Khi Lan công chu’a kê’t thu’c
chuyện làm nư, trở lại Vương phủ thì mơ’i pha’t hiện ra vị
tri’ của Ngân Sương đã được nâng cao hơn nhiềụ Công chu’a Lan
vừa ngạc nhiên vừa giận dữ.
Đì Bac.h à? Co’ nghĩa là ca’i con â’y đã được chi’nh thư’c đưa
vào hàng thiê’p? Gần ngang hàng vơ’i tả Mà lại co’ mang nữa ử
Hừ!
Lan công chu’a ne’m mạnh che’n trà đang cầm trên tay xuô’ng
đâ’t.
-Thê’ nầy thì qua’ lă‘m! Hạo Trinh, mi xử e’p ta lă‘m đâ’y!
Thôi ma’ ma’ vội vã bươ’c đê’n, vỗ về công chu’ạ
Đdừng giận! Đừng nên giận công chu’a!
Công chu’a Lan thă‘c mă‘c:
-Tại saỏ Tại sao một đư’a con ga’i thâ’p hèn như Ngân Sương
lại co’ một sư’c mạnh lạ lùng vậỷ No’ gần như lay chuyển được
cả càn khôn. Ta mang danh là công chu’a mà lại cự không lại
no’? Ở Vương phủ này, gần như mọi người đều đư’ng về phi’a
no’, chư’ không theo phe tạ Tại sao> Mà chẳng phải chỉ co’ vậy,
ngay cả Hoàng Thượng cũng vậy, chẳng những không bên vực, mà
còn mă‘ng cho ta một trận, chỉnh ta một trận. Đòi ta nào là
... Rộng lượng, khoan dung ... Co’ phải là muô’n ta ngồi chung
một chiê’u vơ’i Ngân Sương không? Bây giờ no’ lại co’ thai nữa,
thê’ nầy thì ... Không sơ’m thì muộn. Ta rồi cũng bị no’ qua
mặt ... Vậy thì phải làm saỏ Bây giờ phải làm sao đây chư’?
Công chu’a no’i vơ’i tha’i độ phiền nãọ Thôi ma’ ma’ quy’ công
chu’a như con mình, nên cũng không khỏi buồn theọ Cung nữ Tiểu
Ngọc đang dọn dẹp mảnh vụn dươ’ đâ’t, chợt no’ị
-Thưa công chu’ạ Trong Vương phủ này, nô tài nghe đa’m cận vệ
vơ’i A đầu chu’ng xầm xì bàn ta’n nhiều về chuyện của “Dì
Bạch”, không biê’t là công chu’a co’ muô’n nghe không?
Công chu’a đang buồn nghe no’i, tò mò.
Đdược mi cư’ no’i!
Tiểu Ngọc rụt rè no’i:
-Chuyện là thê’ nàỵ Nghe mâ’y người đo’ kể lại Đông Khoa Viện
tư’c Tịnh Tự Sơn phòng, từ ngày Bạch cô nương đê’n ở đê’n nay
thì đêm nào cũng thâ’y co’ một bo’ng tră‘ng lu’c ẩn lu’c hiện.
Mà Bạch cô nương họ Bạch tên lại gọi là “Ngân Sương”. Điều này
kha’ lạ Bởi vì nghe no’i Bạch cô nương còn thêu tặng cho phò
mã một bư’c tranh thêu hình con chồn lông tră‘ng. Mà hẳn công
chu’a cũng biê’t ca’i sự ti’ch phò mã “Bă‘t chồn lông tră‘ng”
rồi chư’? Vì vậy người ta đồn là ... Dì Bạch không phải người
mà là ... mà là ...
Tiểu Ngọc đưa mă‘t nhìn quanh, rồi hạ thâ’p giọng sợ người
kha’c nghe thâ’ỵ
-Mà là ... một Hồ tiên cô!
