Sau ca’i đêm hôm â’ỵ Ngân Sương bị
sẩy thaị
Bị trợt te’ nhưng râ’t may là xương cô’t Ngân Sương được bảo
toàn. Co’ điều tinh thần của Sương lại hoàn toàn băng hoạị
Bên ngoài song, gio’ thu ào ào thổi, đôi lu’c làm cho những
son cửa như trở mình. Trong phòng, đèn không đủ sa’ng. Ngân
Sương năm` trên giường, màn giăng trươ’ng rũ. Nàng cư’ nhă‘m
riê’t đôi mă‘t. Bâ’t động, không phản ư’ng. Vơ’i Ngân Sương,
mọi thư’ chẳng còn gì để mà thiê’t thạ Cuộc đời này, thê’
giơ’i này đã muô’n thì Ngân Sương cũng sẵn sàng chô’i bỏ.
Hạo Trinh ngồi ở cạnh giường, nă‘m lâ’y bàn tay nhỏ nhă‘n của
người yêu, môi mi’m chặt, chuyện đã xảy ra như vậy, Hạo Trinh
không biê’t no’i gì hơn. Bởi vì những lời an ủi bình thường
bây giờ hoàn toàn vô nghĩạ Khung cảnh hoàn toàn yên lă.ng.
Hương Kỳ đã bươ’c vào mâ’y lược rồi bươ’c rạ
-Thưa Bô’i Lạc giạ Theo lời y sĩ dặn, thì Tiểu thơ cần phải
được tuyệt đô’i nghỉ ngơi, xin Bô’i Lạc Gia hãy về để Tiểu thơ
an giâ’c.
Hương Kỳ bư’c rư’c nhìn Hạo Trinh no’ị
-Ở đây đã co’ nô tài phục vụ Bô’i Lạc gia cũng cần nghỉ ngơi,
suô’t đêm rồi Bô’i Lạc gia nào co’ chợp mă‘t lu’c nào đâủ Đôi
mă‘t của người đỏ cả. Tiểu thơ cần được bảo trọng, nhưng Bô’i
Lạc gia cũng cần phải giữ gìn sư’c khỏe của mình chư’?
Hạo Trinh lă‘c đầu, nhưng vẫn ngồi yên. Chàng ngẫn người ra
nhìn Ngân Sương. Như sợ Ngân Sương să‘p biê’n mâ’t.
Đêm thì dài và lạnh, khung cảnh buồn khôn cùng.
----------------
Cùng lu’c đo’, ở một nơi kha’c trong Vương phủ. Công chu’a
cũng trằn trọc trong phòng riêng, không làm sao nhă‘m mă‘t
được. Chuyện Ngân Sương coi như xê’p lại, sau khi Ngân Sương
te’ lầu xảy thaị Ca’i gã Đa Long thì thừa lu’c cả nhà na’o
loạn lên đo’, đã lặng lẻ ru’t luị Kê’ tiê’p, Vương phủ lại bận
rộn cư’u chữa cho Ngân Sương, gọi thầy thuô’c đê’n, chuẩn bị
xe mã, bô’c thuô’c, nâ’u thuô’c ... Cảnh thật hổn loạn chưa
bao giờ thâ’ỵ Chẳng ai thèm để y’ đê’n công chu’ạ
Trong ca’i khung cảnh đo’. Công chu’a đã ru’t lui về phòng.
Đa’m cung nữ thì xôn xao bàn ta’n. Ngân Sương bị sẩy thai, coi
như công chu’a đã xo’a được ca’i nhọt. Ca’i nổi lo trong lòng
công chu’a đã biê’n mâ’t. Nhưng mà ... công chu’a nhìn chầm
chầm Thôi ma’ ma’ ... chẳng hiểu sao người chẳng thâ’y vui một
chu’t nàọ Tra’i lại, tim cư’ đập mạnh. Mà lại đập một ca’ch
hổn loạn. Công chu’a hoàn toàn không yên tâm. Tra’i lại như
ray rư’c. Công chu’a bô’i rô’i hỏi Thôi ma’ ma’.
