Hôm sau, trời vừa tờ mờ sa’ng. Cả
nhà không hẹn đều đổ xô đê’n khu sân rộng trươ’c nhà, để đưa
tiễn Ngân Sương. Vương Gia, bà Tuyê’t Như, Phiên Phiên rồi Hạo
Tường cũng co’ mặt. Tần ma’ ma’ dẫn đầu đa’m a đầu, cung nữ. A
Khă‘c Đan vơ’i đa’m võ sĩ, vệ binh. Tiểu Khâ’u Tử vơ’i đa’m
tha’i gia’m.
Mọi người đư’ng đặc cả bô’n go’c sân. Ngân Sương từ ngày vào
quan phủ tuy đã tạo ra biê’t bao biê’n cô’ và đồn đạị Nhưng
trong ca’ch cư xử, tha’i độ hoà đồng của Ngân Sương đã gây
được nhiều tình cảm vơ’i mọi ngườị Bên cạnh đo’ chuyện Ngân
Sương được phong chư’c “tiên cô” mà không co’ một hành vi thô
bạo nào, càng khiê’n người người ki’nh nể, tôn trọng. Bây giờ,
Ngân Sương bị vua đưa vào chùa, coi như sẽ kho’ còn gặp nhaụ
Một cuộc chia tay lần cuô’i ... Nhiều người lại tin là ...
Bạch Vân Am rồi sẽ không giữ được Ngân Sương. Vì Ngân Sương là
“Tiên Cô” cơ mà?
Ngân Sương mặc bộ a’o tră‘ng điểm hoa màu lam. Đầu chi’ khăn
cùng màu, vơ’i chiê’c go’i hành ly’ nhỏ trên vaị Ca’ch ăn mặc
giản dị nầy chẳng làm giảm đi ne’t đẹp sẳn co’. Nàng dừng lại
giữa sân nhìn quanh như để từ giã. Ca’i Vương phủ nầy không
phải là chỗ dừng chân cuô’i cùng. Âu đo’ là định mê.nh. Một
định mệnh tàn khô’c ... Mà co’ phâ’n đâ’u thê’ nào cũng không
thoa’t được.
Hạo Trinh đư’ng cạnh Ngân Sương, chua xo’t nhìn người yêụ Còn
bà Tuyê’t Như, nỗi đau còn sâu să‘c hơn nữạ Con ga’i mình
đư’ng trươ’c mặt, mà lại như ca’ch xa ngàn trùng.
Sân Vương phủ đông nghẹt người mà lại im vă‘ng. Chỉ co’ tiê’ng
gio’ vơ’i tiê’ng nâ’c buồn đâu đâỵ
Ngân Sương do dự một lu’c rồi, tiê’n về phi’a Vương gia, nàng
quỳ xuô’ng. Cô’ dằn hê’t mọi cảm xu’c, no’i:
-Thưa cha, từ lu’c con vào Vương phủ đê’n giờ, con đã gây
biê’t bao so’ng gio’, khiê’n cho cha giận, cha buồn. Con là
một con dâu hư đô’n. Bây giờ con rời khỏi đâỵ Và sẽ mang hê’t
những ră‘c rô’i ưu phiền ra khỏi nơi nàỵ Con mong là từ đây
Vương phủ rồi sẽ an ổn vui vẻ trở lạị Xin cha hãy tha thư’, hỉ
xả những lỗi lầm cũ mà con đã gây ra ...
Lời của Ngân Sương, rồi a’nh mă‘t của Ngân Sương, làm cho
Vương gia bô’i rô’ị Người không còn giữ tha’i độ cư’ng ră‘n
được.
-Con ... Con cũng đừng co’ tra’ch, đừng buồn ta nhe’. Lệnh của
vua đã ban ra không ai co’ thể cãi lạị Ta đành bâ’t lực. Thôi
thì bây giờ ta đã chuẩn bị xe mã sẵn sàng, co’ cả bô’n thị vệ
đưa tiễn ... Con hãy gă‘ng mà bảo trọng lâ’y thân ...
-Vâng, con cũng xin Vương gia bảo trọng!