Lu’c bâ’y giờ, trong dân gian đang hưng thịnh những tin đồn
như thê’. Nào là Chồn tu lâu năm co’ thể biê’n ho’a ... thành
tiên cô ... Đã tinh co’ quỷ thần, thì chuyện thu’ tu lâu năm
thành người đâu phải không co’?
Nên công chu’a vừa nghe qua, đã giật mình.
-Hồ tiên cô à? No’ là tiên cổ
Thôi ma’ ma’ trừng mă‘t vơ’i Tiểu Ngọc.
-Mi đừng co’no’i nhảm. Tâ’t cả những ca’i đo’ chỉ là tin đồn,
thư’ dân họ mơ’i tin, chư’ còn ở chỗ Vương phủ này, trên co’
công chu’a, dươ’i co’ Phươ’c Tâ’n, toàn là những người đư’c
trọng, mệnh caọ Những loại quỷ thần, tà ma như vậy, làm sao
d’am he’o la’nh đê’n? Đừng co’ no’i nhảm mà phạm tội ...
Đạ! Dạ!
Tiểu Ngọc sợ hãi dập đầu định ru’t lui, nhưng công chu’a đã
ngăn lạị
-Khoan đi đã! Mi còn nghe họ no’i gì nữa không?
Tiểu Ngọc thâ’y công chu’a chịu nghe, no’ hồi phục đư’c tin:
Đa ... Con còn nghe no’i, dì Bạch đâ’y chi’nh là con chồn lông
tră‘ng mà phò mã đã pho’ng sinh năm nàọ Bây giờ biê’n thành
người để “Tô’ng tử ba’o ân”
-”Tô’ng tử ba’o ân” à?
Công chu’a nghe giật mình, Tiểu Ngọc tiê’p.
-Vâng, nê’u không thì tại sao mơ’i vào phủ không được bao lâu
mà Ngân Sương từ một a đầu đã biê’n thành một “Dì Bạch”? Co’
phải là co’ sự can thiệp của phe’p thuật không? Rồi lại câ’n
thai, mọi thư’ nhanh như vậỵ Nên người ta đồn ... người ta đồn
là ...
Đdồn thê’ nàỏ
Công chu’a hỏi dồn, Tiểu Ngọc no’ị
-Người ta còn no’i chă‘c chă‘n, lần này “Dì Bạch” sẽ sinh con
traị
Công chu’a vừa nghe vậy người muô’n nhũn rạ Nàng nhìn thẳng
vào bư’c tranh treo trên tường trươ’c mặt. Đột nhiên cảm thâ’y
tranh như biê’n ho’ạ Trong tranh bây giờ là cảnh ở đâu đo’
thật xa ... Thật xa ... Một ca’nh đồng cỏ ... Vơ’i rừng cây
rồi Hạo Trinh và con chồn tră‘ng ... Mà con chồn lại co’ đôi
mă‘t. Đôi mă‘t đen nha’y của Ngân Sương ... Vâng ... Đôi mă‘t
đo’ lại đang chầm chầm nhìn công chu’ạ
Khi Tiểu Ngọc bỏ đi ra ngoàị Công chu’a vẫn ngồi đo’ vơ’i đôi
mă‘t không rời bư’c tranh. Thôi ma’ m’a thâ’y vậy lo lă‘ng. Bà
vội vã đi ro’t ly nươ’c đê’n cho công chu’a, trâ’n an.
-Xin công chu’a đừng tin những lời đồn nhảm đo’. Bởi vì công
chu’a suy nghĩ kỹ đị Bạch Ngân Sương làm gì là tiên được? Vì
nê’u là tiên tại sao trong lu’c bị ta đày đọa, no’ lại không
trổ phe’p thần thông rả Nươ’c sôi, dầu sa’p, kim đâm, kềm kẹp
đã làm cho no’ thương ti’ch đầy mình cơ mà? Không ai co’ quyền
phe’p mà lại để cho mình bị khổ, bị đau như vậy, Công chu’a
nghĩ xem co’ đu’ng không?
Công chu’a ngồi yên suy nghĩ, să‘c diện lại trở lại bình
thường.