-Ta ... Chu’ng ta làm như vậy co’ hơi qua’ đa’ng không? Sau
chuyện này, rồi phò mã thê’ nào cũng sẽ căm thù ta và càng
không đoa’i hoài đê’n tạ
Thôi ma’ ma’ lo âu, nhưng cô’ tỏ ra cư’ng cỏị
-Tôi thâ’y thì ca’i ả Ngân Sương đo’ cũng đa’ng tội chê’t. Tôi
đã hành động như vậy chẳng qua vì muô’n giữ gìn ca’i huyê’t
thô’ng Vương thâ’t cho phò mã thôị Nhưng mà bây giờ , thì vâ’n
đề xem như đã giải quyê’t. Tâ’t cả co’ thể từ từ xây dựng lại
... Ông trời co’ mă‘t, chă‘c không phụ lòng công chu’a, không
để công chu’a phải khổ tâm thê’ nầy lâu đâu, rồi sẽ được bù
đă‘p.
Công chu’a co’ vẻ suy nghĩ nhưng lại rùng mình. Thôi ma’ ma’
lo lă‘ng.
-Công chu’a làm sao thê’?
Đdột nhiên ta cảm thâ’y như co’ một cơn gio’ kha’ lạnh thổi
qua, mi không cảm thâ’y saỏ
Rồi công chu’a thu người lại, và nhìn ra khung cửa sổ. Bên
ngoài gio’ lộng làm cành hoa quê’ lay lay về phi’a cửa như
những bàn tay muô’n trườn vàọ Công chu’a run rẩy no’ị
-Nê’u mà ... Nê’u mà thật sư ... Ca’i con Ngân Sương là chồn
tin thì ta nghĩ ... No’ sẽ không để ta yên đâụ
Thôi ma’ ma’ không đồng tình.
-Công chu’a khe’o lọ Nê’u Ngân Sương thật là Hồ Ly tinh thì
làm gì tôi xô ngã cô â’y được để cô ta trụy thai chư’?
Công chu’a đặt tay lên lồng ngực.
-À ... À ... Đu’ng rồi, đu’ng rồi! Ta đu’ng là đã lo quẩn!
Nhưng ngay lu’c đo’ cành cây quê’ bên ngoài lại đong đưa một
cành nhỏ qua cửa sổ. Chiê’c nha’nh dài như ca’i đuôi chồn. Rồi
một con vật gì nhảy quạ Công chu’a sợ hãi nhảy vào lòng Thôi
ma’ ma’.
-Kìa! Con chồn!
Thôi ma’ ma’ nhìn kỹ, rồi no’i:
-Không phải! Không phải ma! Chỉ là một con mèo thôi, công
chu’a đừng sợ! Cũng đừng lọ Hiện tại mặc dù phò mã đang giận
công chu’ạ Nhưng rồi vơ’i thời gian, phò mã sẽ suy nghĩ lại,
sẽ hiểu được nổi khổ tâm của công chu’ạ Đo’ là chưa no’ị Hiện
nay Vương gia đã rõ hê’t sự việc, ông â’y rồi sẽ să‘p xê’p lại
chuyện gia đình và lu’c đo’ chă‘c chă‘n là sẽ đư’ng về phi’a
công chu’a thôị
Công chu’a nghĩ ngợi:
-Nhưng mà ... Còn bà Phươ’c Tâ’n? Ban nãy ta nhìn thâ’y Phươ’c
Tâ’n đã chạy vội xuô’ng lầu, bê’ Ngân Sương lên, mà a’nh mă‘t
của bà ta lại ... Lại râ’t là giận dữ khi nhìn ta, mi co’
thâ’y điều đo’ không? Hình như ca’i ngã te’ của Ngân Sương làm
cho quả tim bà â’y tan na’t!