Ngân Sương dập đầu lậy người lần cuô’ị Rồi quay qua bà Tuyê’t
Nhự Bô’n mă‘t vừa nhìn nhau, là lệ của bà Tuyê’t Như đã tuôn
trào như suô’ị Ngân Sương no’i:
-Ơn mẹ dành cho con chẳng biê’t bao giờ mơ’i trả được. Thôi
thì xin hẹn ở kiê’p sau ...
Ngân Sương no’i mà lòng cũng tan na’t.
-Không được! Ta không thể chờ được! Không thể chờ được! Không
co’ kiê’p sau nào cả ...
Bà Tuyê’t Như kho’c ngâ’t lên, và đột nhiên bao nhiêu nỗi lo
âu, ti’nh toa’n, sợ hãi đều biê’n mâ’t. Trươ’c mă‘t bà đây giờ
chỉ còn Ngân Sương, đư’a con ga’i tưởng mâ’t đi rồi gặp lại,
nhưng bây giờ lại không ở vơ’i bà. Bà no’i:
-Biê’t còn co’ ca’i kiê’p sau không? Chu’ng ta hiện co’ “kiê’p
này”. Vậy mà còn không giữ được, còn bị chia ca’ch ... Thì làm
sao co’ thể tin được, đợi được nữả Hai mươi mô’t năm qua ...
Ta đã bị bã vinh hoa, phu’ quy’ che mă‘t ... Một đời người co’
mâ’y lần hai mươi mô’t năm. Không! Không! Ta không chờ nữạ
Rồi bà ôm lâ’y Ngân Sương, giọng ki’ch động tột độ
-Nê’u con không thể là dâu nhà này, thì con hãy nhận làm con
ga’i của ta, ta không muô’n con sô’ng xa tạ Ta cũng không
muô’n con trẻ thê’ này mà phải nương cửa Phật ... Con là con
ga’i của ta cơ mà ...
Vương gia bươ’c tơ’i, giữ bà Tuyê’t Như lạị
-Sau bà lại bi thương qua’ đỗi như vậy! Bà điên rồi, no’i năng
lộn xộn thể Hãy để cho no’ đi, xuô’ng to’c đi tu, bà còn co’
thể trông thâ’y được no’, còn hơn là ...
Bà Tuyê’t Như quay qua nă‘m lâ’y che’o a’o của Vương Gia, vừa
lă‘c đầu vừa van nài:
-Không! Ông phải cư’u lâ’y no’, phải cư’u lâ’y no’, đừng để
no’ phải xuô’ng to’c ... No’ là con của ông mà ... No’ là con
ruột của ông mà. No’ không phải là ma qua’i, con chồn tră‘ng
gì cả, no’ không hề gây na’o loạn ... No’ chi’nh là đư’a con
ga’i thư’ tư của ông đâ’y, ông biê’t không?
Ngân Sương đư’ng bật dậy, bươ’c lùi ra sau:
-Mẹ! Mẹ hãy, hãy ngưng lại ... Đừng co’ no’i gì cả! Con muô’n
giữ nguyên trạng nầỵ
Vương gia châu mày:
-Tuyê’t Như! Em làm sao thê’? Em cũng bị mê hoặc, bị hơ’p hồn
rồi ử Tại sao lại no’i năng lảm nhảm vậỷ
Hạo Tường chen vào:
Đdu’ng rồi! Con cũng nghĩ là mẹ bị hô’p hồn. Vậy thì, thưa
cha, sao không đưa ngay ca’i cô ga’i ma quỷ này vào Bạch Vân
Am ngay đị Cho vào đâ’y là mọi chuyện sẽ giải quyê’t và cô ta
sẽ chẳng còn hại ai được nữa!
Bà Tuyê’t Như he’t lên như điên loạn:
Đdừng! Đừng! No’ không phải là bạch hồ, no’ là con của ta, con
ruột của ta đo’.
Ngân Sương lă‘c đầu, nhìn sang Hạo Trinh, rồi nhă‘m mă‘t lạị
Còn Hạo Trinh thì chỉ biê’t đư’ng bâ’t động như trời trồng.