-Nhưng mà cuô’i cùng rồi ả ta cũng chiê’n thă‘ng, và chu’ng
mình thì chỉ thâ’y bạị Đu’ng không?
Thôi ma’ ma’ no’i:
-Chưa hẳn! Chu’ng ta chưa chịu thua đâu, tôi sẽ tìm biện pha’p
kha’c ... Bây giờ tạm thời ta ga’t chuyện mình là công chu’a,
còn Ngân Sương là a đầu qua một bên. Công chu’a ngoài mặt làm
như chị em, để phò mã thâ’y ta xử đẹp mà thay đổi quan điểm
....
Công chu’a sa sầm ne’t mặt:
-Co’ nghĩa là ta phải hạ mình à? Nhưng mà ta thâ’y râ’t nghi
ngờ. Bởi vì từ nào đê’n giờ tà nào co’ được phò mã quan tâm
yêu quy’ đâụ Làm sao lâ’y lại tình cảm khi mà chưa co’?
-Công chu’a đừng co’ nản lòng như vậỵ Mình là cha’nh thâ’t,
còn Ngân Sương chỉ là thiê’p, mình xuâ’t thân từ công chu’a,
còn no’ chỉ là một con a đầụ Thì nê’u công chu’a mà co’ con,
thì con của cha’nh thâ’t bao giờ chẳng hơn? Không co’ gì phải
sợ, cũng không co’ gì phải gâ’p, từ từ rồi ta ti’nh, nhưng
trươ’c hê’t phải làm sao được câ’n thai như no’.
Công chu’a lại sa sầm ne’t mặt:
-Câ’n thai à? Câ’n thai à? Muô’n câ’n thai đâu phải dể dàng.
Một mình ta muô’n cũng không đươc. Người ta thì cả ngày được
ôm â’p, được thương yêu chìu chuộng, chuyện đo’ không kho’.
Còn tả Mơ’i lâ’y chồng mà đã gặp bao nhiêu trở ngạị Chuyện
phòng the miễn cưỡng đầy bực mình. Hỏi như vậy làm sao câ’n
thaỉ
No’i xong, công chu’a ôm mặt kho’c. Thôi ma’ ma’ vỗ về.
-Công chu’a đừng buồn! Không nên đau buồn mãi! Chu’ng ta cần
phải nhẫn nại chờ thời, chờ cơ hộị Chỉ cần cơ hội đê’n là co’
thể xoay chuyển thê’ cờ. Chẳng co’ gì để ta buồn cả.
Công chu’a nhìn Thôi ma’ ma’ tuyệt vọng.
-Nhưng mà ... Trời ơi! Tại sao ta lại phải nông nổi nầỷ Đi
giành chồng vơ’i một con a đầu, mà còn phải nhẫn nại, chờ cơ
hội! Ta xuô’ng nươ’c như vậy saỏ
Thôi ma’ ma’ cũng xo’t xạ
-Tạm thời chịu như vậy ... Rồi sẽ co’ ngày cơ hội đê’n. Công
chu’a lo gì? Đời còn dài mà ...
---------------------
Vâng, không phải chờ đợi lâu, cơ hội phục thù rồi cũng đê’n.
Và lần đo’ Vương phủ lại một phen rô’i ren.
Hôm đo’ là ngày mười bô’n tha’ng ta’m. Trươ’c tiê’t Trung thu
một bữạ Mỗi năm đê’n ngày này là Vương phủ yê’n tiệc linh
đình, muơ’n cả ban nhạc, phường ha’t đê’n diễn trò. Những
người đàn bà co’ vai vê’ hay chư’c phận trong Vương phủ cũng
được ra ngồi ở hàng ghê’ đầu cùng quan kha’ch xem ha’t. Đương
nhiên là nam nữ thụ thụ bâ’t thân. Nên nữ nhân trong Vương phủ
ngồi riêng một bên, còn nam dù là chồng cũng phải ngồi một
bên.