-----------------------
Bà Tuyê’t Như sau khi pha’t hiện ra ca’i vê’t sẹo hình hoa mai
trên bả vai của Ngân Sương, tra’i tim bà rõ là tan na’t. Người
bà căng thẳng, đau đơ’n cùng cực. Nhiều thư’ tình cảm pha trộn
lại, làm bà như pha’t điên.
Ca’i sẩy thai của Ngân Sương, rồi vê’t sẹo hoa maị Trời ơi!
Sao chuyện lại dồn dập thê’ nầỷ Bà chạy về phòng, lục tung mọi
thư’ tìm cho được chiê’c trâm cài hình hoa mai cũ.
Tần ma’ ma’ là người y’ tư’. Bà cho khe’p hê’t mọi cửa nẻo lạị
Rồi mơ’i bươ’c tơ’i nă‘m lâ’y bàn tay đang run rẩy của bà
Tuyê’t Nhự
-Phu Nhân hãy bình tỉnh! Bình tỉnh một chu’t! Vương Gia giờ
nầy chưa ngủ đâu, bà đừng để ông kinh động, nguy hiểm. Chiê’c
trâm kia ngày trươ’c tôi đã câ’t giữ, để tôi mang ra cho bà
xem.
Tần ma’ ma’ đã mở chiê’c hòm gỗ lơ’n ra, bên trong còn một
chiê’c hòm nhỏ kha’c màu đỏ được khă‘n hoa văn tỉ mỉ, bà mở ra
ngoài những mo’n nữ trang. Trong đo’ co’ chiê’c hộp nhỏ đựng
cây trâm hình hoa maị
Bà Tuyê’t Như cầm lên, đặt lên lòng ngực mình.
-Trời ơi, no’ đây rồi! Cây trâm hoa maị Ca’i vê’t sẹo kia,
hình giô’ng như thê’ nầỵ Tần ma’ ma’, bà cũng trông thâ’y
chư’? Đu’ng không? Phải không?
Tần ma’ ma’ căng thẳng không ke’m:
-Vâng! Vâng! Nhưng mà biê’t đâu đo’ chỉ là một sự trùng hợp?
Ca’i vê’t sẹo trên vai Ngân Sương co’ khi là vê’t sẹo còn lại
của bệnh đậu mùa không chừng, chỉ tại no’ co’ giô’ng như một
đo’a hoa mai ...
Bà Tuyê’t Như cầm chiê’c trâm trên tay, đư’ng dậy:
-Vậy thì ... Bọn ta nên đê’n tìm Ngân Sương ngay ... Chu’ng ta
cần phải đô’i chư’ng.
Tần ma’ ma’ vội can ngăn:
-Không được! Không được! Ca’i con be’ đo’ đa’ng thương qua’,
no’ đã bị đày đọa, khổ sở, đau đơ’n suô’t đêm quạ Rồi bị sẫy
thai nữạ No’ đang tuyệt vọng cùng cực, bây giờ nê’u phu nhân
mà đem cả chiê’c trâm cài kia ra đô’i chiê’u ... Nê’u đu’ng,
thì phu nhân sẽ ăn làm sao no’i làm sao vơ’i Ngân Sương? Không
lẽ phu nhân bảo là xem thử no’ co’ phải là đư’a con mà ngày
xưa phu nhân đã bỏ đi ử Đừng co’ quên là ... Đư’ng bên cạnh
Ngân Sương lu’c nào cũng co’ Hạo Trinh. Không được! Không
được!
Tần ma’ ma’ càng no’i càng thâ’y sợ hãị
-Ca’i bi’ mật đo’ đê’n lu’c chê’t đi cũng phải mang theo về
suô’i vàng, không thể để tiê’t lộ rạ Phu Nhân mà để lộ ra thì
không phải chỉ co’ tôi, phu nhân, Ngân Sương, Hạo Trinh mà cả
Vương Gia cũng bị vạ lây ... Đo’ là no’i Hạo Trinh bây giờ đã
là người co’ tươ’c danh, đã cươ’i công chu’a ... Từ lu’c nhà
Đại Thanh khai quô’c đê’n naỵ Không co’ chuyện Mãn Ha’n thông
hôn, huyê’t thô’ng của vua chu’a không cho pha tạp. Vì vậy
nê’u phu nhân không ki’n miệng, là chỉ co’ tội chê’t?
