Ngay từ sa’ng sơ’m, con đường dẫn
đê’n pha’p trường đã đông nghẹt cả ngườị Họ hiê’u kỳ. Vì đây
là lần đầu tiên một vị phò mã bị xử che’m.
Khi nă‘ng đã lên caọ Chiê’c xe chở tội nhân từ từ đê’n. Đi
trươ’c xe là quan gia’m sa’t việc hành hình. Ông ta cỡi con
ngựa màu đỏ. Kê’ đê’n là hai hàng vệ binh, rồi mơ’i đê’n xe tù.
Tiê’ng ngựa, tiê’ng người qua’t tha’o dẹp đường, làm xôn xao
cả đa’m đông.
-Xem kìa! Xem kìa!
Đa’m đông cô’ chen lâ’n nhau ra trươ’c, để nhìn cho rõ mặt tội
nhân.
-Phò mã đẹp qua’! Còn trẻ qua’!
Đdương nhiên rồị Dân trong Vương phủ. Một tiểu vương gia cơ mà?
Đdu’ng! Làm lơ’n lă‘m đâ’y! Bô’i lạc ở Thạc Thân Vương phủ lận,
phò mã của Lan công chu’a, còn là chư’c ngự tiền hành tẩu nửa
cơ ...
-Làm lơ’n vậy, còn trẻ vậy, mà đã phạm tội chê’t? ...
-Tại vì ...
Người nầy một tiê’ng, người kia một tiê’ng, xôn xaọ Hạo Trinh
ngồi trong xe tù. Xe tù bằng să‘t. Ở phi’a trên co’ khoe’t một
chiê’c lỗ tròn để tội nhân đưa đầu ra ngoàị Còn thân vẫn bị
cùm lại trong xẹ Hạo Trinh ngươ’c mặt nhìn thẳng, chàng mệt
mõi nhưng vẫn tỉnh ta’o, trươ’c đo’ lu’c còn trong phòng giam.
Hạo Trinh đã được bà Tuyê’t Như chải to’c, bu’i lại đàng hoàng.
Hạo Trinh mặc bộ a’o vải thô và vẫn gọn gàng sạch sẽ. Chàng
không co’ vẻ gì là khiê’p sợ ca’i chê’t ...
Ngay lu’c đo’ giữa đa’m đông, co’ tiê’ng gọi lơ’n.
-Hạo Trinh! Hạo Trinh! Hãy đợi em! Em đê’n đây!
Hạo Trinh nghe tiê’ng gọi giật mình, nhìn về nơi pha’t rạ Ngân
Sương đang vẹt đa’m đông xông tơ’ị Nàng đầu chi’t khăn tang
mặc nguyên bộ đồ tră‘ng, chạy về hươ’ng xe tù.
-Hạo Trinh! Em ra tiễn anh đây! Em muô’n gặp một lần cuô’i
cùng, để anh thâ’y là ...
Hạo Trinh cũng đã nhìn thâ’y Ngân Sương. Chàng chồm tơ’i nhưng
tay chân bị cột chặt, chẳng làm sao động đậy được. Hạo Trinh
chỉ còn he’t tọ
-Trời xanh co’ mă‘t, để anh còn trông thâ’y em là anh qua’ mản
nguyện rồi! Ngân Sương! Hãy gă‘ng mà bảo trọng lâ’y thân ...
Vì anh mà sô’ng. Em co’ nghe anh no’i không? Hãy vì anh ...
Đa’m đông thâ’y cảnh đo’ ồn ào hơn. Họ lịch sự đư’ng dạt qua
một bên nhường chỗ cho Ngân Sương đê’n gần Hạo Trinh hơn nữạ
Ngân Sương chạy hơ’i hãi theo xe tù, cuô’i cùng rồi cũng đuổi
kịp. Chụp lâ’y song să‘t xe, đu người hỏng lên.