Tô’i hôm â’y Ngân Sương lần đầu tiên xuâ’t hiện vơ’i tư ca’ch
là “Nhị phu nhân”. Ngân Sương được ngồi cạnh bà Tuyê’t Nhự Mặc
chiê’c a’o gâ’m màu đỏ mơ’i may, to’c bơ’i cao kiểu mệnh phụ
Đầu giă‘t thêm chiê’c trâm ngọc co’ trục dài, khiê’n ca’i đẹp
lộng lẩy hơn nữạ
Công chu’a ngồi ở dãy trên hê’t cũng trang sư’c bằng châu ba’u
ngọc ngà, co’ tiền hô hậu ủng, nhưng không hiểu sao cư’ bực
bội cảm thâ’y mình như bị chìm dươ’i a’nh hào quang của Ngân
Sương. Điều này làm công chu’a không hài lòng.
Ngân Sương ngồi dươ’i công chu’ạ Nàng hơi lo lă‘ng, mặc dù đã
làm lễ vơ’i người trên. Bà Tuyê’t Như phải thuyê’t phục lă‘m,
Ngân Sương mơ’i da’m ne’p mình yên vị
Trên sân khâ’ụ Ban kịch vừa diễn xong màn Tôn Ngộ Không đại
na’o Thiên Cung. Lão Tôn và đa’m võ sinh trươ’c khi rời sân
khâ’u còn diễn thêm một màn nhào lộn được kh’an giả bên dươ’i
nồn nhiệt cổ vũ.
Màn lạ Chờ diễn vở mơ’ị Đây là lu’c kha’n giả thừa cơ hội rảnh
rổi đi ro’t nươ’c giải kha’t hoặc tìm thư’c ăn, hoặc chuyện
trò, và giữa c’ai không khi’ ồn ào đo’, đa’m thị vệ ga’t cổng
raọ
Đda Long Bô’i Tử đê’n!
Hạo Trinh vừa nghe giật mình. Còn Ngân Sương ngồi phi’a bên nữ
cũng ta’i mặt. Ly nươ’c trên tay so’ng sa’nh.
Chưa ở vào tư thê’ chuẩn bị, thì đã thâ’y Hạo Tường dẫn Đa
Long đi vàọ Hă‘n đưa Đa Long qua thẳng bên dãy nữ.
Hạo Tường no’ị
-Khai bẩm công chu’a, Đa Long Bô’i Tử cầu kiê’n và xin vâ’n an
công chu’a!
Công chu’a chau mày, vừa định bảo không cần, thì chợt nhìn
thâ’y ne’t mặt sợ hãi của Ngân Sương, nên đổi y’.
-Cho nào!
Đa Long bươ’c vào, Hă‘n nguyên là anh em họ vơ’i công chu’ạ
Nê’u trươ’c kia Hạo Trinh đừng co’ qua’ nổi bật thì ca’i vai
phò mã kia hẳn là của hă‘n rồị Vừa tơ’i trươ’c mặt công chu’a,
hă‘n đã sụp xuô’ng ki’nh cẩn.
Đda Long, xin khâ’u kiê’n công chu’a!
Đdư’ng đậy đi!
Đạ, ca’m ơn công chu’a!
Đa Long đư’ng dậy, nhìn lên. Lu’c này Ngân Sương co’ muô’n
tra’nh ne’ cũng không tra’nh được.
Hạo Trinh lu’c đo’ cũng dẫn Tiểu Khâ’u Tử và A Khă‘c Đan bươ’c
quạ Tiểu Khâ’u Tử no’ị
-Mời Đa Long Bô’i Tử qua bên này ngồi, bên đo’ dành cho nữ.
Bô’i Tử đừng nên kinh động công chu’a nhiều qua’, phiền ...
Công chu’a vừa thâ’y Tiểu Khâ’u Tử đã bực mình, no’ị
-Thê’ nào là kinh động vơ’i không kinh động? Đa Long là người
nhà của ta, coi như ngoại lệ, được ngồi bên nàỵ
-Cảm ơn công chu’a! Cảm ơn công chu’a!