Ngân Sương đột ngột lên tiê’ng:
-Mẹ ơi mẹ! Mẹ đừng co’ no’i lảm nhảm như vậỷ Tại sao lại no’i
một chuyện không co’? Mẹ mê sảng ử
Và quay sang đa’m đông. Ngân Sương tiê’p:
-Vâng tôi là bạch hồ đây! Tôi chi’nh là con chồn lông tră‘ng!
Tôi đã làm cho Phươ’c Tâ’n no’i năng lảm nhảm, tôi đã mê hoặc
phò mã. Tôi nhận hê’t mọi lỗi lầm. Đo’ đủ rồi! Đủ rồi! Quy’ vị
tin đi! Và hãy trừng phạt tôi đi!
Bà Tuyê’t Như nhào tơ’i, nă‘m lâ’y đôi vai Ngân Sương gào:
-Ngân Sương! Tại sao con lại no’i như vậỷ Tại sao con lại nhận
ca’i không co’? Con thà nhận mình là con chồn tră‘ng, chư’
không chịu nhận mẹ ruột của mình, con hận mẹ đê’n độ như vậy
saỏ Con không thể tha thư’ cho mẹ được saỏ
Bà kho’c lơ’n, xiê’t chặc Ngân Sương vào lòng.
-Chuyện tra’o phụng đổi rồng ngày nọ là chuyện ... Bâ’t đă‘c
dĩ. Con phải hiểu cho ta, tha thư’ cho ta chư’? Hai mươi mô’t
năm rồi ta luôn sô’ng trong sự hô’i hận dày vò ... Con co’
biê’t không?
Vương gia lơ’n tiê’ng qua’t, ke’o bà Tuyê’t Như ra khỏi Ngân
Sương:
-Thôi đủ rồi! Bà vì không muô’n xa Ngân Sương nên đã tạo
chuyện, đặt điềụ Bà điên rồi! Bị quỷ a’m thật rồi! Tôi phải
châ’m dư’t chuyện này ngay mơ’i được!
Bà Tuyê’t Như bây giờ bâ’t châ’p tâ’t cả:
-Tôi không điên! Không hề điên! Ông không biê’t ử Tôi đã lừa
dô’i ông suô’t hai mươi mô’t năm. Bây giờ thì tôi không giâ’u
giê’m nữạ Tôi no’i sự thật đâỵ Ngân Sương thật sự là con ruột
của chu’ng tạ No’ sinh ra cùng ngày cùng tha’ng cùng năm vơ’i
Hạo Trinh ... No’i đu’ng ra Hạo Trinh lơ’n hơn no’ mâ’y ngày
... Và khi tôi lâm bồn. Hạo Trinh đã được đưa vào phủ ...
Vương gia vừa nghe giật mình. Như trên trời rơ’t xuô’ng. Ông
vừa sợ vừa giận, nhưng sợ nhiều hơn. Ông bươ’c tơ’i chụp lâ’y
tay Ngân Sương.
-Mi là ma qua’i, là quỷ! Mi hãy cu’t ngay cho ta!
“Soạt!”
Ngay lu’c đo’ thanh mã tâ’u giă‘t trên lưng Vương gia đã bị bà
Tuyê’t Như đoạt lâ’ỵ Đa’m đông đư’ng trong sân nhà sợ hãị “Ồ!”
lên một tiê’ng kinh ngạc.
Chỉ thâ’y bà Tuyê’t Như đặt lưỡi đao ngang cổ mình, no’i:
-Con ruột không nhìn ta, chồng lại không tin ta ... Vậy thì ta
còn biê’t sô’ng làm gì? Ta co’ biện hộ thê’ nào chẳng ai châ’p
nhận. Không lẽ phải đư’ng trơ mă‘t ngo’ cảnh cô’t nhục chia
lìa ... Thôi thì để ta chê’t hay hơn!
Nươ’c mă‘t tuôn như mưa, bà nhìn lên trời tuyệt vọng:
-Ca’i oan khiêng mình tạo mình lãnh ... Tội chê’t là phải,
không co’ gì ân hận!
Bà cương quyê’t đưa đao vào cổ. Ngân Sương nhanh cho’ng nhào
tơ’i chụp được thanh đaọ
-Mẹ! Đừng làm như vậy! Con nhận rồi! Con nhận rồi! Con là con
của mẹ đây!