-Anh Hạo Trinh! Anh hãy nghe em no’i nầỵ
Ngân Sương lạc giọng no’i:
-Tình cảm của đôi tạ Trời biê’t, đâ’t biê’t, anh biê’t và em
biê’t. Quỷ thần, vạn vật chư’ng gia’m. Chu’ng ta sô’ng hoặc
chê’t, kiê’p nầy hay kiê’p sau, thì mãi mãi ... Em vẫn là của
anh. Bao giờ cũng là của anh thôị
Hạo Trinh cũng no’i thật to:
-Ngân Sương. Những lời chung thủy vừa rồi của em, co’ chê’t đi
anh cũng không quên. Em không no’i, anh cũng đều rõ cả. Trươ’c
khi chê’t anh chỉ co’ một lời yêu cầụ Bâ’t cư’ hoàn cảnh nào
thì em cũng phải sô’ng, không được chê’t! Em phải sô’ng để đền
đa’p công ơn cha mẹ giùm anh!
Ngân Sương lă‘c đầu không chịu:
-Không! Không! Không! Ca’i gì em cũng chìu anh, nhưng điều đo’
thì không được. Anh sô’ng em sô’ng, còn anh chê’t sẽ chê’t
theo!
Hạo Trinh tư’c giận:
-Ngân Sương! Nê’u em bảo là hiểu anh, thì tại sao em không
nghe lời anh chư’?
Ngân Sương đau khổ:
-Hạo Trinh! Anh đã bảo là biê’t em, sao còn bư’c ba’ch em phải
làm điều đo’!
Và hai người ca’ch nhau một song să‘t, lặng nhìn nhau như
chô’n không ngườị Họ khiê’n cho quần chu’ng chung quanh phải
xu’c đô.ng. Quan gia’m sa’t hành hình cũng quay đầu lại nhìn.
Thâ’y cảnh rô’i ren. Bực mình, qua’t:
-Vệ binh đâu, ke’o con nhỏ đo’ ra! Để như vậy còn ra thể
thô’ng gì?
-Vâng!
Đa’m vệ binh nghe lệnh vội xông đê’n. Bọn họ nă‘m lâ’y Ngân
Sương định ke’o xuô’ng xẹ Nhưng mười ngo’n tay của Ngân Sương
đã ba’m chặt lâ’y thành xẹ Ngân Sương cô’ gă‘ng giằng co lần
cuô’ị
-Anh Hạo Trinh! Hạo Trinh! Em còn chưa no’i hê’t ...
Nhưng sư’c của Ngân Sương làm sao địch lạị Nên chẳng mâ’y
chô’c Ngân Sương đã bị lôi tuột xuô’ng xẹ Co’ mâ’y tay vệ binh
còn ru’t cả gươm ra chận lên cổ Ngân Sương, khiê’n nàng không
làm sao phản ư’ng tiê’p được.
-Ngân Sương! Em hãy quay về đi!
Tiê’ng của Hạo Trinh vọng lại một ca’ch đau khổ. Đoàn xe mã
vẫn tiê’p tục tiê’n. Chẳng mâ’y chô’c ca’i bo’ng màu tră‘ng
của Ngân Sương đã bị khuâ’t hẳn phi’a saụ
------------------
Xe giải phạm nhân đã đê’n tận pha’p trường.
Giữa khoảng sân trô’ng, đoạn đầu đài như một con qua’i vật
được dựng lên. Mọi người chỉ nhìn, đã thâ’y khiê’p đảm. Trong
khi tay đao phủ thủ đư’ng cạnh đo’ lại bình thản chờ đợị Xa
hơn một chu’t là tay trô’ng lệnh, hă‘n đư’ng trươ’c ca’i
trô’ng lơ’n. Đợi vị gia’m sa’t quan tuyên bô’ hành hình là nổi
trô’ng ba’o hiệu ngaỵ
Dươ’i đoạn đầu đài là đa’m đông hiê’u kỳ, chen lâ’n một ca’ch
hổn loạn. A Khă‘c Đan và Tiểu Khâ’u Tử quỳ ở cạnh chiê’c quan
tài chờ đợị Ân huệ của vua dành cho Hạo Trinh chỉ là ...