Đa Long hài lòng vì thâ’y co’ công chu’a ở phe mình. Ngay lu’c
đo’ một Tiểu Tha’i gi’am đã mang thêm một chiê’c ghê’ đê’n. Đa
Long vội ngồi xuô’ng và đưa mă‘t nhình quanh. Sự hiện diện của
Đa Long làm Ngân Sương thâ’y căng thẳng lu’ng tu’ng hơn, tình
thê’ rõ là nguy ngập, vì Vương gia dù châ’p nhận Ngân Sương,
những rõ ran`g là người chưa hề biê’t chuyện nàng đã từng
sô’ng bụi đời, đi ha’t rong trong ca’c trà đình tửu điê’m ...
Bây giờ nê’u ca’i tay Đa Long nầy phơi trần mọi thư’ ra, thì
hậu quả sẽ thê’ nàỏ
Ngân Sương đư’ng ngồi không yên. Giữa lu’c đo’ công chu’a lên
tiê’ng.
-Ngân Sương! Làm gì không ngồi cho đàng hoàng? Đư’ng a’ng như
vậy người kha’c làm sao xem được?
-Vâng! Vâng!
Ngân Sương vội vã ngồi xuô’ng chỗ cũ. Đa Long nghe công chu’a
gọi “Ngân Sương” làm anh ta giật mình. Nhìn kỹ người đàn bà
mặc a’o đỏ. Anh ta chợt nhận rạ Ngay lu’c đo’ Hạo Trinh bươ’c
tơ’i nă‘m tay Đa Long no’ị
-Tuy là bà con thân thuộc, nhưng đây là khu vực dành riêng cho
nữ. Xin mời cậu qua bên kia ngồi dùm.
Sao vậỷ Công chu’a đã “tri ân” cho ngồi rồi mà còn bị phò mã
bă‘t lổỉ Đa Long thâ’y căm tư’c, quay qua nhìn thâ’y Ngân
Sương và chợt nhiên hiểu rạ Thê’ là hă‘n lơ’n tiê’ng, mục
đi’ch chỉ là chọc tư’c H.ao Trinh.
-Ồ! Ngân Sương! Bạch Ngân Sương, thì ra cô đã vào Thạc Thân
Vương Phủ rồi ử Ba’o hại tôi phải đi tìm cô khă‘p cả thành
phô’ Bă‘c Kinh nầy!
A Khă‘c Đan thộp lâ’y ngực Đa Long:
-Tầm bạy! Vô lể! Dì Bạch là người của Vương phủ, mi không được
no’i năng lộn xộn. Đi chổ kha’c chơi!
-Mi mơ’i vô lể!
Công chu’a vổ bàn đư’ng dậỵ Ca’i tên A Khă‘c Đan nầy rõ to gan
thật, lần trươ’c hă‘n đã tự y’ xông vào dinh công chu’ạ Rồi
bây giờ trươ’c mặt mọi người, hă‘n lại không coi ta ra gì.
Công chu’a liê’c nhanh về phi’a Ngân Sương, vơ’i người thông
minh như công chu’a thì đương nhiên phải biê’t. Giữa Ngân
Sương và Đa Long hẳn co’ một quan hệ nào đo’. Công chu’a như
mở cờ, trừng mă‘t vơ’i A Khă‘c Đan.
-Mi định pha’ rô’i trật tự à? Da’m trươ’c mặt ta mà phô
trương? Được rồi, vậy thì thị vệ đâụ Tâ’t cả hảy ke’o hê’t ra
đây, xem thử kẽ nào da’m lộn xộn nữa không cho biê’t!
Rồi quay qua Đa Long, công chu’a liê’c mă‘t.