Ngân Sương kho’c oà. Lu’c giật lại thanh mã tâ’u, tay của Ngân
Sương đã bị đư’t một đường dàị Ma’u đang tuôn rạ Ngân Sương
tiê’p tục no’i:
-Nhưng mà ... Tại saỏ Tại sao hai mươi mô’t năm sau, mẹ đã
nhận ra được con rồi, mà mẹ lại định bỏ con ra đi nữa chư’?
“Rổn!”
Thanh mã tâ’u được ne’m qua một bên lăn lô’c dươ’i nền gạch.
Ma’u từ vê’t thương ở cổ bà Tuyê’t Như đã hoà lẫn vơ’i ma’u ở
tay của Ngân Sương trên thanh đaọ
Bà Tuyê’t Như mở to mă‘t nhìn Ngân Sương:
-Con đã nhìn tả Con thật sự đã nhìn ta ử
Ngân Sương kho’c lơ’n và cũng không e dè nữa:
-Vâng! Con đã nhìn mẹ từ lâụ Nhưng con không no’i ra, con chỉ
để trong lòng mình vì con sơ ...
Bà Tuyê’t Như lại nươ’c mă‘t như mưa:
-Ngân Sương! Con của ta! Để con nhận mẹ một ca’ch đau khổ thê’
này, mẹ không đành lòng. Tim mẹ tan na’t hê’t rồi, con biê’t
không?
Hai mẹ con lại ôm chầm nhau kho’c. Vương gia, Hạo Trinh, Hạo
Tường, Phiên Phiên đều đư’ng lă.ng. Cả sân Vương phủ im phăng
phă‘t. Chẳng ai biê’t rồi việc sẽ diễn biê’n ra sao cả.
Râ’t lâu sau đo’. Phiên Phiên mơ”i no’i nhỏ vơ’i Hạo Tường:
-Ca’i con hồ ly nầy ... Hình như ... pha’p thuật cao cường
lă‘m!
Nhưng bà Tuyê’t Như đã nghe thâ’6, bà quay lại:
Đdủ rồi! Đừng co’ lặp lại ca’i chuyện hồ ly gì nữa! Ngân Sương
chi’nh là con ruột của ta chơ’ không phải ma quỷ gì đâụ
Quay sang Hạo Trinh bà tiê’p:
-Hạo Trinh! Xin lỗi con. Bây giờ ta no’i thật ... Con không
phải là con ruột ta!
Hạo Trinh lảo đảo như người say rượụ Trong khi Vương gia lại
lồng lộn lên như thu’ dữ. Ông he’t lơ’n:
-Bà no’i dô’i! Bà phải ru’t lại lời no’i vừa rồi! Tôi ra lệnh
đâ’y! Tôi hoàn toàn không tin những gì bà no’ị Bằng chư’ng cụ
thể đâu! No’i dô’i! Hoàn toàn bịa đặt.
-Chư’ng cơ’ à? Mâ’y người muô’n co’ chư’ng cơ’ ử
Bà Tuyê’t Như nhìn lên, rồi bâ’t chợt nă‘m lâ’y vai a’o của
Ngân Sương ke’o mạnh. Vê’t sẹo hình “ca’nh hoa mai” hiện rạ
Đdây nầy, mâ’y người nhìn thâ’y ca’nh hoa mai nầy không? No’
là dâ’u â’n của tôi tạo ra đo’. Tôi đã làm vậy để sau nầy còn
co’ cơ hội nhận ra được con ga’i của mình!
Sợ người kha’c không tin. Bà Tuyê’t Như lại lâ’y trong người
ra chiê’c trâm cài to’c. Bà đưa no’ lại gần ca’i vê’t sẹo của
Ngân Sương để mọi người so sa’nh.
Vương Gia mở to mă‘t, nhìn trừng trừng hai thư’. O6ng cũng
không phủ nhận được sự thật, ông biê’n thành tượng gỗ.
Không khi’ trong sân trở nên nặng nề hơn lu’c nào hê’t.
