đít mợ. Chút tự ái còn sót lại ngăn không 
					cho tôi thỏa hiệp trước.
 
 Mợ lặng lẽ xới cơm cho tôi, gắp nhiều thức ăn và dỗ tôi như 
					dỗ trẻ : ai làm gì mà giận dỗi. Chẳng qua anh lần nào cũng 
					xé quần xé áo mợ nên mợ tiếc của thế thôi. Tôi cũng ngẳng 
					lên : ai bảo, con muốn mà mợ cứ chần chừ. Cho chừa.
 
 Mợ cháu xí xóa hết. Mợ lại cười vui vẻ ngay. Mợ bảo : đàn bà 
					con gái phải từ tốn, chứ ai cũng vừa nghe các anh đòi là 
					tuột hết thì còn ra dáng vẻ gì nữa. Tôi chấp nhận lời mợ là 
					đúng, nên hì hục ăn.
 
 Xong bữa, tôi tranh việc dọn dẹp, mợ không cho. Tôi đề nghị 
					hai mợ cháu cùng làm cho vui, mợ đồng ý. Tôi chuyển các thứ 
					lỉnh kỉnh ra sink, quàng cái tạp dề cho mợ, mở đều nước ấm 
					và chờ mợ rửa tráng xong thì tôi úp vào rổ cho ráo nước. Mợ 
					thấy tôi không tí toáy nên hỏi vui : chà bữa nay cháu mợ 
					ngoan ghê. Tôi nguýt mợ một cái, mợ vội lảng đi.
 
 Tôi với mợ làm xong. Tôi lại cởi tạp dề ra treo lên cạnh bếp. 
					Lúc mợ còn lồm cồm thu dọn ghế thì tôi đã xán ngay vào bợ 
					lấy hai đùi mợ mà nói : con ngoan rồi, giờ mợ phải thưởng 
					cho con đi. Mợ chưa kịp nói năng gì thì tôi đã chuyển dịch 
					hai bàn tay lên xoa mông mợ bồm bộp.
 
 Tôi lôi cái váy mợ đang mặc ra nhõng nhẽo : ở nhà rồi còn 
					váy với áo lùm xùm. Mợ để yên xem tôi định ra sao. Tôi lột 
					chiếc váy ra qua ngả đầu mợ, bữa nay mợ lại điệu diện cái 
					sịp hồng tiệp màu da của mợ. Tôi pha trò : chao ơi, sịp với 
					da chả biết đâu là thực, đâu là giả. Và tôi xoa lên cái sịp 
					xem chỗ nào là lụa, chỗ nào là người.
 
 Mợ vui ra phết, mợ phê phán một câu : anh vờ vĩnh giả ngây 
					giả ngô y như thật. Nói thế, nhưng khi tôi nắm cạp sịp kéo 
					ra thì mợ giúp làm theo. (CõiThiênThai.com) Cái sịp rơi xuống đất rồi, tôi vác 
					một bên chân mợ đặt doãi ra tựa điều chỉnh con mannequin 
					bằng sáp. Mợ đứng khuỳnh khuỳnh, gót hơi nhón lên. Tôi hạ 
					thấp người xuống học theo cách các bác sĩ khám bệnh mà bảo : 
					để xem mấy ngày đi chơi có rụng sợi lông nào không. Mợ cười 
					lên khanh khách.
 
 Chợt nhận ra mợ chưa cởi áo, tôi chọc thêm : vào khám bệnh 
					mà còn mặc xống áo thì khám nỗi gì. Mợ xỉ ngón tay vào trán 
					tôi kêu : mấy bố bác sĩ chỉ kiếm chuyện, người ta đi khám 
					bệnh mấy bố đòi cởi hết, vẽ vời. Chả trách người ta đồn các 
					bố lợi dụng.
 
 Mợ nói thì nói mà mấy ngón tay đã lần cởi các khuy ra. Mợ 
					cẩn thận hơn tôi nên vắt cái áo lên lưng ghế. Tôi ngồi khom 
					chân ngửng lên nhìn háng mợ, vờ đếm đếm rồi vuốt ve chỗ con 
					ngao. Mợ vừa theo dõi vừa nghịch ngợm : này thầy khám sai 
					chỗ tôi bị bệnh rồi. Tôi đau đùi thầy lại cứ háng mà vuốt 
					thử là sao.
 
 Tôi nào vừa. Trước lời ỡm ờ của mợ, tôi phán luôn : bà đau 
					đùi nhưng nó chạy lên đây rồi. Tôi nói mà vỗ bộp bộp vào 
					háng mợ. Vỗ thì ít mà móc vào để hất người mợ lên thì nhiều. 
					Các ngón tay tôi lăng quăng nơi lồn mợ, móc xóc rào rào, mợ 
					kiễng chân lên sợ ngón tay tôi làm xước da thịt mợ.
 