Đda Long, mi đừng co’ sợ gì cả, co’ ta đâỵ À mà mi cũng quen
vơ’i Ngân Sương nữa ử
Đa Long được sự che chở của công chu’ạ Hă‘n chẳng những không
còn sợ hãi, mà còn thừa thă‘n xông lên. Nay là dịp giải quyê’t
ca’i mô’i hận ngày trươ’c vơ’i Hạo Trinh. Thê’ là trươ’c mặt
Vương Gia (vừa thâ’y co’ chuyện lộn xộn bươ’c qua xem). Bà
Phươ’c Tâ’n. Hă‘n lơ’n tiê’ng:
-Ca’i cô nàng Ngân Sương nầy ử Trươ’c kia là người của tôi
đâ’ỵ Đã theo tôi từ khi còn là một ca kỷ ở Long Nguyên Lầụ Tôi
còn chưa kịp să‘p xê’p để đưa cô ta về phủ, thì chợt nhiên
mâ’t ti’ch, thì ra ... thì ra là ... bị Hạo Trinh hă‘n cươ’p
tay trên ...
Làm như vẽ thân mật, hă‘n quay qua Ngân Sương tra’ch mo’c.
-Ngân Sương nầỵ Tại sao cô lại co’ thể sa’ng Tần chiều Sở co’
mơ’i quên cũ vậy hở cổ
Ngân Sương ta’i mặt, chẳng no’i thành lời còn Hạo Trinh thì
giận dử qua’t.
Đda Long, tại sao mi lại co’ thể ngậm ma’u phun người, đặt
điều vu khô’ng người kha’c? Ta thề chẳng dung tha ngươi!
Nhưng công chu’a bươ’c tơ’i chă‘n ngang.
-Chuyện nầy co’ liên hệ đê’n tai tiê’ng của Vương phủ chư’
không phải nhỏ.
Quay sang Vương Giạ Công chu’a no’ị
-Thưa cha! Nãy giờ cha co’ nghe gì không? Cha đã bị người ta
qua mặt rồi, cha biê’t không?
Vương Gia vừa bâ’t ngờ vừa giận dữ qua’t.
-Mang Ngân Sương lên trên ngay cho tạ Còn nữa ... Tâ’t cả mâ’y
người cũng lên trên đâ’y hê’t!
Thê’ là mâ’y giờ liền sau â’ỵ Trong một gian phòng ki’n của
“Hoài Viển Lâu”. Ngân Sương bị Vương Gia và công chu’a liên
tục châ’t vâ’n.
Trên lầu, dươ’i lầu, dầy đầy thị vệ của công chu’a còn những
người kh’ac không phận sự, không được vàọ
Thôi ma’ ma’ đư’ng chă‘n nơi cửa lầu, mă‘t soi bo’i cư’ nhìn
Ngân Sương. Bà Tuyê’t Như và Tần ma’ ma’ cũng được dự nhưng
chỉ đư’ng ở một bên cửạ
Bà Tuyê’t Như lòng bồn chồn như lửa đô’t. Bà tuy biê’t rõ
xuâ’t thân của Ngân Sương. Nhưng vơ’i những lời “vu khô’ng”
của Đa Long. Khiê’n bà cũng không khỏi hoài nghi mặc dù râ’t
tin yêu tiê’t hạnh cô ga’i họ Bạch.
-Bẩm Vương Gia, bẩm công chu’a! Ca’i cô ga’i Bạch Ngân Sương
nầy nguyên là một cô ga’i ha’t rong ở Long Nguên Lầụ
Tay Đa Long đã tự tung tự ta’c no’ị
-Trinh Bô’i Lạc vì muô’n chiê’m đoạt cô ta, nên đã co’ lần đã
thương tôị Điều nầy, nê’u Vương Gia không tin cư’ hỏi ca’c
tiểu nhị và tài pha’n ở tiểu lầu trên thì rõ, tôi vì võ nghệ
ke’m hơn nên đa’nh thua, nhưng thật ra thì trươ’c đo’ Ngân
Sương đã là của tôi rồi ...