“Người của Vương phủ được phe’p thu nhặt di hài của phạm nhân,
để chôn câ’t một ca’ch tử tê’”.
Đâ’y đã là một biệt lệ Vì từ trươ’c đê’n nay, những tử tội bị
hành hình, đều phải bêu đầu ngoài cổng thành một thời gian để
răn đe quần chu’ng rồi mơ’i được hạ xuô’ng.
Hạo Trinh bươ’c ra khỏi xe să‘t, và bị đẩy ngay lên đoàn đầu
đàị Lu’c đi ngang qua A Khă‘c Đan và Tiểu Khâ’u Tử. Hạo Trinh
đã được hai tôi thần trung ti’n nầy dập đầu lần cuô’ị
-Bô’i Lạc gia! Bọn nô tài xin cu’i chào người!
Hạo Trinh xu’c đô.ng.
-Tiểu Khâ’u Tử! A Khă‘c Đan, ca’c người không cần tiễn đưa tạ
Hãy đi ngay ra ngoài tìm Ngân Sương đị Cô â’y đã bị bọn vệ
binh bă‘t giữ. Bây giờ không biê’t ở đâu rồi!
Tiểu Khâ’u Tử đầm đìa giọt lệ
-Bô’i Lạc gia ơi! Giờ nầy bọn tôi chẳng ai còn thiê’t điều gì,
nghĩ đê’n ai nữạ Chỉ còn cô’ lo ...
Tiểu Khâ’u Tử nghẹn lời không no’i thành tiê’ng. Trong khi Hạo
Trinh đã được dẫn lên đoạn đầu đàị
Đông Đại Nhân đã vào ghê’ gia’m sa’t thi hành a’n. Còn Hạo
Trinh được đưa đê’n bục gỗ. Chiê’c bục nầy co’ hình chữ Ụ Phần
lõm là nơi đặt đầm phạm nhân vàọ Đao phủ thủ đư’ng phi’a sau
Hạo Trinh vơ’i thanh mã tâ’u sa’ng loa’ng trên taỵ Giờ hành
hình chưa đê’n, mọi người chờ đợị Mặt trời lên cao chậm rãi di
chuyển lên đỉnh trờị
Đa’m đông hiê’u kỳ nhô’n nha’o, ồn a’o chen lâ’n nhau cô’
giành cho được vị tri’ nhìn rõ nhâ’t. Ngân Sương cuô’i cùng
rồi cũng đê’n được pha’p trường, nàng cô’ gă‘ng chen vàọ
Chiê’c a’o tră‘ng lu’c ẩn lu’c hiện trong đa’m đông. Ngân
Sương chen được lên đầu hàng.
-Anh Hạo ....Trinh!
Tiê’ng he’t của Ngân Sương làm nhiều người giật mình, nhường
lô’i chọ Nhờ vậy Ngân Sương đã đê’n sa’t đoạn đầu đàị Hạo
Trinh cũng đã nhìn thâ’y Ngân Sương, hô’t hoảng.
-Ngân Sương! Em nên biê’t đây là pha’p trường, em đê’n pha’p
trường làm gì. Hãy quay về đi! Quay về nhanh! Anh không muô’n
em nhìn thâ’y cảnh anh chê’t. Anh chỉ muô’n em thâ’y lu’c anh
sô’ng thôi! Hãy về ngay đi, đừng co’ no’i ca’i gì nữạ Về đi!
Ngân Sương cũng no’i lơ’n.
-Anh không muô’n cả chuyện em đưa tiễn anh à?
Hạo Trinh no’i ngă‘n gọn nhưng cương quyê’t.