Bà Tuyê’t Như buồn bả:
-Làm sao tôi co’ thể bình thản trong lu’c nầy được? Làm saỏ
Tần ma’ ma’ hãy suy nghĩ cho kỹ đị Đã mười mâ’y năm quạ Tôi
cư’ mãi bị bư’c rư’c ... Cư’ nghĩ đê’n đư’a con bâ’t hạnh của
mình mà đau buồn. Tôi cư’ tưởng là no’ đã chê’t. Vậy mà, đột
nhiên, rồi no’ lại xuâ’t hiện trươ’c mặt tôị Trời ơi! Tôi
không ngờ no’ lại chi’nh là Ngân Sương. Hèn gì ... Ngay ca’i
nhìn đầu tiên, tôi đã thâ’y no’ qua’ quen thuộc ngay cả Vương
Gia, cũng cho là giô’ng tôi lu’c còn trẻ. Đu’ng rồi! Đu’ng
rồi! No’ chi’nh là con ga’i của tôi ... Mà nê’u thật vậy thì
tội qua’ ... No’ đã khổ qua’ ... Tôi đã nhẩn tâm trơ mă‘t
ngo’, để no’ bị người ta bạc đãi, bị đày đọa, bị cực hình ...
Trời ơi! Co’ phải là trời đã dùng ca’i phương thư’c đo’ để mà
trừng phạt tôi không? Trời đã mang trả đư’a con bỏ rơi của
tôi, để rồi hai mẹ con sô’ng gần bên nhau mà chẳng hề biê’t
... Bây giờ biê’t rồi, mà lại không được nhận!
Rồi bà Tuyê’t Như kho’c như mưa, bà no’ị
-Không. Không thể như vậy được! Tôi phải đi nhìn lại con tôi!
Tần ma’ ma’ cũng vừa kho’c vừa no’i:
-Chẳng được đâu! Phu Nhân đừng làm vậy! Làm vậy là không sa’ng
suô’t! Biê’t đâu lại không đu’ng. Bởi vì Ngân Sương no’i rõ là
co’ cha lẫn mẹ cơ mà. No’ co’ cả họ tên nghề nghiệp ...
Bà Tuyê’t Như nă‘m chặt chiê’c trâm trong tay:
-Hừ! Tôi phải đi hỏi no’ cho ra lẽ.
Tần ma’ ma’ giữ lạị
-Trời ơi! Co’ gì mà phu nhân nôn no’ng thê’? Co’ muô’n tìm
hiểu thì cũng phải đợi đê’n khi trời sa’ng tỏ chư’? Phu nhân
cũng cần phải suy nghĩ cho kỹ rồi hãy đê’n đo’. Phu nhân nên
biê’t là chuyện vừa mơ’i xảy rạ Ở đằng đo’ mơ’i về đây, rồi
lụp chụp quay lạị Ca’i tha’i độ thâ’t thần của phu nhân dễ làm
mọi chuyện bại lộ, mà như vậy lợi chưa thâ’y, hại đã trươ’c
mă‘t. Liệu lu’c đo’ Phu nhân co’ giữ lại được Ngân Sương
không, hay là gieo họa thêm cho cô â’ỷ
Bà Tuyê’t Như nghe no’i co’ ly’ nên bị thuyê’t phục. Bà lặng
lẽ ngồi xuô’ng me’p giường. Mă‘t hươ’ng ra ngoài cửa sổ. Bên
ngoài trời tô’i đen. Sao trời lại lâu sa’ng thê’ nầỷ Sao vậỷ
Lu’c đo’ ở Trịnh Tự Sơn phòng. Trời tờ mờ sa’ng. Ngân Sương
trở mình. Hạo Trinh ngồi cạnh, thâ’y vậy mừng rỡ chồm tơ’ị
Ke’o lâ’y chiê’c chăn trên ngực Ngân Sương xuô’ng, nàng thở
yê’u ơ’t. Đôi mă‘t thâ’t thần đang nhă‘m ki’n bị a’nh sa’ng
làm những cọng long mi rung nhẹ Ngân Sương mở mă‘t ra, trươ’c
mặt là Hạo Trinh. Họ chỉ yên lặng nhìn nhau chẳng no’i lời
nào, cả a’nh mă‘t của họ đã no’i thay mọi điều họ nghĩ. Từ
chuyện ân tình , niềm đau, nỗi thô’ng khổ. Rồi không dằn được.