Hạo Trinh gầm lên chụp lâ’y tay Đa Long bo’p mạnh:
Đda Long! mi là thằng la’o khoe’t hiểm độc, đê tiện, bôi nhọ
người kha’c!
Đa Long đau qua’ he’t lên, công chu’a phải lên tiê’ng.
-Quân bây đâu! Hãy vào đây khô’ng chê’ phò mã.
Mâ’y tay thị vệ nghe tiê’ng, vội vã bươ’c vào giữ lâ’y Hạo
Trinh. Hạo Trinh giận qua’, he’t tọ
-Ta biê’t mà, mi chẳng đụng được đê’n Ngân Sương, nên mơ’i tìm
ca’ch ba’o thù. Nhưng bôi nhọ người kha’c là hèn. Ta biê’t bây
giờ mi đã co’ cơ hộị Nhưng muô’n làm gì thì nhă‘m ngay ta đây
nè, đừng co’ bôi nhọ Ngân Sương ... sô’ng cần phải co’ lương
tâm chư’? Mi đã giê’t cha người ta chê’t còn chưa đủ. Bây giờ
muô’n pha’ hoại cả danh dự của người tạ Mi không sợ trời xanh
co’ mă‘t rồi oan gia tương ba’o à?
Vương Gia chỉ thâ’y mình bị qua mặt nên lòng bô’c lửa chư’
không nghĩ đê’n chuyện gì kha’c, người liê’c nhanh về phi’a
Hạo Trinh, rồi bươ’c tơ’i Ngân Sương.
-Tâ’t cả im hê’t cho tạ Còn Ngân Sương! Hãy ngươ’c mặt lên. Ta
co’ vài câu muô’n hỏi ngươị
Ngân Sương ta’i mặt không còn giọt ma’u, nhìn lên.
-Co’ phải là mi từng ha’t rong ở Long Nguyên Lầu không?
Đạ
-Mi co’ họ hàng vơ’i Tiểu Khâ’u Tử
Đạ không.
-Thê’ mi và Hạo Trinh gặp nhau ở đâủ
Đa ... Dạ ở Long Nguyên Lầụ
-Như vậy mi co’ xuâ’t thân thê’ nào, no’i rõ cho ta biê’t!
Đạ từ nhỏ con theo cha và mẹ, sô’ng bằng nghề ha’t rong.
-Thê’ làm thê’ nào mi vào đươc. Vương phủ làm a đầủ
Ngân Sương chưa kịp no’i bà Tuyê’t Như đã bươ’c rạ
-Chi’nh thiê’p nhận no’ vàọ
Vương Gia quay sang nhìn bà Tuyê’t Nhự A’nh mă‘t giận dữ vì bị
qua mặt.
Bà Tuyê’t Như khổ sở no’ị
-Lu’c đo’ hoàn cảnh bư’c ba’ch, thiê’p không thể làm gì kha’c
hơn. Hạo Trinh đê’n van xin. Thiê’p thâ’y hai đư’a đang yêu
nhau thật tình, cầm lòng không đậu, nên mơ’i nhận no’ vào phủ.
Nhưng chuyện này bên trong còn nhiều uẩn khu’c, thiê’p nghĩ là
phải từ từ giải thi’ch cho Vương Gia, còn bây giờ Ngân Sương
no’ đang co’ mang, đừng nên gay câ’n qua’ không tô’t.
Công chu’a lơ’n tiê’ng no’i:
-Tại sao vậỷ Thê’ nào là gay câ’n? Thư’ ga’i ha’t rong ở ca’c
trà đình tửu diê”m mà lại trà trộn được vào Vương phủ. Vậy thì
làm sao tin được? Ngay cả ca’i bào thai kia chưa biê’t ở đâu
mà co’ nữa là.
Hạo Trinh giận dữ.
-Công chu’a đừng no’i bậy!
Công chu’a trừng mă‘t:
-Rõ ràng qua’ còn gì phải hỏi! Tôi muô’n no’i là ... Ca’i bào
thai kia râ’t đa’ng nghi ngờ ... Chưa chă‘c là của chàng.