-Hãy giữ ca’i hình ảnh của anh trong tim em. Đừng nhìn cảnh
anh đã lìa đầu khỏi cổ. Em co’ nghe không? Anh không thi’ch
như vậy! Anh muô’n em phải về nhà ngaỵ
Ngân Sương hiễu rỏ lă‘m chư’! Hạo Trinh muô’n cũng như Ngân
Sương muô’n. Một hình ảnh người yêu toàn bi’ch, đẹp đẽ của
nhaụ Ngân Sương gật đầụ Mă‘t long lanh hạnh phu’c. Sương nhìn
Hạo Trinh một ca’ch trìu mê’n:
-Em biê’t rồi! Em sẽ quay về ngay! Anh nên nhơ’. Chu’ng ta
sô’ng co’ nhau mà chê’t cũng sẽ co’ nhaụ Khi chuông vừa gõ
đu’ng ngọ Chă‘c chă‘n anh và em sẽ cùng gặp nhau ở thiên đàng!
No’i xong, Ngân Sương quay đầu đi và nhanh cho’ng vẹt đa’m
đông ra ngoàị Hạo Trinh nhìn theo, chỉ lẳng lặng nhìn theọ
Không co’ gì để no’ị Trong ca’i a’nh mă‘t buồn bả kiạ Hạo
Trinh đã thâ’y hạnh phu’c đang chờ. Không co’ gì để bịn rịn,
bận tâm, tâ’t cả phẳng lặng như mặt hồ. Să‘p được giải thoa’t
rồi, còn gì mà xu’c động nữả Hạo Trinh ngươ’c mă‘t nhìn lên
trờị Bầu trời trong xanh. Mặt trời đang chậm chạp leo lên
đỉnh. Să‘p đê’n giờ ...
Hạo Trinh lẩm bẩm điều mình nghĩ.
-Khi tiê’ng chuông ba’o hiệu đu’ng ngọ vang lên. Hồn ta vơ’i
nàng rồi sẽ hạnh ngộ nơi thiên đàng. Cuô’c sô’ng ở thê’ giơ’i
đo’, hẳn là hạnh phu’c vì chẳng còn ai hận thù, chỉ co’ tình
yêụ
--------------
Cũng cùng lu’c đo’, nơi cung đình. Công chu’a cư’ tơ’i lui mãi
ngoài hành làng. Lòng nàng no’ng như lửa đô’t. Những tiê’ng
gọị
-Hạo Trinh! Hạo Trinh! Hạo Trinh!
Như những con so’ng dập dồn trong đầu ...
Thôi ma’ ma’ đư’ng gần đâ’y nhă‘c nhở.
-Công chu’a! Giờ thìn rồi đâ’y!
-Công chu’a! Giờ tỵ rồi đâ’y!
-Công chu’a! Giờ tỵ một khă‘c!
-Công chu’a! Giờ tỵ hai khă‘c!
Công chu’a chợt ngẩng đầu nhìn lên. Mặt trời thật cho’i mă‘t.
Chợt nhiên một y’ niệm thoa’t quạ Công chu’a bỏ đi ngay vào
ngự thư phòng, sụp xuô’ng, dập đầu lạy hoàng thươ.ng.
-Thưa cha! Lan Thanh nầy cu’i lạy cha!
Nhà vua nhìn lên, hiểu y’. Giận dữ.
-Ta không cho phe’p ngươi! Không co’ xin xỏ gì cả. Trên đời
nầy nào phải là không còn đàn ông. Con còn trẻ, rồi ta sẽ chọn
cho con một mô’i kha’c.
Nhưng Lan Thanh công chu’a vẫn không chịu đư’ng dậy, tiê’p tục
dập đầụ
-Thưa cha! Người đã từng chọn mô’i gả con rồi! Lan Thanh nầy
van xin cha một lần nữa ...
Nhà vua nhìn công chu’a và chẳng còn làm ngơ được. Âu là định
mệnh! |
|