Họ ôm nhaụ Ngân Sương no’ị
-Em đã mâ’t con, mâ’t hê’t danh dư ... như vậy sô’ng không
bằng được chê’t!
Hạo Trinh â’p đầu Ngân Sương vào lòng ngực mình, nươ’c mă‘t
trào rạ Chàng bực mình sao chẳng ho’a được Ngân Sương vào
tra’i tim mình. Để hai thành một. Như vậy thì chẳng còn ca’i
thê’ lực nào co’ thể chia că‘t họ được nữạ
Hạo Trinh nghẹn ngào no’i:
-Nê’u trời đâ’t nầy co’ tan biê’n. Trăng và tâ’t cả mặt trời
không còn, để quả đâ’t nầy trở nên băng gia’ hay sa mạc. Thì
em cũng không bao giờ cô đơn. Vì lu’c nào bên em cũng còn co’
anh.
Ngân Sương dòng lệ tuôn tràọ
-Thật vậy ử Hạo Trinh!
Hai người ôm nhau kho’c nươ’c mă‘t sẽ rửa sạch hê’t những
bo’ng đen trong tâm hồn, rửa sạch cả đau khổ.
Trong lu’c hai người quên cả bẳng thời gian, thì bà Phươ’c
Tâ’n và Tần ma’ ma’ xuâ’t hiện. Đê’n nơi, trông thâ’y ca’i
cảnh trên, Bà Tuyê’t Như cũng không dàn được xu’c đô.ng. Bà
chạy tơ’i mở rộng đôi tay, ôm chầm cả hai ngườị Bà kho’c, đau
khổ và tủi thân. Bà no’ị
-Trời ơi! Tại sao tụi con lại lă‘m tră‘c trở như vậỷ Trời đã
cho hai con yêu nhau, rồi lại đày đọa ... Nhưng trời cũng co’
mă‘t, để cho ba mẹ con ta, tan rồi hợp. Những khổ đau và phiền
hà tụi con co’ đều do ta gây ra cả. Lỗi ở ta, ta đã không bảo
vệ được ca’c con. Ta để cho ca’c con cư’ bị chia ca’ch. Đà
không cho được ca’c con một ma’i â’m gia đình. Ta còn làm ca’c
con khổ. Đu’ng rồi, vì ta đã nghịch lại y’ trời, nên mơ’i co’
cảnh đoạn trường nầỵ Ta thật là hô’i hận ... Ta van xin trời
caọ Tâ’t cả những hậu quả lỗi lầm cũ hãy để ta ga’nh chịu
hê’t, ta xin nhận mọi trừng phạt! Còn ca’c con ta phải được
hạnh phu’c! Chu’ng phải được hạnh phu’c!
Bà Phươ’c Tâ’n no’i liền một hơị Hạo Trinh và Ngân Sương chẳng
hiểu gì cả. Nhưng trong ca’i phu’t giây cảm động nầy, đột
nhiên lại hưởng được ca’i tình mẫu tử trên xuô’ng. Cả hai cùng
cảm động ... Nhâ’t là Ngân Sương, ca’i đau khổ bâ’y lâu nay
một ga’nh bây giờ co’ người san sẽ, cảm thông. Lại được thương
yêu, còn gì bằng. Ngân Sương chợt thâ’y mọi cay đă‘ng như hoàn
toàn biê’n mâ’t.
Hạnh Phu’c quay lại vơ’i nàng. |
|