Hạo Trinh giận bô’c lửa:
-Sao lại không phải là của tôỉ Lu’c cô â’y sô’ng vơ’i tôi
người hoàn toàn trinh bạch.
Công chu’a chỉ tay về phi’a Đa Long:
-Hừ! Thê’ anh không nghe Đa Long no’i gì ban nãy ử
-Hă‘n là loại đê tiện, vô liêm sĩ. Con người như vậy cũng co’
người tin ử
Và không dằn được cơn giận. Hạo Trinh đã dùng hê’t sư’c mình
đẩy văng mâ’y thị vệ, sẵn chân chàng đa’ thêm mâ’y đư’a lăn
nhào, rồi giựt lâ’y thanh trường kiê’m của một thị vệ kha’c
nhă‘m ngay đầu Đa Long bổ xuô’ng. Đa Long sợ qua’ he’t to, rồi
nhảy tra’nh qua một bên.
Ngay lu’c đo’ Vương Gia đã bươ’c tơ’i, lơ’n tiê’ng.
-Nầy! Mi co’ đư’ng im không?
Mũi kiê’m Hạo Trinh vừa định bổ xuô’ng, thâ’y Vương Gia, vội
thu về. Những người co’ mặt ở đâ’y đều đư’ng tim.
Vương Gia chỉ tay về phi’a Ngân Sương hỏi Hạo Trinh:
-Saỏ Mi định làm loạn nữa à? Vì một đư’a con ga’i co’ ly’ lịch
không rõ ràng như thê’y này, mà mi da’m liên kê’t vơ’i mẹ mi,
vơ’i thuộc hạ thân ti’n của mi để qua mặt ta, lừa dô’i ta, mi
còn chẳng nể vì thân thuộc, bâ’t châ’p cả lễ phe’p, luật vua,
lạnh nhạt vơ’i cả công chu’a ... Mi thật là ... Mi thật khiê’n
ta qua’ đau lòng ...
Nãy giờ quỳ yên một chỗ. Chợt nhiên Ngân Sương cảm thâ’y đầu
như’c như bu’a bổ. Nàng ôm lâ’y đầu và không còn nghe thâ’y gì
hê’t. Ngân Sương no’i lơ’n.
-Thôi đủ rồi! Đủ rồi! Tôi đi! Tôi sẽ đi ngay để mọi người yên!
No’i xong, Ngân Sương đư’ng dậy loạng choạng chạy về phi’a cầu
thang. Công chu’a he’t lơ’n.
-Hãy bă‘t lâ’y no’ lại!
Lu’c đo’ Ngân Sương đã chạy đê’n đầu cầu thang. Thôi ma’ ma’
nghe công chu’a ra lệnh, vội chụp lâ’y Ngân Sương. Nhưng Ngân
Sương chạy nhanh qua’, nên mâ’t đà. Ca’i chụp hụt của Thôi ma’
ma’ làm Ngân Sương ngã lăn từ cầu thang xuô’ng đâ’t. Bà Tuyê’t
Như chạy theo rạ Trông thâ’y cảnh đo’ ta’i mặt nhưng không còn
kịp. Hạo Trinh đuổi theo he’t:
-Ngân Sương! Đừng! Đừng Ngân Sương!
-Trời ơi!
Bà Tuyê’t Như vội vã chạy xuô’ng lầụ Ngân Sương đã nằm im
dươ’i chân cầu thang. Bà Tuyê’t Như đỡ cô ga’i dậy, chỉ thâ’y
phần a’o nơi bả vai bị ra’ch toạt một mảng. Và trên phần thịt
da tră‘ng kia, một vê’t sẹo, một ca’nh hoa mai màu đỏ đập
thẳng vào mă‘t bà.
-Trời ơi!
Bà Tuyê’t Như lại he’t thêm một lần nữa, rồi cũng ngâ’t lịm
bên Ngân Sương. |
|