 Tôi thấy thế, khư khư bịn chặt tay vào và dựng dựng người mợ 
					lên. Mợ lại nhón cao đầu bàn chân, như con búp bê sắp đổ. 
					Tôi vịn một tay sau vai mợ còn bàn tay vin ở háng thì cào 
					móc đùng đùng. Mợ như người ỉa trịn, giỏng đít lên khệ nệ bê 
					cái lồn bị vít bởi tay tôi.
 
 Tôi móc một hồi, ngón tay lọt vào sâu trong khe nên chạm tứ 
					tung lung tàng trong đó. Mợ nhột nhột càng lao chao không 
					vững. Tôi đùn cái ghế lại hối mợ ngồi xuống. Mợ ngả phịch 
					người, hai chân mỏi duỗi ra. Tôi buông tay ở nơi háng và 
					thụp quì xuống trước mặt mợ. Tôi kéo hai chân rộng ra rồi 
					tôi áp mặt vào liếm khắp người mợ, một tay tôi thọc vô lồn 
					mà móc cật lực.
 
 Lần này mợ ngồi thoải mái, hai chân lại dạng ra nên chỗ con 
					ngao rộng rãi thừa sức cho tôi mò. Tôi tấn công mợ bằng 
					những cái liếm gây buồn nhột và ngón tay ngoáy chặt ở trong 
					sâu. Mợ giựt người lên nhoang nhoáng. Hai cái vú chưa ai 
					động tới nên chao đảo dập dình. Tôi ập bàn tay còn bỏ không 
					lên bóp vú mợ, tăng cường thêm sự đụng chạm lên da thịt mợ.
 
 Tôi phá mợ mà vẫn cật vấn mợ không tha. Tôi bắt nọn mợ tại 
					sao lại giận dỗi tôi. Mợ chối băng vì sợ tôi bỏ ngang không 
					làm cho mợ thỏa mãn nữa. (CõiThiênThai.com) Và để tôi không chặn đầu chặn đuôi, 
					mợ uốn éo người đánh trống lảng. Mợ vặn vẹo rên : con chạm 
					tay vào là mợ không còn nhớ gì nữa. Bây giờ mợ chỉ thấy bứt 
					rứt cả người, con giúp mợ hạ cơn khó chịu này đi, đừng hỏi 
					lôi thôi nữa. Mợ đưa cặp vú lên, lại ưỡn người tới, hay cái 
					là mợ rặn thế nào mà nước đổ ra ào ào. Mợ bối rối kêu : đấy 
					lại tuôn đầy nước ra rồi. Mợ đòi tôi bú vú mợ và vùi tay vào 
					người mợ mạnh và nhanh hơn nữa.
 
 Tôi còn chối từ sao được, tôi đỡ mợ ngả người hơi ngửa ra và 
					ngoáy ùng ùng vào chỗ lồn, cắn điên cuồng vào mỗi vú của mợ. 
					Mợ lăn lộn vùng vẫy, hai tay khua tíu tít, chân giãy đều đều. 
					Có thể nói các bộ phận trên người mợ đều được tận tình săn 
					sóc tới. Tôi cũng phấn chấn lên nên tham lam vồ vập mợ bằng 
					tay, bằng lưỡi, bằng miệng, bằng môi.
 
 Tôi bú, tôi lôi, tôi cắn hai vú mợ, đến nỗi các đầu vú sưng 
					hết lên. Tôi cũng vọc lồn mợ cái nào cái ấy muốn toét lở ra 
					cả, nước chảy cơ hồ muốn đọng vũng dưới mặt ghế, vậy mà mợ 
					vẫn hích đẩy người lên như chưa vừa ý. Tôi biết mợ nhịn thèm 
					mấy hôm ở nhà mẹ nên giờ có bù đắp thế nào vẫn chưa thỏa 
					lòng dục đang dâng.
 
 Tôi gắng uốn cong mấy ngón tay để thành một lưỡi móc rà vét 
					bên trong người mợ, tìm cho ra những chỗ mợ ngứa nhất để làm 
					theo sự chỉ vẽ của mợ cho mợ vừa lòng. Mợ cũng không e lệ mà 
					nhậc bổng người lên cho lồn cạp cuốn lấy tay tôi mà xoay 
					vòng vòng mới đã.
 
 Tôi kéo rê mợ như nhử một con vật theo miếng mồi đưa ra. Mợ 
					chẳng khác người vũ nữ nhảy điệu múa chân rịch rịch người, 
					chống tay theo điệu thúc của kèn của giàn nhạc. Tôi càng móc 
					thì mợ càng ngoáy lồn mạnh, tưởng chừng lông muốn rụng ra.
 
					(Hết Phần 27... Xin mời đón xem 
					tiếp
					Phần 
					28) |