Đột nhiên co’ tiê’ng cười lơ’n gần đâ’ỵ
-Ha! Ha! Ha!
Mọi người quay lạị Tiê’ng cười của Hạo Tường! Tiê’ng cười rợn
to’c như của loài chim ăn đêm.
-Ha! Ha! Ha! Vậy mà hơn hai mươi mô’t năm quạ Ai cũng thâ’y
Hạo Trinh lu’c nào cũng sa’ng gia’ hơn tạ Hă‘n chiê’m ca’i vị
tri’ sô’ một, chỉ chừa lại cho tôi một khoảng đâ’t nhỏ. Tôi
luôn như nu’p bo’ng hă‘n. Bây giờ mơ’i biê’t ra, hă‘n chỉ là
thư’ đồ dỏm. Tôi mơ’i là thư’ thật. Một Bô’i Lạc gia duy nhâ’t
trong Vương phủ nầy! Ta đư’ng ở trên hă‘n mơ’i đu’ng!
Quay qua Hạo Trinh, hă‘n lơ’n tiê’ng một ca’ch không khoan
nhươ.ng.
-Lâu nay ta cư’ bị me khô’ng chê’, a’p bư’c ... Ta cư’ bị
ngươi đư’ng ở tư ca’ch đàn anh, dạy dỗ, chỉ bảo ... Ha ha!
Buồn cười thật! Đồ dỏm!
Rồi quay sang Phiên Phiên, hă‘n no’i:
-Mẹ dở qua’! Mẹ tuy chỉ là người Hồi, nhưng i’t ra cũng phải
động não một chu’t chư’? Tại sao để cho ca’i chuyện lường gạt
nầy qua mặt dễ dàng vậỷ Nê’u không co’ chuyện gian dô’i này,
thì mẹ đã lên chư’c Phươ’c Tâ’n từ lâu ... Mẹ biê’t không?
Biê’t không chư’? Mẹ rõ là yê’u đuô’i, khờ khạo ... Ca’i dô’t
của mẹ khiê’n cho con mãi cu’i đầu trươ’c người ta, ngo’c đầu
lên không nổi!
Không còn dặn được, Hạo Tường lại bươ’c tơ’i trươ’c mặt Vương
gia, no’i to:
-Con biê’t là ... Bâ’y lâu nay, Hạo Trinh mơ’i là niềm hãnh
diện, là hạnh phu’c, là vinh quang của chạ Vơ’i cha hă‘n xư’ng
đa’ng nô’i dõi tông đường ... Còn con? Cha coi thường con
qua’. Cha khinh bỉ hâ’t hủi chẳng coi con ra một ky’ lô gì,
ca’i thằng nghịch tử đa’ng ghe’t đo’, lại mơ’i thật sự là giọt
ma’u của mình. Còn ca’i thằng mà mình bâ’y lâu nay hãnh diện,
lại chỉ là của giả!
“Bô’p!”
Vương gia bâ’t ngờ vung tay lên cho ngay Hạo Tường một ca’i
ta’t như trời gia’ng. Hạo Tường không kịp đề phòng ngã lăn ra
saụ Phiên Phiên phải bươ’c tơ’i đỡ con trai dậy và đưa mă‘t
ngạc nhiên nhìn Vương giạ
Vương gia đa’nh Hạo Tường xong gio’ng như quả bo’ng xì hơị
Người lă‘c đầu ngao nga’n, rồi đưa mă‘t nhìn mẹ con Tuyê’t Như,
Ngân Sương, Hạo Trinh đê’n Hạo Tường. Bao nhiêu ca’i cảm xu’c
phư’c tạp đan nhau trong lòng ông, ông no’i:
-Ta thà co’ một thằng con trai giả, nhưng biê’t vươn lên. Còn
hơn là thằng con trai thật mà chẳng ra gì!
Lời của Vương gia làm Hạo Tường đang ở tận mây xanh rơ’t ngay
xuô’ng đâ’t. Hă‘n co’ vẻ giận dữ.
-Cha ... Cha ... Hừ ... Ca’i Thạc Thân Vương phủ nầy sao lạ
vậỷ Đu’ng rồi ... Ta đã thâ’y rõ cả rồị Ở đây chẳng co’ anh em,
bạn bè, cha con .... gì cả ... Mọi người chẳng co’ xem ta ra
gì? Chẳng ai quan tâm đê’n sự hiện diện của ta ... Vậy thì ta
sẽ đi ... Đi ngay ... Di khỏi ca’i chô’n này cho khỏi bực!
No’i xong, Hạo Tường lồng lộn lên như con thu’ dữ, hă‘n chạy
thẳng ra cổng.
Hạo Tường bỏ đi mà đa’m đông trong sân Vương phủ vẫn đư’ng
bâ’t đô.ng. Hình như họ không quan tâm đê’n chuyện đo’. Mọi
tình cảm đã dành hê’t cho mẹ con Ngân Sương.
Phiên Phiên ngạc nhiên khi thâ’y chẳng ai đuổi theo Hạo Tường,
bà lên tiê’ng:
-Tại sao chẳng ai giữ Hạo Tường lại thê’? Để mặc no’ à?
Phiên Phiên quay qua Vương giạ
-Thạc Thân Vương! Bây giờ Hạo Tường là con trai duy nhâ’t của
người phải không? Chỉ co’ no’ nô’i dổi tông đường ...
Vương gia khẳn định:
-Không! Ta còn co’ Hạo Trinh nữạ
Hạo Trinh bây giờ không còn tha thiê’t gì nữạ Chàng đư’ng tựa
người vào thân cây gần đâỵ Nhìn về phi’a Vương giạ Vương gia
cũng nhìn chàng.
A’nh mă‘t của Vương gia vẫn thiê’t tha, vẫn ngập đầy tình cảm.
Co’ lẽ vì sự gần gũi suô’t hai mươi mô’t năm, đã cột chặt ông
vơ’i chàng. Dù không cùng huyê’t thô’ng. Nhưng sự cảm thông,
yêu quy’ đã vượt lên hẳn tình cảm bình thường.
Phiên Phiên nhìn Vương gia, nhìn Hạo Trinh, rồi nhìn hai mẹ
con Tuyê’t Như và Ngân Sương. Bâ’t gia’c như ngộ ra mình chỉ
là một ca’ nhân đơn độc bị cô lập. Họ mơ’i thật sự ở trong một
gia đình.
Phiên Phiên lùi lại, lùi ra cổng, rồi đột ngột chạy ra ngoài
no’i:
-Hạo Tường! Hạo Tường! Hãy đợi ta! Đợi ta, ta sẽ cùng đi vơ’i
con!
-------------------
Chuyện Bạch Ngân Sương bị đưa đê’n “Bạch Vân Am” được tạm thời
dời lạị
Cả ngày hôm đo’. Vương phủ lại ở trong tình trạng rô’i mò.
Đa’m gia nhân xì xào ba’n ta’n trong khi chủ nhân của no’ ở
trong trạng tha’i nặng nề kho’ xử chỉ thở vă‘n than dàị
Vương gia và Tuyê’t Như ở trong phòng riêng, tự bạch và ti’nh
toa’n cặn kẽ về điều đã xảy ra trong qua’ khư’. Phiền tra’ch,
hô’i hận, rồi ăn năn. Những đau lòng kho’ tra’ch. Nhưng cũng
co’ những ca’i cho thâ’y ca’i cơ trời kỳ diệụ Tại sao Ngân
Sương đã bị bỏ trôi sông lại quay về? Co’ sự să‘p xê’p để gặp
lại Hạo Trinh rồi trở về Vương phủ ... Mọi thư’ như co’ mă‘t
xi’ch xoay vòng, và la’ cũng rụng về vơ’i cộị
Trong khi đo’ ở Đông Khoa Viện, Hạo Trinh và Ngân Sương lặng
lẽ đô’i diện nhaụ
Tâ’t cả thật đột ngột. Bỗng nhiên rồi, vị tri’ của hai người
lại đổi ngược vơ’i nhaụ Ngân Sương trở thành con ga’i của
Vương gia, còn Hạo Trinh? Lại không rõ ly’ lịch, tông ti’ch
mình là aị Sự đổi đột ngột làm cho hai người không biê’t phải
xử tri’ thê’ nàọ Nhâ’t là Hạo Trinh. Sự thật đã đa’nh gục
chàng một ca’ch bâ’t ngờ.
Hạo Trinh không biê’t no’i gì. Ngồi yên như một pho tượng gỗ.
Trời bên ngoài đã sụp tô’i, nhưng thời gian giờ chẳng co’ một
y’ nghĩa gì vơ’i Hạo Trinh.
-Tôi biê’t. Tu hu’ đã chiê’m tổ quạ hơn hai mươi mô’t năm quạ
Bây giờ thì đã đê’n phu’t quạ chiê’m lại tổ. Và tu hu’ phải đi
thôị
Ngân Sương lă‘c đầu:
-Anh không hiểụ Tâ’t cả chẳng co’ gì thay đổị Ở đây co’ sự
huyền diệu của đâ’t trờị Phải no’i là co’ sự să‘p xê’p của
trời đâ’t. Nê’u ngay từ lu’c mơ’i sinh đê’n nay, em vẫn là cô
ga’i thư’ tư của Vương giạ Còn anh co’ là một công tử tôn
thâ’t hay một kẻ vô danh nào đo’, thì chu’ng ta vẫn là hai
người xa la ... Còn bây giờ? Anh và em. Sau bao nhiêu gay go,
đã gặp nhau, yêu nhaụ Ca’i quy’ là ở đâỵ Em co’được tình yêu
của anh là đủ. Em không cần bâ’t cư’ một ca’i gì kha’c. Anh
đừng co’ hiểu sai mà em đau lòng.
Hào Trinh nhìn Ngân Sương, những giọt nươ’c mă‘t của Ngân
Sương làm lòng Hạo Trinh mềm hẳn.
-Anh hiểu rồị Y’ em là dù anh co’ là Bô’i Lạc hay dân thường,
chuyện đo’ không quan trọng vơ’i em. Cũng như chuyện em là con
ga’i của Vương gia hay chỉ là một cô ga’i ha’t rong, cũng
chẳng quan trọng vơ’i anh. Chu’ng ta đê’n vơ’i nhau bằng tình
yêụ Và chỉ biê’t co’ tình yêu thôi, phải không em?
-Vâng!
Ngân Sương gật đầu và ngã vào lòng Hạo Trinh.
-Những lời của anh vừa rồi đã làm cho em hạnh phu’c em không
da’m mong mỏi gì kha’c!*
* *
Sa’ng hôm saụ Ngân Sương còn chưa kịp đê’n “Bạch Vân Am”
thì Vương phủ đã bị một đa’m binh li’nh đê’n vây chặt. Người
dẫn đầu đội binh là Hình bộ Đông Thụy Đông đại nhân, co’ mang
theo tha’nh chỉ của Hoàng Đê’.
Vương gia, Tuyê’t Như, Hạo Trinh và Ngân Sương đều phải phục
trong sân, nghe tha’nh chỉ.
“Phụng thiên thừa nhận, Hoàng đê’ pha’n rằng. Xe’t phò mã Hạo
Trinh, không phải là con ruột của Thạc Thân Vương mà chỉ là
con nuôi mạo nhận, chuyện này làm hoen ô’ dòng tôn thâ’t, qua
mặt cả vua, để đoạt chư’t hầu, vi phạm cả quyền lợi của quô’c
gia, là một trọng tộị Nhưng cũng đoa’i nghĩ đê’n Thạc Thân
Vương và Phươ’c Tâ’n, nguyên là hoàng thân quô’c thi’ch, nên
miễn cho tội chê’t, chỉ xử phạt tù hai năm và gia’ng câ’p làm
thư’ dân. Những người còn lại trong Vương phủ đều bị bãi bỏ
chư’c vụ và điạ vị Vương phủ bị xung công. Riêng Bạch Ngân
Sương phải xuô’ng to’c quy ỵ Còn Hạo Trinh, vì ly’ lịch không
rõ ràng mà da’m tiê’n danh phò mã. Tội không thể tha thư’,
phải trị làm gương. Nội trong ba ngày, phải đem xử che’m. Khâm
thử!” |